Ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào vùng tiếng nước chảy trong nhà tắm khiến Hà Cẩm Vân tỉnh giấc, lúc mở mắt ra cô suýt phải hét lên.
Hà Cẩm Vân đang ở trong một căn phòng, mà căn phòng này....!
Bốn xung quanh đều là kính trong suốt, bên ngoài ban công còn có bể bơi, trên đầu là trần kính 3D...!
Hết nhìn xung quanh, cô mới chợt nhớ ra, nhìn vào trong chăn!!!
Trời ơi! trên người Hà Cẩm Vân còn duy nhất bộ đồ lót, thậm chí là cái áo lót ren còn bị tuột một bên dây
Tiếng nước chảy càng ngày càng mạnh, Hà Cẩm Vân run rẩy vơ vội bộ váy mới trên bàn gần đó, mặc xong cô bước xuống giường.
Cả thành phố đang ở dưới chân cô, đến trước cửa phòng tắm Hà Cẩm Vân muốn gõ cửa xem hắn ta là ai nhưng vừa chạm đến khoá nắm thì tiếng nước bên trong cũng tắt, hình như hắn ta đang tiến đến
Hà Cẩm Vân mất hết sự tò mò khi nãy mà mở cửa phòng chạy mất, cô chạy chối chết không quay đầu lại.
Xuống đến tầng trệt cô mới biết là căn phòng hôm qua đó là phòng tổng thống, nó được coi là căn phòng tốt nhất ở thị trấn này mà có thể nói là tốt nhất ở thành phố A!
Giá một đêm ở đó cho dù Hà Cẩm Vân phải làm cả đời, à không, cả mấy kiếp cũng không kiếm được! Mải suy nghĩ đến nơi đó mà cô súyt quên mất cô và người kia có phát sinh cái gì không? Đến cả bản thân cô cũng không biết, cô còn chẳng biết là tại sao mình lại đến được căn phòng đó!
Mạc Thiếu Quân vẫn đứng trên ban công rộng rãi mà ngắm nhìn bóng dáng bé nhỏ thơ thẩn của Hà Cẩm Vân đang ở bên dưới.
Hôm qua cô đến đây hoàn toàn nằm trong dự tính của hắn, vốn dĩ đã muốn trừng phạt Hà Cẩm Vân một trận nhưng nhìn dáng vẻ đau đớn của cô khiến hắn không nỡ!
Hắn làm như vậy cũng chỉ muốn doạ cô một chút vậy mà Hà Cẩm Vân lại cứ đứng đó ngắm nghía mãi như kiểu nhìn xem có rơi mất miếng thịt nào không
- Giám đốc Triệu, đưa bản kế hoạch sang bên đó.
Chỉ định rõ là do Hà Cẩm Vân phụ trách, ngoài cô ấy ra sẽ không nhận!
Hắn gọi điện phân phó cho cấp dưới.
Mạc Thiếu Quân đã nhẫn nhịn ba năm không đi tìm cô nhưng bây giờ không nhịn được nữa.
Thư Vân và hắn đã ly hôn từ lâu, cô ấy muốn đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, Mạc Thiếu Quân cũng không cản.
Chỉ là Tiểu Ái càng ngày càng lớn, con bé lúc nào cũng đòi mẹ, cả ngày hỏi mẹ đâu khiến hắn như muốn phát điên.
Khi hắn thấy cô ôm đứa con gái kia trong lòng vui vẻ cùng người đàn ông khác thì rất tức giận, hắn tự hỏi Hà Cẩm Vân không hề nhớ rằng cô đã có một đứa con gái hay sao? Hà Cẩm Vân có thể quên hắn nhưng hắn không cho phép cô quên đi Tiểu Ái
_____
Đúng bảy giờ cô có mặt ở công ty, vừa đến nơi đã phải nghe oán trách cô
- Hà Cẩm Vân! cô giở trò gì vậy?
- Tôi...tôi...!
Hà Cẩm Vân chẳng hiểu cô ta nói gì cả, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô, nhìn cô như sinh vật lạ
- Muốn ăn vụng thì cũng phải biết đường chùi mép, đừng có lôi mấy thứ bẩn thỉu đó đến đây!
Nói xong vứt tập tài liệu xuống trước mặt cô rồi bỏ đi.
Bao nhiêu đồng nghiệp lại túm tụm lại một chỗ để xì xào bàn tán, cô biết họ nói gì nhưng cũng không muốn quản.
Miệng là của người ta, miệng nói tai nghe thôi
Chỉ có Tiểu Nhu lại gần cô, ánh mắt ngại ngùng nhìn cô chằm
- Chị, chị Hà...!
- Sao thế Nhu Nhu?
- Cổ của chị...!
Hà Cẩm Vân vôi lấy gương ra soi, bỗng giật mình vì ở cổ có một vết đỏ lớn nhìn rất đáng nghi bảo sao mọi người lại nhìn cô như vậy.
Đáng ghét tên kia, đã làm thì sao còn để lại dấu vết trên người cô chứ!
- Kh...!không phải như em nghĩ đâu...là...!
- Chị Hà em hiểu mà!
Cô còn lời gì để thanh minh cho mình chứ! chỉ còn biết lấy phấn dặm vào để che bớt đi thôi.?
- À, sáng nay em đưa Hân Hân và Hạ Sâm đi học rồi đó chị!
- Cảm ơn em nhé!
- À, chị...bên công ty đối tác đã yêu cầu dự án lần này do chị phụ trách hoàn toàn, bọn em chỉ hỗ trợ thôi! Chị có biết không?
Hà Cẩm Vân đang uống nước thì súyt bị sặc
- Giao cho chị? Chị chỉ là...!
- Cái đó em cũng không biết!
Cái gì thế này? Cô đang gánh chịu nghiệp gì thế này?
Trong suy nghĩ Hà Cẩm Vân chợt nghĩ đến người đàn ông ngồi trong phòng bao tối qua mà ông Triệu gọi là sếp, liệu hắn có phải người đó không? Nếu đúng như vậy thì cô và hắn đang có ân oán gì mà lại hành cô như vậy?