Vậy là Hà Cẩm Vân đã sắp trở thành cô dâu sao?
Mạc Thiếu Quân còn chưa từng cầu hôn cô nữa, bảo cưới là cưới luôn sao? Như vậy đâu phải lãng mạn gì chứ!
- Này, tôi nghĩ chúng ta cứ từ từ...bây giờ tôi vẫn chưa...!
- Em định đợi đến khi nào? Tôi đã quyết định cho em một danh phận tất nhiên tôi sẽ làm được.
Mẹ của con gái tôi, vợ của Mạc Thiếu Quân đường đường chính chính!
Hà Cẩm Vân hỏi ý hắn như vậy mà Mạc Thiếu Quân vẫn quyết định không hoãn đám cưới.
Vậy là cô đành miễn cưỡng đồng ý, lễ cưới Hà Cẩm Vân không cần động đến một thứ gì hết từ việc lớn tới những thứ nhỉ nhất đều là do một tay Mạc Thiếu Quân hoàn thành
Về phía Mạc phu nhân, việc Mạc Thiếu Quân đón cô về ở cùng bà ấy cũng biết cho đến việc Mạc Thiếu Quân lấy cô cũng vậy, thân là một người mẹ bà ấy đâu dễ gì mà cho cô bước chân vào cửa Mạc gia.
Đã có vài lần đến tận nơi để gây khó dễ cho cô nhưng đều bị Mạc Thiếu Quân giải quyết nên cũng dần từ bỏ
- Mẹ anh không thích tôi đâu!
- Em lấy tôi hay lấy mẹ tôi?
Hà Cẩm Vân cứ nói ra câu nào là lại bị Mạc Thiếu Quân phản kích lại câu đó.
Cuối cùng cô đành ngậm miệng lại luôn
Từ sớm đã có người mang lễ phục đến cho cô và Mạc Thiếu Quân, của hắn là comple màu đen cắt may thủ công còn của cô là được được thiết kế và may từ bên Đức của nhà thiết kế nổi tiếng gì đó, nói chung là bạn của Mạc Thiếu Quân
- Em thử xem đã vừa chưa?
- Oa..váy mẹ đẹp quá!
Tiểu Ái chạy xung quanh cô vừa cười vừa nói
Ừ thì đẹp thật, do nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra sao không đẹp cho được? Hà Cẩm Vân gật đầu, cô cầm lên ướm thử trông có vẻ hợp với nước da trắng của cô đấy
- Để tôi giúp em mặc nhé?
Hà Cẩm Vân rùng mình một cái, cô đẩy Mạc Thiếu Quân ra rồi chạy lên phòng.
Tối qua để hắn đè như vậy là đủ rồi, tên điên này cứ hễ nhìn thấy cô ăn mặc mát mẻ một chút là lại giở thú tính.
Bây giờ mà lại để hắn giúp cô mặc đồ thì chắc cô bị liệt luôn quá!
Đám cưới của cô cũng không mời nhiều khách, chủ yếu là những người chơi thân, bạn bè của Hà Cẩm Vân cũng ít chỉ có Mạc Thiếu Quân là chủ yếu.
Hắn mời đến toàn những người mà Hà Cẩm Vân không quen
- Này!
- Em gọi ai đấy?
Mạc Thiếu Quân đang ngồi đọc báo ở phía đối diện nghe thấy cô gọi liền cau mày lên giọng
- Ơ, tôi gọi anh mà!
- Tôi có tên đàng hoàng nhá.
Gọi cả tên ra đi!
Hà Cẩm Vân suy nghĩ một lát rồi liền nói ra
- Quân Quân? A Quân? anh thấy cái tên nào hay nhỉ?
Cô chống cằm hỏi hắn, Mạc Thiếu Quân vừa nghe xong như ăn phải thuốc nổ, mặt mày đen xì hình như rất tức giận
- Gan lớn thật đấy!
- Đâu! hay mà! Quân Quân!
Hà Cẩm Vân nhe răng cười hì hì nhưng khi nhìn thấy Mạc Thiếu Quân đang đến gần thì cô không thể nào cười nổi nữa
- Anh làm gì đấy?
- Biết rồi còn hỏi!
- Không...tôi chỉ...xin lỗi mà, đừng qua đây!
Mạc Thiếu Quân nhanh chóng kéo cô đứng dậy, Hà Cẩm Vân biết được hắn làm gì nhưng Hà Cẩm Vân không thể chạy được liền bị bắt lại.
Mạc Thiếu Quân xốc cô lên vai đi một cách rất cục súc.
Hà Cẩm Vân liền nghĩ 'xong rồi, đời này coi như bỏ!'
Thật may là ông trời nghe được tiếng lòng khổ sở của cô liền phái Tiểu Ái đáng yêu đến.
Bé con chạy vào phòng nhìn thấy cô đang bị Mạc Thiếu Quân ức hiếp liền ra tay
- Bố làm gì mẹ thế?
- Ái Ái ơi, bảo bố con xuống mau! mẹ sắp ngạt thở rồi!!!
Cứ tưởng là Mạc Thiếu Quân sẽ dùng đao to búa lớn để trừng trị cô ai ngờ hắn lại dùng chiêu lấy thịt đè người chứ, ép cô không thở nổi
Tiểu Ái sợ mẹ bị bố đè chết ngạt liền nhanh chóng trèo lên giường kéo Mạc Thiếu Quân ra.
Hắn ghét nhất là bị người khác quấy rối nhưng với con gái thì không thể nổi giận được dù không cam lòng nhưng vẫn phải buông cô ra
- Mẹ khổ quá Tiểu Ái!
- Mẹ...mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ.
Bố không được bắt nạt mẹ đâu đấy!
- Cảm ơn con gái!
- Nhưng mà mẹ phải mau chóng sinh cho con em trai thì con mới có thể có tâm trạng vui vẻ để đối phó với bố!
Cái điều kiện gì vậy không biết? con với cái!