*chỉ vài phút trước đó*
Anh nhận cuộc điện thoại từ cô em gái nhỏ hiện đang sống với mẹ. trong lúc ánh mắt anh lơ là, em lại nhìn sang bên kia, những bông hoa sữa đang rơi vội vã, một mớ cảm xúc dội mạnh vào lồng ngực em đến khó thở. Rồi lại một loạt những hình ảnh mập mờ quay cuồng trong đầu óc em, những hình ảnh không rõ nét nhưng em biết nó rất quen. Một ma lực nào đó cứ thế làm cho em tiến ra xa phía ngoài đường cái, con mắt, lí trí và cả con tim đều bị vô hiệu, bây giờ trong đầu em chỉ còn có những mớ hình ảnh hỗn độn, những cảm xúc giày xéo lên nhau như ong vò… chết thật! tim em rồi cả đầu em nữa bất giác lại đau! Tê tái, lần này thì trong đầu óc của em chỉ toàn có nước mắt, những bước chân đâng quấn vào nhau mà chạy trong bóng tối…
Píp píp….tiếng còi từ chiếc Toyota vang lên liên hồi, thế rồi, nghiệt ngã chưa khi trong chiếc xe cũng lại là một người đang học lái, bối rối, chiếc phanh đã cũ dường như vô tác dụng, người tài xế cứ thế mà hổn hển, mà khua tay lái loạn xạ… còn em, em đang mất trí, cứ thế mà đi thêo lời chỉ dẫn của kí ức. anh quay mặt lại, chỉ kịp hét lên thảng thốt, chiếc điện thoại văng xuống đường, sau phút giây bàng hoàng, anh vội cuống lên chạy tới. chết tiệt, anh lại lần nữa làm em lâm vào cái cảnh này, anh xếch em lên mà bế, không còn nhớ là nên gọi taxi hay gọi điện cho xe cứu thương, anh cứ thế mà chạy, chẳng hề để í tới đôi giày đang từ từ rỉ máu bởi mảnh vỡ ô tô đâm vào chân, anh chỉ biết làm sao để chạy nhanh nhất tới bệnh viện, may sao một người tài xế taxi gọi anh lại.
Trên chiếc xe, anh ôm chặt lấy thân thể gầy gò, bé nhỏ của em. Đưa tay vuốt nhẹ lên má, một giọt nước nóng hổi lăn theo. Khoảng thời gian mà anh ngộ nhận là bình yên cũng theo đó mà tan chảy, anh cúi xuống nhẹ nhàng đưa lên mái tóc hãng còn bết máu một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chất chứa bao tình yêu.
“Anh không nói những lời hoa mỹ, anh không thể hiện cảm xúc của mình nhiều, nhưng đâu có vì thế mà anh bớt đi tình yêu với em. Chỉ là anh không phải là người có khiếu văn chương, cũng chẳng phải là 1 tên sát gái, anh chỉ biết vùi đi thứ tình cảm vào trong lòng, mặc cho nó chất chồng chất đống! em cũng hiểu đúng không?” – anh tì sát vào tai em nhỏ nhẹ.
Trong đầu anh bây giừo là những hình ảnh của em cứ liên tiếp hiện ra. Trong khoảng thời gian 6 tháng, người con gái bị mất trí này lại đem lòng yêu lại anh, anh hạnh phúc về điều đó. Nhưng cũng dang lo sợ một ngày em hồi phục sẽ lại quên đi những tháng ngày bên anh. Chưa kịp hạnh phúc hay tìm cách giải quyết thì tai nạn lại ập đến với người con gái bé nhỏ này! ngoài cửa sổ, nắng hắt vào dịu dàng làm lòng anh càn thêm bỏng rát.