Tân hoàng vừa lên ngôi đã bắt đầu tuyển phi, tiểu nữ nhi* nhà Lộ Hầu gia cũng vừa lúc đủ tuổi tiến cung.
(*: con gái út)
Tiểu thư nhà họ Lộ băng cơ ngọc phu*, tài mạo song tuyệt**, đến tuổi cập kê thì đã là tiểu mỹ nhân nổi tiếng của Thịnh Kinh, tính tình lại hiếu động, muốn giấu cũng không giấu được.
(*: Làn da mỏng manh trong suốt như băng, mịn như ngọc)
(**: vừa có tài vừa có sắc)
Lộ Phân Phân không muốn tiến cung.
Trước khi tân hoàng đăng cơ, bên cạnh đã có rất nhiều mỹ nhân, thiếp thất cũng được sủng ái, một năm ít nhất phải đổi hai ba người.
Lộ Hầu gia yêu thương tiểu nữ nhi, tuy hoàng quyền cao nhưng người một lòng lại càng hiếm.
“Nếu không thì con chạy trốn đi!” Lộ Hầu gia nói: “Mang theo hai ba xe châu báu, trốn ở Nam Dương! Phụ thân mua cho con mười phu quân, luôn có một người đối xử tốt với con.
”
Lộ Phân Phân thở dài, ngón tay ngọc nhỏ nhắn lột một quả vải thiều bỏ vào miệng, ăn xong, lại thở dài một tiếng, lại lột một quả.
“Phụ thân nói này, con có muốn bị nhốt tới hậu cung không, tại sao còn tâm tư ăn uống thế này!” Lộ Hầu gia nói xong, cũng ngồi xuống ăn một quả, “Nếu không thì bây giờ phụ thân lập tức mua cho con mấy phu quân rồi tung tin ra ngoài! Hoàng Thượng cũng cần mặt mũi, thanh danh của con không còn tốt, văn võ bách quan phản đối, nhất định là hắn không tiện cưỡng ép cưới nữa.
Như thế thì sau này con có thể sẽ thật sự không gả được ra ngoài nữa.
”
Tiểu tiểu thư Lộ gia mười sáu tuổi nũng nịu: “Phụ thân sẽ mua phu quân cho con mà còn sợ con không gả được sao.
”
Hai mắt Lộ Hầu gia trừng lên: “Có thể tiêu chút tiền mua được thì chắc chắn không phải vật gì hiếm lạ sao! ”
Lộ Phân Phân suy nghĩ một chút: “Vậy sao phụ thân không chi nhiều tiền hơn một chút, kiếm cho con một phu quân độc nhất vô nhị đi.
”
“Làm sao như thế được! Người tham của chỉ có thể tùy tiện chơi đùa thôi, còn muốn tìm một đứa con rể thật lòng đối đãi với con thì còn phải có tài sắc có khí thế! Chuyện này gác sang một bên đi đã, chờ dùng xong bữa tối thì chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn! Quản gia, dọn bữa tối đi.
”
Ăn uống đầy đủ xong.
(EbookTruyen.Net)
Lộ Hầu gia bắt đầu bất tỉnh, ngã lên giường, vù vù ngủ say.
Lộ Phân Phân thấy phụ thân như vậy, cũng không tâm không phổi mềm nhũn nằm xuống.
Chờ đến khi nàng tỉnh ngủ thì trong cung đã phái người đến đón rồi.
Lộ Phân Phân biết trốn không thoát nên rõ ràng cũng không muốn chạy.
Phụ thân nàng một lòng một dạ ỷ vào cô nãi nãi* là thái hậu nương nương để làm chỗ dựa, trời không sợ đất không sợ, nhưng hôm nay Thái hậu nương nương đã bị bệnh nặng.
Chủ nhân của cả thiên hạ sớm đã trở thành đương kim hoàng thượng.
(*: cô của bố)
Chạy trốn thì biết chạy đi đâu? Sợ là còn chưa ra khỏi hoàng thành thì đã bị bắt.
Nàng đã sớm thay xiêm y, ở trong nhà chờ.
Kỳ lạ thay, đến đón nàng không phải là người trong cung.
Lộ Phân Phân vén rèm xe ngựa lên, nhận ra con đường này có chút quen mắt, giống như là đang đi tới vương phủ.
Nghĩ cũng đúng, ở khắp thiên hạ, dám trực tiếp tới Hầu phủ chặn người, ngoại trừ vị Minh thân vương kia thì cũng không còn ai khác.
Chờ đã, chờ đã.
Đây là nàng đang bị cướp sao?
Minh thân vương dũng mãnh lại thiện chiến*, là nhi tử của tiên hoàng và hoàng hậu thứ hai, cũng chính là đích hoàng tử do Thái hậu nương nương sinh ra, mười bảy tuổi lập được chiến công nên được phong vương gia, sát phạt quả quyết, uy phong vô song, ba năm trước lại đột nhiên giải giáp quy điền**, sống một cuộc sống nhàn nhã với thế vô tranh.
(*: giỏi chiến đấu)
(**: từ bỏ chiến trường mà về quê)
Nghe nói là bởi vì trúng độc nên thành người câm, từ nay về sau không quan tâm đến triều chính, tính cách cũng thay đổi rất nhiều.
Lộ Phân Phân bình tĩnh ngồi trở lại.
Hạ nhân trong vương phủ rất nghiêm, cũng không thể hỏi được nhiều hơn.
Nàng ngủ một giấc.
Khi mở mắt ra thì đã nằm trên một chiếc giường mềm xa lạ.
Bên cạnh là một tiểu hộ vệ, thấy nàng mở mắt ra, hộ vệ lập tức truyền lời: “Vương gia! Lộ tiểu thư tỉnh rồi.” Nói xong thì lập tức lui ra ngoài.
Lộ Phân Phân liếc mắt, đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo không cảm xúc.
Nam nhân trước mặt có thân hình cao lớn, mặc áo lót đen, khí chất trong trẻo, dung mạo khiến người khác phải kinh ngạc, hai mắt cực kì lạnh lùng.
Hắn mặc áo khoác màu đen, giống như vừa từ bên ngoài trở về, toàn thân tràn đầy hơi thở lạnh lẽo.
Lộ Phân Phân cảm thấy ông trời đúng là ghen tị với hắn, một nam tử mỹ mạo đến vậy lại là một người câm.
Nàng định thần, thu hồi ánh mắt lại, cong người hành lễ: “Gặp qua Minh thân vương.
”
Minh Thì Tiết đưa tay muốn đỡ nàng, nhưng lại đưa tay chạm đến miệng vết thương nên hắn thu tay lại, nhìn thiếu nữ thật lâu một cái rồi xoay người rời đi.
Lộ Phân Phân rất buồn bực, những nam tử tầm thường thấy dung mạo của nàng là hai mắt sáng lên, hận không thể cùng nàng bắt chuyện vài câu, hắn là người câm không biết nói chuyện, vậy tốt xấu gì cũng nên có ánh mắt kinh diễm chứ?
Lộ Phân Phân nghi ngờ là trên đường thuyền xe mệt nhọc nên làn da của nàng không được trơn bóng.
Nàng dạo một vòng trong tẩm điện, nơi này lớn đến vậy mà ngay cả cái tủ trang điểm cũng không có.
Nàng đành phải lấy ra một tấm gương nhỏ mang theo bên mình.
Thiếu nữ trong gương mặt mày như họa, cười một tiếng, môi hồng răng trắng, đẹp đến mức nàng cũng nhịn không được mà muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia.
Tại sao hắn ta lại không để ý cơ chứ?
Lộ Phân Phân cảm thấy mắt thẩm mỹ của Minh thân vương không được tốt lắm.
Mắt thẩm mĩ của hoàng đế rất tốt, trong rất nhiều bức chân dung mỹ nhân thế mà hắn liếc mắt một cái đã chọn trúng nàng.
Không thấy người đâu, hoàng đế dứt khoát hạ một thánh chỉ, cho Lộ Hầu gia mười ngày để đưa tiểu nữ nhi vào cung.
Lộ Phân Phân tán thành ánh mắt của đương kim thánh thượng, nhưng lại không thể đồng ý được với cách trị quốc của hắn.
Có hoàng đế nào mới lên ngôi mà đã cưỡng đoạt dân nữ không!
Còn không bằng Minh thân vương không có mắt thẩm mỹ!
Lộ Phân Phân ở phủ thân vương bảy ngày.
Nếu nàng không trở về, sau ba ngày nữa, phụ thân nàng sẽ bị bắt đi chịu tội.
Mấy ngày nay ở đây Lộ Phân Phân được ăn ngon lại sống tốt, trước khi đi cũng không ngại ngần mà đi chào hỏi chủ nhà.
Nàng lắc lư một vòng trong viện, tìm thấy một tiểu hộ vệ quen mắt, nói: “Ta muốn gặp vương gia của các ngươi.
”
“?……” tiểu hộ vệ khó xử nói: “Dung tiểu nhân sẽ đi bẩm báo, thế nhưng chỉ sợ phải đợi đến sau khi trời tối.
”
Lộ Phân Phân khó hiểu: “Vương gia nhà ngươi phải chờ tới khi trời tối mới có thời gian? ”
Tiểu hộ vệ ấp úng: “Vâng.
”
Sau khi trời tối.
Lộ Phân Phân đi theo tiểu hộ vệ đi gặp Minh thân vương.
Ra khỏi vương phủ, lên đường núi, đi đến lưng chừng núi, thể lực của nàng không chịu nổi nữa rồi nên dừng lại hỏi: “Vương gia nhà ngươi không ở trong vương phủ, lại muốn ở trong rừng sâu này, đây là sở thích gì vậy? ”
Tiểu hộ vệ nói: “Vương gia ở trong phủ sẽ không an toàn.
”
“Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ còn có người dám ám sát thân vương? Hắn chính là thân vương duy nhất của triều ta, Hoàng Thượng cũng phải nhường ba phần, ai dám động đến hắn.” Vừa dứt lời, Lộ Phân Phân đã hiểu được.
Có phải hoàng đế không?
“Lộ tiểu thư tới đây bảy ngày, bảy ngày nay vương gia cũng không về, ở trong núi bảy ngày.
Ngày tiểu thư đến, vương gia vốn lên núi tìm chỗ ở.
”
“Vì sao?”
Tiểu hộ vệ có vẻ như là đã được ai ra lệnh nên cũng nói hết với Lộ Phân Phân: “Hoàng Thượng phái người ám sát vương gia.
Vương gia không ở trong phủ thì Lộ tiểu thư mới được an toàn.
”
Lộ Phân Phân nghẹn lời một lúc lâu: “Những lời nguy hiểm đến tính mạng như vậy ngươi cũng dám nói với ta sao? ”
Tiểu hộ vệ chắp tay, nói: “Tiểu nhân thề chết đi theo Vương gia! Vương gia đã tâm duyệt Lộ tiểu thư, mạng của tiểu nhân cũng là của Lộ tiểu thư! ”
“Vương gia nhà ngươi tâm duyệt ta?” Đầu tiên Lộ Phân Phân rất kinh ngạc, sau đó mím môi cười nhạt, tự kỷ nói: “Tuy bổn tiểu thư xinh đẹp, nhưng hắn cũng không đến mức yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ.
”
“Không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Có vẻ như vậy.
“Tiểu hộ vệ gãi gãi đầu: “Tiểu thư còn nhớ rõ người mà mình đã cứu hai năm trước không? ”
Lộ Phân Phân bình thường không thích làm việc tốt, thoáng cái đã nhớ ra ngay: “Là hắn sao!? ”
“Hai năm trước, Vương gia bị ám sát, trước hết là bị trúng độc, tiếp theo lại bị thương nặng, thế nhưng được tiểu thư cứu.
”
“Đó không phải là người tị nạn sao?”
“Đó là thuật dịch dung của Vương gia nhà ta.
Thế nhưng sau hôm đó, Vương gia nhà ta cũng không thể mở miệng nói chuyện được nữa.
”
Lộ Phân Phân suy nghĩ một lát rồi xoay người rời đi.
Tiểu hộ vệ đuổi theo: “Lộ tiểu thư, đó là đường xuống núi.
”
Lộ Phân Phân: “Vị kia muốn ám sát vương gia nhà ngươi, bây giờ ta mà đi thì chẳng phải là lộ cả chính ta sao? ”
Hoàng đế muốn giết người được nàng cứu, hiện tại nàng lại chạy tới nơi riêng tư này gặp hắn, nếu bị Hoàng đế biết, chắc chắn là nàng sẽ bị bắt đi.
Tiểu hộ vệ không thể tin được: “Lộ tiểu thư, Vương gia nhà ta có tình cảm sâu sắc với người đến vậy mà người lại vô tình như thế ư! ”
Lộ Phân Phân đã chạy đi xa thật xa, vừa chạy vừa hô: “Ngươi đi nói cho vương gia nhà ngươi biết, sáng mai ta sẽ tiến cung! Ta là người muốn làm hoàng hậu! Mấy ngày vừa rồi cảm ơn hắn vì đã hiếu khách với ta.
”
Bên vách núi, đôi môi của nam tử tuấn tú mặc y phục đen mím chặt, nhìn theo nàng rời đi.
Sau khi Lộ Phân Phân nói ra lời ác độc, lại nhỏ giọng nói thầm: “Ta nhất định là đang thân tại Tào doanh, tâm tại Hán, bởi vì hoàng đế không đẹp trai như hắn.
”
*
Câu nói Minh thân vương đẹp hơn hoàng đế là nói thật.
Chạy trốn muốn làm hoàng hậu cũng là nói thật.
Cả triều đình đều biết Hoàng đế kính sợ Hoàng thúc, vốn tưởng rằng cả hai có quan hệ không tệ, ai ngờ Hoàng đế lại âm thầm phái người đầu độc thúc thúc ruột của mình.
Nếu nàng đã cứu Minh vương gia, dụng ý của Minh thân vương khi mang nàng tới vương phủ này là muốn giúp nàng thoát khỏi lần tuyển phi này.
Bức chân dung của nàng đã được đưa đến ngự tiền, một khi bị phát hiện, hoàng đế nhất định sẽ mượn cớ này để trị tội Minh thân vương.
Đến lúc đó không chỉ nàng chạy không thoát mà Minh thân vương cũng sẽ bị bắt.
Phụ thân nàng cũng sẽ bị bắt.
Cả Hầu phủ đều sẽ bị liên lụy.
Lộ Phân Phân bình thường lười động não, nhưng một khi suy nghĩ kỹ càng thì đương nhiên là tính toán đủ cả.
Thay vì cá chết lưới rách, thì không bằng giấu nghề đi!
Lộ Phân Phân còn trẻ và đầy sức sống nghĩ thầm, cùng lắm thì chịu cho đến khi tên cẩu hoàng đế này chết đi thì nàng sẽ thành thái hậu.
Lộ Phân Phân vào cung đúng ngày.
Vài ngày sau nàng sẽ được phong làm phi.
Cô nãi nãi của nàng, cũng chính là đương kim thái hậu nương nương, ở trong tẩm cung thấy nàng lần cuối cùng nên cũng thả lỏng.
Trước khi đi, Thái hậu nương nương nói với Lộ Phân Phân: “Hoàng thúc cầu cưới ngươi, cầu ba lần, ai gia từ chối hắn ba lần.
”
Lộ Phân Phân kinh ngạc.
Chẳng lẽ lời tiểu hộ vệ kia nói là thật.
Minh thân vương thật sự đã tâm duyệt nàng từ lâu?
Thái hậu nương nương nắm lấy tay nàng, giống như cầm một cọng rơm cứu mạng, tức giận nói: “Hắn nuốt lời, hắn lừa ta.
”
Lộ Phân Phân từ từ đến gần: “Ai? Hắn đã nói dối điều gì? ”
“Hoàng đế đã lừa ta.”
Lộ Phân Phân không rõ người thái hậu nói là tiên hoàng hay là đương kim hoàng thượng: “Thái hậu nương nương, người muốn nói cái gì? ”
“Hắn hạ dược ta, qua cầu rút ván, hắn lên làm hoàng đế, vẫn không chịu buông tha cho nhi tử của ta.
Hắn ta nói sẽ đưa ngôi vị hoàng đế cho nhi tử của ta, rồi bảo vệ cho hắn một đời chu toàn, thế mà lại… lại nhiều lần hạ độc với hắn! ”
Cuối cùng Lộ Phân Phân cũng hiểu rõ tình huống.
Chắc chắn chuyện của Thái hậu và Hoàng đế là thật.
Hai mẫu tử Minh thân vương và thái hậu trở mặt thành thù, hẳn tám phần là bởi vì chuyện này.
“Chỉ khi có quyền lợi tối cao vô thượng, hắn mới có thể sống sót.
Lần này, ai gia bức ép ngươi vào cung là vì muốn Hoàng thúc đoạt vị.
”
Lộ Phân Phân cực kì hoảng hốt.
“A Phân, hắn sẽ tới.”
Nói xong, Thái hậu nương nương lập tức tắt thở.
Ép Hoàng thúc đoạt vị.
Hoàng thúc cũng chỉ có một mình Minh thân vương, đoạt vị chính là đoạt lấy giang sơn của đương kim hoàng thượng.
Minh thân vương tâm duyệt nàng, Thái hậu nương nương thu xếp cho nàng vào cung, là vì muốn bắt hắn đoạt vị.
Nói chung là lão nhân gia đã đánh giá nàng quá cao.
Nhưng đây là chuyện liên quan đến sinh tử, sao có thể nói đoạt vị là có thể được, một khi thất bại thì chết như thế nào cũng không biết.
Tính tình Minh thân vương lạnh lùng như vậy, sao có thể vì chuyện nữ nhi thường tình* mà mất đi lý trí?
(*: Chỉ chuyện tình cảm)
Ôi, tính toán của Thái hậu nương nương cũng thành vô ích thôi.
Hoàng đế làm đủ việc bên ngoài, vì Thái hậu nương nương mà giữ gìn đạo hiếu, ba tháng không lật thẻ của hậu cung.
Nếu không phải Lộ Phân Phân biết Thái hậu bị Hoàng đế đầu độc chết thì sẽ thấy bị tình mẫu tử này làm cho vô cùng xúc động.
Ba tháng sau.
Hoàng hậu mới lên ngôi.
Vị tân hoàng hậu này hâm mộ Minh thân vương, biết Minh thân vương đã từng cầu cưới Lộ Phân Phân nhiều lần nên cũng rất “giúp đỡ” nàng.
Lộ Phân Phân bắt đầu dựa vào những sơ hở mà sống sót.
Nguyên liệu nấu ăn trong cung bị cắt xén đi thì không nói, đã vậy vào cung nửa năm cũng không được Hoàng đế sủng hạnh.
Đệ nhất mỹ nhân Thịnh Kinh cứ thế mà trở thành trò cười trong hậu cung.
Ngay từ đầu Lộ Phân Phân đã không biết điều này, vậy mà còn muốn sinh thái tử để được làm Thái hậu.
Sau khi biết được những điều không bằng cầm thú mà tên hoàng đế cặn bã kia làm, nàng ước gì cả đời hắn đừng xuất hiện trong cuộc đời nàng thì hơn.
Người lợi dụng nữ nhân để lên ngôi thì không xứng đáng có được nàng.
Lộ Phân Phân đang chuẩn bị tìm cơ hội, giả chết để chạy trốn.
Hầu phủ giàu có đến nỗi có thể chống lại hoàng quyền, nếu nàng muốn chạy trốn thì cũng không phải là việc gì khó.
Nàng chỉ sợ cẩu hoàng đế cố tình gài bẫy nàng, một khi lộ ra chân tướng thì sẽ ra lệnh bắt cả nhà nàng.
Trước khi thời cơ chín muồi, Lộ Phân Phân không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vào đêm Trung thu, Hoàng đế nhìn chân dung Thái hậu nương nương rồi uống say, đột nhiên đến tẩm cung của nàng.
Tẩm cung của nàng không khác gì lãnh cung, ngay cả một tiểu thái giám trông cửa cũng không có, Lộ Phân Phân nghe thấy tiếng cửa vang lên, ngay sau đó, một nam nhân trung niên có tướng mạo bình thường xông vào.
Ánh mắt nam nhân rã rời, cả người đầy mùi rượu làm Lộ Phân Phân ghê tởm đến nỗi muốn nôn.
Nàng nhìn thấy chiếc long bào trên người nên đoán được thân phận của hắn.
Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên rút kiếm chỉ vào nàng, tức giận mắng: “Tiện tì! Hoàng hậu nói bộ dạng của ngươi giống Thái hậu, sao trẫm lại thấy không giống! ”
Cái gì cơ? Cẩu hoàng đế lại dám mắng nàng!
Tiểu cung nữ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì đẩy cửa tiến vào: “Nương nương, người không sao chứ? ”
Vị cung nữ này là người duy nhất trong cung đối xử tốt với nàng, cũng là người của vương phủ.
Nếu không phải có nàng ấy làm chút gì suốt nửa năm nay thì chắc Lộ Phân Phân không được ăn một bữa thịt nào.
Hoàng đế quay đầu, miệng gọi khuê danh của Thái hậu, vẻ mặt hung tợn, một tay túm lấy tiểu cung nữ, kéo người ra cửa mà đấm đá.
Lộ Phân Phân xông lên cứu người thì bị thị vệ ngăn lại ở tẩm điện.
Bên cạnh có mấy chục tên hộ vệ, không có ai dám tiến lên ngăn cản tên hôn quân bạo hành tiểu cô nương cả.
Lộ Phân Phân tức giận đập cánh cửa phòng: “Thả ta ra! Mở cửa ra! ”
Thị vệ tốt bụng nhắc nhở nàng: “Nương nương, đừng gọi nữa, lát nữa Hoàng Thượng sẽ đi thôi, ngài càng gọi thì sợ là sẽ gọi người tới đây thôi.
”
Ngoài điện rất nhanh truyền đến tiếng kêu tê tâm phế liệt của tiểu cung nữ.
Lộ Phân Phân che miệng, cố nhín khóc mà bò vào trong góc, cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Không lâu sau, tiểu cung nữ kia mang thai, được Hoàng hậu bí mật ban chết, một thây hai mạng.
Một năm sau, Lộ Phân Phân mười bảy tuổi, hiểu được sự tàn nhẫn của nữ tử trong thâm cung.
Hai tay hoàng hậu dính đầy máu.
Trở thành hoàng hậu không đơn giản như nàng nghĩ.
Đêm khuya ở lãnh cung, Lộ Phân Phân ngồi bên cạnh hồ nước, nhìn vầng trăng như bị nhốt dưới đáy nước mà đột nhiên có cảm giác bất lực.
“Hối hận rồi à?”
Lộ Phân Phân ngẩng đầu, nhìn về phía đối diện hồ nước: “Ai? Ai đang nói chuyện vậy.
”
Dưới ánh trăng, dung mạo tuyệt sắc của Minh thân vương càng thêm rõ ràng.
Hắn bước về phía nàng, đôi giày đen dừng lại bên cạnh nàng.
Lộ Phân Phân sợ hãi đến mức quên đi nghi thức cơ bản nhất: “Ngươi… Ngươi có thể nói chuyện sao? ”
Minh Thì Tiết ngồi xổm trước mặt nàng, bàn tay nâng cằm nàng lên và nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng: “Tại sao không nói lời tạm biệt?” ”
Mũi Lộ Phân Phân có chút chua xót, không nói gì.
Vốn là Minh Thì Tiết tức giận đến hỏi nàng có muốn đi cùng hắn hay không, nhưng khi thấy sự yếu đuối trong mắt nàng, hắn không còn chất vấn nữa mà giọng điệu trở nên ấm áp: “Ngươi rời khỏi ta chỉ để trải qua cuộc sống như thế này sao? ”
Lộ Phân Phân không hiểu rõ ý của hắn cho lắm.
“Nói chuyện đi.” Cả đời Minh Thì Tiết chưa từng dỗ dành ai cả, không ngờ hôm nay lại đối xử kiên nhẫn với một nữ tử vì hậu vị mà vứt bỏ hắn đến vậy.
Thật khó để hiểu được những gì nàng nương này đang nghĩ.
Với dung mạo của nàng thì rất dễ dàng được sủng ái, nhưng nàng hết lần này tới lần khác ở lại lãnh cung, không có ý tranh sủng gì cả.
Nếu không phải là người của hắn âm thầm cứu tế thì ngay cả một bộ xiêm y đàng hoàng nàng cũng không có.
Sự kiêu ngạo của Lộ Phân Phân dần dần mất đi sau những ngày ở lãnh cung, ở nơi ăn thịt người không nhả xương này, nhìn thấy hắn tựa như gặp cố nhân ở đất khách, nàng bị kích động đến đỏ mắt, ngay cả sự yếu ớt cũng quên che giấu.
Nhưng nàng và nam nhân này vốn không quen thuộc lắm.
Nàng khóc nức nở, giống như đang làm nũng, nhưng cũng như bị ấm ức đến cực điểm: “Ngươi hỏi vì sao ta không từ biệt, còn không phải sợ là liên lụy đến ngươi sao.
”
Lòng Minh Thì Tiết mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Lộ Phân Phân nói xong, đột nhiên phản ứng lại: “Ngươi làm sao vào được thế? Ngươi làm gì ở đây? ”
“Tiểu cung nữ mà ta sắp xếp bên cạnh ngươi đã chết nên liên lạc cũng bị cắt đứt” Minh Thì Tiết giơ tay lên, nhìn thấy trên cổ nàng có rất nhiều dấu vết, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: “Hắn đã chạm vào ngươi rồi à? ”
Cái này là Lộ Phân Phân tự làm để không phải thị tẩm, trên người trên lưng tất cả đều là phụ thân giúp nàng mua chuộc thái y, nói với người ở Kính Sự Phòng rằng nàng bị quái bệnh cho nên vẫn không cho nàng thị tẩm.
Nhưng nàng không muốn giải thích với Minh Thì Tiết: “Ta là phi tử của Hoàng thượng, có chạm vào hay không thì cũng không liên quan đến Minh thân vương.
”
Lén lút gặp cung phi là tội không nhỏ, hơn nữa, tâm duyệt nàng cũng không phải chuyện tốt gì cả nên Lộ Phân Phân dùng cái này để kích tướng, muốn làm cho hắn lạc đường biết mà quay lại, bỏ đi suy nghĩ không thực tế với nàng.
Minh Thì Tiết rất nhanh đã nhìn ra manh mối trong ánh mắt né tránh của nàng nên cũng phối hợp: “Nương nương nói rất đúng.
”
Lộ Phân Phân bị hắn gọi hai tiếng “nương nương” đến cả người khó chịu, tính khí nhỏ nhen nổi lên: “Nửa năm nay ngươi chưa từng xuất hiện, bây giờ ta đã là phi tử bị bỏ rơi ở lãnh cung, nói những lời này thì còn có ích lợi gì nữa.
Ngươi đi đi.
”
Nàng xoay người thì bị nam nhân phía sau kéo trở lại, Minh Thì Tiết hung hăng hôn lên môi nàng.
Trong nháy mắt, môi hắn trở thành nơi phát tiết cho những oan ức mà nàng phải chịu bấy lâu nay, Lộ Phân Phân cắn môi hắn, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống từng giọt từng giọt.
Bị cô nương này cắn ngược cho một miếng, Minh Thì Tiết chần chừ một lát rồi đè ót nàng lại, cạy răng nàng để có thể hôn sâu hơn.
Đầu óc Lộ Phân Phân trở nên trống rỗng, cảm thấy chuyện này thật sự rất hoang đường.
Trong lúc vừa xấu hổ vữa phẫn nộ, nàng nghe thấy giọng nói của Minh Thì Tiết bên tai “Không phải là ngươi muốn làm hoàng hậu sao? ”
“Ta không đi chiêu binh mãi mã* thì làm sao giành lại giang sơn cho ngươi được.”
(*: chiêu mộ binh sĩ)
2.
Dâng cả núi sông tặng ngươi
Lộ Phân Phân vốn không tin lời nói của Thái hậu nương nương là thật, nhưng không ngờ Minh thân vương lại sẵn sàng để đoạt vị vì nàng.
Nàng ngơ ngác nháy mắt mấy cái, tránh đi ánh mắt nhìn thấu tất cả của hắn, thấp giọng nói: “… Bỗng nhiên ta lại không muốn làm hoàng hậu nữa, ngươi đừng hấp tấp.” Chuyện này quá mạo hiểm, một khi thất bại thì sẽ dính đại tội tru di cửu tộc.
Trong nháy mắt, trái tim hắn chùng xuống, bẻ bờ vai gầy gò của nàng, hỏi: “Không muốn trở thành hoàng hậu hay là không muốn trở thành hoàng hậu của ta?” ”
Lộ Phân Phân nhìn thấy sự lạnh lùng lóe lên trong mắt hắn, tim đập có chút nhanh, nói: “Đều không muốn.
”
“Thay đổi suy nghĩ rồi sao?”
Ngày đó ở bên sườn núi, nàng lớn tiếng nói nàng là người muốn làm hoàng hậu, nhất định là hắn đã nghe được.
Lúc ấy ăn nói phách lối bao nhiêu thì hôm nay ở trong lãnh cung này lại mất mặt bấy nhiêu!
Lộ Phân Phân thẹn quá hóa giận: “Vương gia đừng hỏi nữa, ta không muốn làm hoàng hậu, của ai cũng không muốn.
”
Sau một lúc im lặng.
Minh Thì Tiết: “Ngươi có muốn trở thành hoàng đế không?” ”
Lộ Phân Phân ngỡ ngàng: “Vương gia? ”
Minh Thì Tiết nắm lấy tay nàng, ngón tay hắn chơi đùa với chúng.
Ngón tay nàng rất nhỏ nhỏ, mềm mại; cầm trong tay rất thoải mái.
Lộ Phân Phân muốn thu tay lại thì bị hắn giữ chặt lấy rồi đột nhiên đưa lên miệng, hô hấp của hắn phả vào giữa các ngón tay, hơi thở lạnh lẽo của nam nhân nhưng hô hấp lại nóng đến lòng người hoảng loạn.
Nàng ngay lập tức rút tay lại: “Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân.
”
“Thụ thụ bất thân?” Minh Thì Tiết ôm lấy nàng, nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn lên môi nàng rồi hướng về phía tai nàng: “Bổn vương không quan tâm.
”
Lộ Phân Phân cũng không chán ghét nụ hôn Minh Thì Tiết, ngược lại lại động tâm không thôi.
Nàng nói những lời đó chỉ là muốn làm hắn tức giận.
Người này chẳng những không tức giận mà còn khiến nàng suýt nữa đứng không vững.
Lộ Phân Phân cố kiềm chế sự mê luyến với hắn để còn sót lại chút lý trí.
Hiện tại thân phận của nàng là cung phi mà lại lén lút gặp Hoàng thúc là hại hắn.
Minh Thì Tiết cho rằng sự im lặng của nàng là thừa nhận, giữ chặt vòng eo thon thả của nàng: “Thân thể nhỏ nhắn mà tâm lại rất lớn, đúng là muốn làm hoàng đế.
”
Lộ Phân Phân chỉ cho rằng hắn thuận miệng nói vậy thôi.
Ánh mắt Minh Thì Tiết trầm xuống, ngón tay quanh quẩn trên vành tai nàng: “Muốn làm gì thì làm, ta sẽ dâng cả núi sông tặng ngươi.
Thế nhưng, ngươi chỉ có thể có một vị phu quân là ta.
”
Hắn vốn đã sinh ra với một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, giọng điệu bình thản nói ra những lời ngông cuồng này lại rất phù hợp.
Lộ Phân Phân phải mất một lúc mới hiểu được.
Đợi đến khi tâm tình ổn định lại thì nàng mới trả lời: “Vương gia nói lời này tức là ta còn có thể có mấy vị phu quân sao? ”
“Lộ Hầu gia nuôi hơn trăm thư sinh nghèo, hiện giờ lên bảng đã có hơn mười người, nếu không phải ta ngăn cản thì ngân phiếu của Hầu phủ đều đã đưa đến phía nam nuôi người rồi.”
Lộ Phân Phân ấp úng: “… Phụ thân đang làm việc thiện để tích đức, giúp đỡ người nghèo.
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu lên: “Làm sao ngươi biết bí mật này?” ”