- chúng tôi phát hiện ra một mảnh vỡ của xe ô tô găm vào giác mạc của mắt trái, đồng thời do mắt cô bé khá yếu nên bị chấn thương mắt, có thể là di chứng của vụ tai nạn trước đó. Còn vụ tai nạn này tuy không ảnh hưởng nghiêm trọng dấn sức khoẻ nhưng có lẽ mắt của cô bé… - bác sĩ Châu nhẹ nhàng nói song ánh mắt vẫn liên hồi liếc về phía anh. Tai anh bây giờ ù đi vì cú sốc, về những lời nói của bác sĩ Châu. Ánh mắt anh hiện ra m ột nỗi buồn rõ nét!
Anh lê những bước chân nặng nè về phòng bệnh, đôi mắt ủ dột và có những lúc sống mũi cay cay, chỉ trực cho nước mắt chảy ra. Quay cuồng! toàn thân anh bây giờ rã rời, chỉ muốn gục vào giấc ngủ lâu năm, không muốn nghĩ tới bất cứ cái gì khác. Anh cảm thấy mệt mỏi!
Căn phòng hiện ra lạnh toát, sắc trắng lạnh lùng cứ thế chạy dọc sống lưng, len lỏi vào tâm hồn sâu thẳm của người con gái. Em bàng hoàng, đưa tay lên bâng quơ trước mắt, chẳng một hình ảnh nào hiện ra, chỉ có màu trắng! trước đây em thích màu trắng lắm, cái màu cho em cảm giác thanh khiết, cái màu trắng cho em sự tinh khôi hệt nư cái ngày đầu em được bận áo dài thướt tha. Nhưng giờ đây, trước mặt em chỉ có một màu trắng, không bị pha trộn, không lẫn vào bất cứ màu sắc nào thì tự dưng em lại thấy sợ. nó đem lại cho em cảm giác gì đó thật khó tả. em sợ sệt, co rúm người lại như con cún bị bỏ rơi. Cái gì đó bỗng nhiên loé lên trong tâm trí, em bất chợt gọi lên 2 tiếng “mẹ ơi” đầy thảng thốt. chẳng có ai đáp lại tiếng gọi của em.dường như em đang lạc vào một mình một thế giới, tiếng gọi của em vang ra xa, sâu thẳm. nước mắt em chực rơi, nóng ran, bỏng rát, và mặn chát. Tiếng bước chân ai đó vang ngày một gần, em quệt ngang dòng chảy.
- My! Em tỉnh rồi à!? – tiếng anh cất lên đầy sung sướng. song lại khựng lại, em đang bối rối, em đang sợ, em đang run lên. Anh vội chạy lại, ôm chặt lấy người yêu bé nhỏ đang run lên. Em bỗng nhiên khựng lại, cơ thể như đanh cứng, nghệt mặt ra vài ba giây.
- huy!- cái giọng nói trầm trầm lại vang lên khe khẽ. Huy cúi xuống nhìn
- phải! là anh đây! Em đừng sợ
My bất chợt đẩy mạnh người con trai ấy ra, nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt bừng lên
-tránh xa tôi ra! Tránh xa cuộc đời tôi ra!- my hét lên trong tiếng nấc- làm ơn tránh xa tôi ra! Đừng làm tim tôi đau nữa! anh vui không khi nhìn thấy tôi thế này!?
- em nói gì vậy!? em quên rồi sao!? Anh người yêu em mà! Mới hôm trước mình còn đi chơi vui vẻ mà em! À, anh nhớ rồi, là em bị tai nạn, bác sĩ nói em bị chấn thương, chắc tại em sốc quá! Em nghỉ ngơi đi…
Có những câu gì đó anh chưa kịp nói ra đã bị My chặn ngang cổ họng:
- anh bị điên à! cái gì mà chơi bời với anh, cái gì mà vui vẻ với anh, gặp anh là tôi chỉ muốn tát, muốn đánh, muốn lột ra xem mặt anh có bao nhiêu lớp mặt nạ? tránh xa tôi ra, đừng đứng đấy mà giễu cợt.
- my! Em sao vậy…em không nhớ gì hết à? – anh lo lắng
-nhớ, tôi nhớ hết, tôi nhớ anh đã làm gì với tôi! không nhớ ư? Trí nhớ tôi k tệ đến thế! Chị Nhi đâu? Tình nhân của anh đâu? Tối hôm qua tôi bị tai nạn? phải! nhưng tôi vẫn nhớ hết cái cảnh tượng ấy! anh thấy tôi đáng thương và thèm muốn thứ con người bẩn thỉu như anh à? rẻ rách như anh, không đáng để tôi quan tâm đến!, thế nên tránh xa tôi ra!
Tim anh giờ đây như bị bóp nghẹn! anh đau nhói khắp vùng ngực, thì ra vết thương mà anh làm cho My quá lớn! anh nghi ngờ mà hát vu vơ:
- lại một lần anh đang cố quên em sao thật khó trong màn đêm anh không thể vượt qua
lại một lần anh đang ngân nga trong nước mắt và tự nhủ phải cố gắng không đánh mất mình ....
thế nhưng sao khoảng cách đó ....cứ lớn dần trong em...
muộn sầu lại đến kéo theo bao nhiêu suy tư cùng hàng ngàn ý nghĩ....
em yêu nơi đó có về với anh
Liệu rằng gặp nhau em có đem chút gì niềm nhớ thương... hay một chút
nước mắt rơi...nước mắt rơi...nước mắt rơi....
chẳng dám ...gọi tên...dù rất muốn ôm em nhưng chỉ ...
đưa mắt nhìn ...về phía em ...càng nấc thêm ...
Muốn em hiểu thật nhiều ... và nhớ thêm một điều ...i wanna be with u
Khuôn mặt anh hiện ra sự dò hỏi, như thể đang chờ đợi điều gì đó!
không biết trong I wanna be with you đó là điều đáng ngờ gì?