Chap 13:
Thấm thoắt một năm nữa trôi qua, em và mình thỉnh thoảng cũng nhắn tin hỏi thăm nhau, lúc nào nhớ quá thì chát webcam , gọi điện thoại. "Lao động hăng say tình yêu sẽ đến"đó là khẩu hiệu của riêng mình, cả năm trời mình đi làm thêm, bớt đi chơi với bạn, bớt tiêu pha mua sắm linh tinh, cốt là để dành ít tiền hè này vào thăm em. Vừa được nghỉ là mình xin phép bố mẹ, lúc đầu các cụ không cho cơ, nhưng mà nịnh tí là lại gật đầu đồng ý. "Thôi con nó lớn rồi, em cứ để cho nó đi chơi , cho biết đây biết đó, không lại mang tiếng ác"
Sáng sớm mình đã sắp xếp hành lý, bắt taxi ra ga HN, đúng 7h tàu chạy. Mình mua vé giường nằm, 4 giường 1 phòng. Phòng mình có 4 người, 1 nam , 3 nữ. Nam thì không phải nói, còn nữ thì gồm hai bà già, hai bà ấy đi thăm con ở Quảng Bình và Nha Trang thì phải. Ngoài ra còn có một cô bé nữa, khá xinh, mình nhận xét như thế. Dáng chuẩn, tóc đen, da trắng, môi trái tim, mình đoán cũng chỉ chạc tuổi mình.
Một bà xin mình đổi giường tầng hai lấy tầng một, bà ấy cũng có tuổi rồi, leo trèo thật không tiện, vậy là mình leo lên tầng hai, đối diện là cô bé đó. Tàu chạy, đôi mắt mình hướng ra thành phố HN nhỏ bé, ngắm con người và sự vật nơi đây. Đến trưa, vì là con trai, mình đi mua cơm hộ 3 người, sau khi ăn xong mình cũng là thằng đi vứt, khổ vì đàn bà mất...Đang ngồi ngẩn ngơ nhớ tới em, thì cô bé kia hắng giọng, cắt ngang dòng suy nghĩ:
- "bạn gì ơi"
- "...ơi...bạn gọi mình"
- "ừ, không thì ai vào đây nữa...bạn tên là gì đấy"
- "Mình tên là *** "
- "ừ, tớ tên là UN...bạn năm nay bao tuổi rồi"
- "mình 23, còn bạn"
- "22...thế gọi là anh cho tiện nhớ"
- "ừm, cũng được đó"
Em tên là Uyên Nhi, đang học ở HN, mà nhà em cách nhà mình đâu có xa là bao, chừng 5km thôi. Mình thấy em ý là một người thông minh, vui tính và cũng dễ thương. Hai đứa nói chuyện rất chi là hợp, từ mấy cái chuyện cỏn con như trường lớp đến vặt vãnh cuộc sống hàng ngày. Sở thích của em cũng giống mình nữa, thích nghe nhạc của Châu Kiệt Luân, dạo đêm, câu cá...bla...bla...Nếu như là trước kia mình chưa yêu YN(Yến Nhi), thì chắc mình cũng kết em này nổ đĩa rồi.
Chả hiểu tại sao, cái điều hòa phòng mình lại bị hỏng, bảo nhân viên mãi mà không sửa được, ai đấy đều rét run hết cả người, nhất là hai đứa nằm trên cùng thì...thôi rồi lạnh...Đêm trên tàu, thấy UN cứ run run, thò ra thụt vào trong cái chăn mỏng ngắn tũn, mình thấy tội tội, thương thương.
- "này cho em cái chăn của anh này, đắp đi"
- "ơ còn anh"
- "không sao, anh là con trai lạnh như thế này có là gì, quen rồi"
- "nhưng mà"
- "đã bảo anh không sao mà"
- "ừ, hihi, em cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon"
Trời ơi...lạnh thế này mà ngủ được thì lạ lắm đây, mình quằn quại đến gần sáng mới thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy thì đã 8 giờ và chả biết ai đắp thêm chăn ình nữa, chắc là em, mình đoán thế. Đi rửa mặt thì cũng gặp em ở đấy, đang đánh răng.
- "Tối ngủ được không em"
Em nhe cái miệng đầy bọt của mình cười toe một cái, rồi gật đầu liên tiếp 2 phát. Lúc em xúc miệng xong thì cũng là lúc mình đang đánh răng. Em quay sang nhìn mình.
- "cái anh này ngốc, không nhìn thấy em đang làm gì còn hỏi"
- "...mà anh không mang khăn mặt à, đây lấy của em đây này, tí nhớ mang vào trả nhé...hi"
Con bé này thật là...Suốt một ngày mình và em ấy buôn chuyện không biết trời đất là gì, chả mấy chốc tàu đã đến nơi. Em tạm biệt mình, đi ra trước, biến mất trong đám đông mờ ảo...
Mình bước xuống sân ga, nhắm mắt cảm nhận...một cơn nhé nhẹ thổi qua..."YN ơi, anh tới rồi đây"