12-07-2012 / sự thật từ anh
Anh đá bóng và thường nhìn lên thấy ở 1 góc cửa sổ, 1 cô gái thường đứng đấy nhìn trộm a. Chỉ là tò mò của bản thân và cả lũ bạn. ság hôm ấy, thấy em thực sự rất đág yêu khi vu vơ dứi sân trường và để bị té đến chảy máu ra. Một í nghĩ quái gở mà chỉ đám hotboy hotgirl mới nghĩ ra được: chinh phục!
Cũng vào tối hôm đó, Nhi chia tay a vì thằng con trai khác. Có 1 người để quên đi tình cũ, í tưởng k tệ. đó là lí do mà ngay hôm sau a đã đề nghị e trở thành bạn gái a, là lí do để a làm ra 1 màn flashmod hết sức công phu và cho chị Nhi đi đón e, k phải cho e, mà là cho chị Nhi, để chị biết rằng, k chị a cũng yêu được người khác, để chị phải hối hận vì bỏ rơi a.
*quay về thực tại*
Em đứng như trời trồng, e đã có thể chạy tới tát cho a 1 cái, đã có thể chạy ra mà chứng thực để a k còn đường mà chối cãi. Nhưng giờ lâm vào hoàn cảnh này, thực sự e không biết phải làm sao. e chỉ biết rằng mắt mình nhoè đi vì những giọt nước. Thì ra bấy lâo nay e chỉ là con rối troq tay a, chỉ là con rối cho a chơi rồi ném… quả nhiên vẫn nguyên bản chất của 1 gã hotboy, thì ra người ta giàu, người ta giỏi, người ta đẹp lại có cái quyền hành to tát đến thế.
Em đã không làm những việc e nên làm và cái ngỗ ngược của 1 đứa con gái thuộc cung sư tử biến đâu rồi không biết - hay tại trời lạnh quá nên cái bản tính ấy đã đóng khô và cất vào ngăn tủ của tiềm thức rồi?
Em chỉ biết đứng nhìn 2 người đang tình cảm, tay troq tay, vai kề vai…Chỉ biết đứng đây như 1 đứa bù nhìn. Em mất tất cả rồi…mất a, mất đi thứ tình cảm quí giá mà cả hơn chục năm nay e đẫ cố giữ rồi ngốc nghếch trao ối tình đầu, mất đi niềm tin vào anh, vào cả lũ con trai…Và mất đi cái gọi là ngây thơ của tình học trò. quả nhiên, tình yêu đầu thật khó quên, có chết em cũng nhớ cái cảnh tượng này. Nước mắt em trào ra lúc nào k hay, em xoay người lại, dựa đầu vào gốc cây, mặc cho những dòng nước mắt đang chảy dài trên má…Em mặc kệ hết…Em bưng mặt để cố k thốt ra những tiếng nấc. Bỏ lại phía sau sự dan dối và tình yêu của 1 đứa con gái mới tủi 15. Phải chăng cái tuổi đời còn kém cạnh nên e trở thành con ngốc, trở thành món đồ hàng cho người ta chơi rồi đá. Em khóc, lần này em khóc thật rồi, không còn đơn giản là nước mắt rơi đâu, e ôm lấy lồng ngực, thực sự e đau…rất đau: Cái cảm giác bị người yêu phản bội và mình biến thành đồ chơi, sự thật đã phơi bày. Cái cảm giác chứg kiến người yêu mìh đang gần kề bên người khác nhưng bất lực và không thể làm được gì, thực sự mọi thứ xung quanh e giờ đây như điạ ngục vậy: đen ngòm.
không biết lúc nào em đã gào lên như 1 người cần được ban phát tình thương hại. Bất ngờ e run lên bần bật bởi dọng nói của a vag lên:” ai?”. Em im bặt, ngước nhìn lên. Cái bóng a đang tiến ra từ phía sau, e không muốn a thấy tình cảnh của em lúc này, em không muốn chị Nhi - tình nhân của a thấy được bộ dạng thảm thương đến nghẹt lòng bây giờ của em. Em không muốn cả 2 nhìn thấy rồi cười nhạo vào mặt e. e bật đứng dậy. Em bước vội, a gọi giật:”này”. Chả nhẽ a nhận ra em? Em đứng ngẩn người ra như phản xạ bị người khác gọi. a chạy rất nhanh tới, a đang đứng sau e, cái người mà e yêu nhưng cũng là người e đã hoá thù hận từ vài phút trước… “túi xách cô quên này”- Anh chìa ra, e vẫn đứng im - 1 cục.
A đang tiến lên, là tiến lên trước mặt e…Em đứng đó, không 1 hành động nào, hệt như đã quyết định bỏ mặc mọi việc cho ông trời, mặc cho ra sao thì ra! a thảng thốt”My”. E ngẩng mặt lên, k hiểu sao nhìn thấy khuôn mặt này lại thấy căm tức như vậy!
- Anh đang bận cơ mà - đôi mắt e sắc lại
- M…my - a ngập ngừng
- Anh mặt dày quá đấy - không hiểu lúc đó sức mạnh em ở đâu ra đã giơ tay lên tát đánh “bốp” vào anh 1 cái
Chị Nhi chạy ra, định xông tới e như thể e là người có tội, như thể e là con quỷ dữ k được nương tay. Nhưnq rồi cũng bị a ngăn lại…
- Nhi, mọi chuyện để a giải quyết. e đừg làm gì cả!
A quay saq nhìn e:
- Mình nói chuyện với nhau được k?
- Tôi k có chuyện gì để nói với a cả - lại k thể kìm chế được bản thân, e tát a thêm cái nữa
A trợn tròn mắt lên nhìn e!
- sao? a tức lắm phải không? Nhưnq thế này đã là gì so với những việc mà a đã tặng cho tôi troq tối ngày hôm nay, quà giáng sinh bất ngờ quá đấy! - Lại 1 cái tát nữa - a chỉ đứng im chịu trận…Anh lấy tay sờ lên má.
- My…
không đợi a nói hết lời, e đã chen nganq:
- Anh là ai mà nhắc gọi tên tôi? Anh không xứg! - nói xoq e chạy vội, e k muốn đứng lại đó thêm 1 phút 1 giây nào nữa, tất cả với e như thế là quá đủ rồi. e chạy để trốn tránh ánh mắt từ a, e sợ mình sẽ run rẩy khi nhìn vào ánh mắt đó quá lâu, e sợ mình sẽ lại yếu đuối khi nhìn thấy a. Em chạy đi vội vã mà k kịp nói thêm câu gì vì e không cho phép a và người ấy nhìn thấy những giọt nước mắt đang tuôn ra từ nơi khoé mắt, e không cho phép a và người ấy thoả mãn khi nhìn thấy e đau khổ. Để cho 2 người hạnh phúc, để cho 2 người bên cạnh nhau ư? không, không bao giờ, e không cho phép chuyện đó xảy ra, e k cho phép những con quỷ được hưởng mọi thứ như thiên thần, họ không xứg. Nghĩ đến đâi, nước mắt e lại càng chảy dài, tiếng nấc đã lên đến cổ họng.
Tất cả chỉ là e quá ngây thơ! Quá tin a.
E vụt chạy, mớ tóc bết nước mắt cuộn vào trong gió, đóng thành cục. Gió tạt vào mặt e, ê buốt, nước mắt e khô khốc, chỉ vừa kịp ra đến hoen mi đã bị gió tạt đi. Em giờ bơ vơ 1 mình, chạy troq bóg tối, chỉ có gió là bạn, ở bên lau khô những giọt nước mắt cho e. Em chẳg biết những gì đang diến ra xunq quanh và càng không quan tâm đến có con mắt nào nhìn k? Em chỉ biết chạy…. Chạy và chạy mặc cho con đường đã nhạt nhoà tronq đôi mắt, mặc cho những cảm xúc cứ ùa đến với e, mạnh hơn cả cơn gió…
*trò đời*
Đọc xonq cuốn nhật kí, tim Huy như bị bóp nghẹt. a ôm lấy traq giấy cuối, nước mắt cứ thế tuôn ra. Mọi thứ dường như chỉ là giấc mơ vậy!
*tối 25-12-2012*
Huy đứng lặng nhìn bóng My khuất dần tronq bóng tối, anh đã rơi nước mắt…Lần thứ 2 a rơi nước mắt vì con gái. Lần thứ nhất là dành cho Nhi, khi Nhi đã bỏ a mà đi với người đàn ôg khác, a khóc vì mất Nhi, vì hận đứa con gái này. Lần thứ 2, a rơi nước mắt vì My, vì a k hiểu được cảm xúc mìh dàh cho My là gì, và tại sao nó khiến a sao phơi rơi nước mắt, nhưq a biết với My là 1 cảm xúc đặc biệt. a đã bước cùng Nhi, thay vì chạy lao vút đi để tìm My, ít nhất là 1 lời giải thích cho rõ ràg.
Cũng cùng lúc ấy, My đau khổ chạy vụt troq đêm, cái bóg dág nhỏ bé của e sao mà liêu xiêu quá,con đường trước mắt e đã nhoà đi vì ướt, vì nước mắt, vì kiệt sức và cả đau khổ… Con đường dần ngập đầy bóg tối, tai e ù đi vì những đợt gió mạnh cứ ùa vào, và vì những tiếng khóc đang nấc lên từ cổ họng troq đêm. Chẳng ai ngoài phố có tâm trí để í đến e, họ chỉ chăm chú vào tình nhân của họ, không ai mảy may nhìn thấy 1 chiếc moto đang đi từ troq ngõ lao ra - kẻ đang bị toán bụi đời đuổi, con mắt của chủ nhân chiếc moto chỉ kịp quay lại nhìn xem lũ bụi đời đang đuổi kịp mình mà không hề hay biết phía trước: có 1 cô bé đang chạy, đôi mắt đã như muốn nhắm tịt lại….
….Trời đất giờ đây trắng xoá tronq mắt của e, e nằm đó, không một ai. E nằm đó, dù mắt đã nhoè đi nhưng vẫn thấy những bôg hoa tuyết mùa đông đang rơi xuống, nhiều lắm. Cuối đường chỉ có vài người kịp nhìn thấy 1 cô bé kêu lên 1 tiếng rồi nằm sõng soài dưới lòng đường.