Yêu Em Nhiều Đến Thế

Nhu Nhu đến Phong Đăng liền vội vã chạy vào, đi chưa đến cửa đã vấp bậc thang ngả người về phía trước, chợt từ phía sau có một bàn tay lớn choàng qua vai cô ôm lấy cả người cô giúp cô giữ người lại không bị ngã xuống.

Nhu Nhu thở phào một hơi, vội vã quay ra muốn cảm ơn người đó.

“Cảm…”

Nhu Nhu khựng lại, câu cảm ơn vẫn chưa nói xong, người đang ôm lấy vai của cô giúp cô không bị ngã này là Dương Trình.

Không còn là một chàng trai gầy gò, đeo kính cận dày cộp nữa, Dương Trình hiện giờ là một chàng trai cao lớn, chuyển sang đeo kính áp tròng, khuôn mặt không còn hốc hác nữa rồi, công nhận là bỏ cặp kính dày kia đi, khuôn mặt của cậu ta sáng thật.

Dương Trình buông cô ra, Nhu Nhu gãi cổ mình cảm ơn lại lần nữa.

“Cảm ơn cậu nhé.”

Dương Trình đẩy cô đi vào quán, Nhu Nhu đi vào tò mò nhìn xung quanh tìm người.

Để ý Dương Trình vẫn đi theo mình, Nhu Nhu ra hỏi cậu ta.

“Sao cậu không tìm chỗ ngồi đi, đi theo mình làm gì?”

Dương Trình nhìn tin nhắn trong điện thoại xong quay ra nắm hai vai cô xoay người đi lên tầng hai, Nhu Nhu không hiểu chuyện gì, Dương Trình liền giải thích với cô.

“Cậu không biết sao, tớ cũng được anh Lâm Thiên gọi đến mà, đi đi, mọi người hình như đang ở trên tầng hai thì phải.”

Nhu Nhu hoang mang, bước chân chậm rì đi lên tầng hai, cô vẫn ngó nghiêng, chưa kịp thấy người thì đã có tiếng gọi của Dương Lý.

“Nhu Nhu, bên này.”

Quay về phía bên trái, Dương Lý và mọi người đều đang ngồi ở đó, bên một bộ bàn ghế tròn lớn kia trống không, chẳng có đồ uống đồ ăn gì cả.

Nhu Nhu hoang mang bước đến, Dương Lý nhìn thấy người phía sau cô thì thôi cười, người này đâu phải là người quen trong vòng bạn bè ở đây đâu, Dương Lý cũng có biết cậu ta nhưng không nghĩ là cậu ta sẽ đến đây.

Nhu Nhu đi đến ngồi vào bên cạnh Dương Lý, Lâm Thiên ngồi bên trong vội đùn đẩy người trong dịch đi để hai người đến sau này ngồi vào.


Dương Trình chỉ còn một chỗ bên cạnh Nhu Nhu, cậu ta không ngần ngại gì mà ngồi xuống bên cạnh.

Nghiêm Duyễn vốn rất nhạy cảm, lại là sinh viên tâm lý học, nhìn vẻ mặt hơi ửng hồng và thái độ của cậu ta đã đoán được ý của cậu ta đối với Nhu Nhu không phải bình thường.

Dương Trình chủ động giới thiệu mình với mọi người, Dương Lý ngồi bên cạnh kéo Nhu Nhu lại gần mình, dường như không muốn cô gần gũi với tên này.

Dương Trình tự giới thiệu xong thì Lâm Thiên cũng tự mãn mà lên tiếng.

“Tuy đây là lần đầu tiên mọi người gặp Dương Trình nhưng chắc là sẽ quen mặt với cậu ta đúng không, nhân vật toán học nước nhà đó.”

Nhu Nhu ngồi đó vội nhếch miệng bật cười, cô đang không hiểu Lâm Thiên đang muốn làm gì đây.

Hai người Lâm Thiên và Dương Lý tay trong tay, lôi từ trong túi xách ra một tập thiệp mời, Nhu Nhu là người trong nhà còn bất ngờ về việc này.

Cô á khẩu nhìn đống thiệp mời màu trắng in hoa kia, còn hai người kia thì đang hào hứng thông báo với mọi người rằng hai người họ sắp kết hôn.

Chuyện đến nước này không phải là hai bên gia đình đã tính hết rồi sao, sao cô lại không biết gì.

“Bọn tớ quyết định rồi, tháng sau là Dương Lý tốt nghiệp đại học, bọn tớ sẽ kết hôn.”

Mọi người đều vỗ tay chúc mừng, chỉ có Nhu Nhu là vỗ tay cười gượng gạo.

Dương Lý hiểu cô đang nghĩ gì, cậu ấy lén nắm tay cô nói nhỏ để giải thích.

“Lát nữa tớ sẽ giải thích với cậu sau.”

Hoàng Nhiên là người hào hứng nhất, cũng là người hay tò mò, cậu ta ngây ngô hỏi.

“Sao hai cậu lại quyết định cưới sớm như vậy.”

Lâm Thiên và Dương Lý đột nhiên ngại ngùng, Nhu Nhu thấy thái độ này của họ cô hơi căng thẳng, chẳng lẽ là cái chuyện mà cô lo lắng nhất đã tới rồi sao.

Lâm Thiên không ngần ngại mà nói luôn.


“À thì, bác sĩ bảo bọn tớ cưới rồi, sớm muộn gì bọn mình cũng về chung một nhà nên đã quyết định cưới luôn.”

Nhu Nhu liền thở dài một hơi thành tiếng, mọi người đều vui vẻ chúc mừng ông bố bà mẹ đón hai niềm vui cùng lúc, còn cô thì bàng hoàng đến sững sờ.

Vốn cô chẳng biết gì cả, khi cuối tuần nào cô cũng về nhà, thế mà chẳng được bọn họ nói chuyện gì với mình cả.

Cô im lặng từ đầu đến cuối buổi, đến khi những cốc nước đã tan hết đá và đã vơi đến đáy, mọi người đã lần lượt đi về, còn lại sáu người đều có khúc mắc và muốn nói chuyện riêng với ai đó.

Dương Trình ngồi bên cạnh cô cũng thấy hơi ái ngại, Nhu Nhu mặt nghệt ra nhìn Lâm Thiên và Dương Lý không biết nên nói gì.

Cô vội đứng lên đi ra lấy lại chút tinh thần.

“Em ra chỗ này một lát đã.”

Dương Trình lúc này như sợ cô bỏ chạy mất, cậu ta vội kéo tay áo cô.

“Tớ đi cùng với.”

Nhu Nhu nhìn vẻ mặt khẩn cầu của cậu ta mà thở dài.

“Tớ đi nhà vệ sinh.”

Lúc này cậu ta mới ngại ngùng buông tay, Nhu Nhu quay phắt người đi, cô vào nhà vệ sinh rửa tay rồi chỉnh trang lại chút, trong lòng vẫn hơi khó chịu, cô nghĩ lại chuyện hồi nãy và cả chuyện Dương Trình đột nhiên xuất hiện ở đây, chắc chắn là trò đùa của Lâm Thiên, vì Dương Lý sẽ không bao giờ chơi trò trẻ con này.

Nhu Nhu bực dọc quay lại chỗ, lúc này Nghiêm Duyễn vội kéo theo người yêu rời khỏi chỗ, anh đi về phía cô, vội kéo tay cô đi xuống dưới tầng nói chuyện.

Nhu Nhu đi theo họ, tâm trạng đang rối bù lên, Dương Trình nhìn thấy Nhu Nhu đi theo người khác thì liền đứng lên muốn đi theo, Lâm Thiên vội kéo cậu ta lại.

“Trời ơi ngồi xuống dùm cái, lát nữa Nhu Nhu cũng sẽ quay lại thôi.”

Dương Trình đắn đo ngồi xuống, ánh mắt vẫn dõi theo cô.


Dương Lý ngồi phía bên trong đang khó hiểu với cách hành xử của Lâm Thiên, em ấy vội kéo Dương Lý lại không dè dặt nữa mà hỏi Lâm Thiên.

“Anh đang làm gì vậy?”

Lâm Thiên biết Dương Lý đang hỏi chuyện gì, ý Dương Lý muốn hỏi sao tên này lại ở đây, Lâm Thiên chỉ cười đáp.

“Anh chỉ giúp hai người này một xíu thôi mà, còn lại thì do khả năng của cậu đến đâu, ha.”

Lâm Thiên quay ra hất vai đùa với cậu ta, Dương Trình ngại ngùng mỉm cười, Dương Lý càng không chấp nhận được, ý định này mà để Nhu Nhu biết được kiểu gì Nhu Nhu cũng sẽ xé xác Lâm Thiên ra, chuyện đôi đứa vô cùng nhạy cảm với em ấy, em ấy mà biết được anh kế đang cố tình ghép đôi em ấy với một người đàn ông thì sẽ càng tức giận.

Nhu Nhu đi theo Nghiêm Duyễn xuống dưới, ba người kéo nhau ra ngoài nói chuyện cho thoải mái, Nghiêm Duyễn vội vã nhìn xung quanh, cũng không còn kiên nhẫn nữa mà hỏi vào vấn đề chính luôn.

“Sao tên đó lại đi cùng em, em quen tên đó hả.”

Nhu Nhu hơi cau mày lắc đầu.

“Em không có đi cùng, biết thì cũng chỉ là biết xã giao thôi, cậu ta là con trai của bạn ba em, không xã giao sao được.”

Chị gái người yêu của Nghiêm Duyễn vội lên tiếng.

“Chị có thấy cậu ta rồi, lần trước cậu ta đến trường gặp em mà đúng không.”

Nhu Nhu gật đầu, cô cũng thở dài mà giải thích thêm.

“Đúng vậy, cậu ta lần trước đến trường tìm gặp em, em còn không biết sao cậu ta lại biết em nữa, rõ là em chẳng liên lạc gì với cậu ta cả.”

Chị người yêu của Nghiêm Duyễn học văn bằng hai chuyên ngành quản lý văn phòng ở trường A, người quen biết nhiều, nhớ đương nhiên cũng rất dai.

Nghiêm Duyễn nghe nói vậy cũng đã tờ mờ đoán ra được chuyện gì, tình trạng của Nhu Nhu xung quanh ai cũng biết, em ấy suốt bao năm nay không hề gần con trai, mọi quan hệ khác giới đều xã giao, không thể đùng một phát là có đối tượng được.

Nhưng lần này lại xuất hiện một tên định bám đuôi cô, Nghiêm Duyễn nghi ngờ Lâm Thiên.

“Em không thấy hôm nay cậu ta xuất hiện là dư thừa à, có ai quen cậu ta đâu, bỗng dưng lại xuất hiện rồi đi cùng em.”

Nhu Nhu lại cau có.

“Chắc là Lâm Thiên làm rồi, anh ta luôn làm mấy trò trẻ con này, em là người trong nhà còn không biết chuyện hai người này sắp kết hôn này.”


Hai người này lập tức bật ngửa luôn, người trong nhà mà lại không biết chuyện, hơn nữa là tháng sau họ đã cưới rồi, thế này có hơi quá rồi.

Nghiêm Duyễn hơi dè chừng lên tiếng, cảm nhận được cảm xúc của em ấy đang sắp bùng nổ rồi.

“À, ý anh là anh đang muốn nói về Thành Thành, không biết em có muốn nghe không.”

Câu thần chú mỗi khi nhắc đến anh là cảm xúc của Nhu Nhu sẽ ổn định hơn, cô rất muốn nghe một chút chuyện gì đó về anh.

“Bọn anh vẫn luôn liên lạc mà, có chuyện gì sao ạ?”

Nghiêm Duyễn mím môi dè dặt cất tiếng.

“Chuyện là, anh cũng biết em đã cố tình đợi cậu ấy suốt năm năm trời rồi, nhưng mà Nhu Nhu à, cậu ấy không phải đi năm năm đâu, cậu ấy đi bảy năm lận, có nghĩa là còn những hai năm nữa cậu ấy mới về nước, chuyện này đột ngột như vậy, em có chấp nhận được không.”

Như tiếng sét đánh ngang tai, khoé môi vừa cong lên liền hạ xuống, Nhu Nhu chớp mắt liên hồi, cô định nói gì đó nhưng lại không thể lên tiếng.

Người yêu của Nghiêm Duyễn, chị Hà Ảnh Hạ vươn tay ra vỗ vai cô, Nhu Nhu quả thật không muốn chấp nhận.

Năm năm trước Nghiêm Duyễn đã nói với cô là không nên chờ, nhưng cô trước đó đã hứa với anh nên đã cố tình chờ anh như vậy, đối với cô sự chờ đợi đó không phải thời gian, mà là niềm tin mà cô đã đặt vào anh, chính anh nói năm năm sau anh sẽ quay lại, trước đó còn nói rằng một năm sau sẽ quay lại chụp ảnh hôm tổng kết với cô, nhưng cuối cùng là cũng không thấy bóng dáng anh đâu, Nhu Nhu bỗng nhiên trao hết đi sự tin tưởng mà không nhận lại được chút phản hồi nào.

Nhu Nhu mím môi buồn bã kể lại.

“Sáng nay anh ấy đã gọi điện cho em, nhưng hình như là anh ấy đang say, anh ấy nói nhiều thứ lắm, cuối cùng là vì em mải nghe anh ấy nói chuyện mà quên hỏi anh ấy là bao giờ anh ấy về, điện thoại đột nhiên bị tắt, em đã gọi lại lần nữa nhưng không gọi được, em nghĩ là anh ấy tắt máy rồi, năm năm rồi, anh ấy phản hồi lại em với tình trạng say xỉn đó, theo múi giờ bên đó thì đang là 3,4 giờ sáng, em đã lo lắng là không biết ai sẽ đưa anh ấy về trong bộ dạng không tỉnh táo như vậy, có lẽ là em lo quá rồi.”

Nghiêm Duyễn hơi nghiêng đầu khó hiểu.

“Cậu ấy nhắn lại trong đoạn chat nhóm vào tối qua rồi, còn nói là hai năm sau mới về, rồi còn nói nhăng nói cuội gì đó không giống cậu ta bình thường cho lắm, cậu ta nói gì với em vậy?”

Nhu Nhu nói ra một cách nhẹ bẫng.

“Anh ấy nói về mẹ của mình, anh ấy nói đã gặp được mẹ ở nước Anh vào một ngày đi triển lãm tranh, đau lòng nói rằng mẹ đột nhiên xuất hiện giữa khoảng thời gian anh ấy và ba đang sống rất tốt.”

Anh ấy nói, mình chỉ biết một chút về mẹ, mẹ lấy tên nước ngoài là Ella, còn tên đầy đủ của bà ấy thì không rõ, ba chỉ nói với anh là bà ấy tên Hoa, còn lại thì mọi thứ đều rất mơ hồ.

Bà ấy cũng thừa nhận rằng mình chính là mẹ của anh, nhưng lại không thể giải thích được rằng tại sao năm đó bà bỏ hai cha con anh đi, chỉ liên tục nói xin lỗi Thành Thành.

Anh ấy vì quá buồn, vì không hiểu được nỗi khổ của bà ấy mà nhất thời không chấp nhận được, Thành Thành mới ở hộp đêm đến tận sáng mà không chịu về nhà, sợ lại đụng mặt bà ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận