Yêu Em Như Sinh Mệnh

Mùi hương nhàn nhạt này, không phải từ những loại nước hoa cao cấp gì, mà chỉ là mùi hương thanh đạm trên cơ thể, hoà cùng với nước xả vải tạo thành, không có gì đặc biệt. Nhưng không hiểu vì sao, khi Lương Tưởng Huân cảm nhận được mùi hương thoang thoảng này, nhịp tim liền tăng lên kịch liệt, ở bên dưới đáy lòng, chợt sinh tâm lưu luyến loại mùi thương quen thuộc này…
Lương Tưởng Huân nhắm chặt mắt, chuẩn bị cho tốt tinh thần, tiếp nhận đau đớn khi ngã xuống, nhưng là, hai mươi giây trôi qua, cơn đau đớn vẫn chưa truyền đi, ở nơi phần eo cũng cảm giác có một cánh tay bền chắc gắt gao ôm chặt, vòng tay này dường như cũng rất quen thuộc…?
Lương Tưởng Huân khẽ nhăm mi tâm, nhớ lại tình huống vừa khi nãy, sau khi cánh cửa bị đẩy ra, người đứng ở gần cô nhất chỉ có một người, cô cũng bởi vì tránh né tầm mắt của người đó nên mới không chú ý bị ngã… Như vậy người đỡ lấy cô là Diệp Chi Sinh? Cho nên vừa rồi, cô mới xuất hiện cảm giác quen thuộc đó!
Ý nghĩ này liền kéo Lương Tưởng Huân trở về thực tại, cô lập tức mở to mắt ra nhìn người vừa cứu mình.
Quả nhiên trước mắt cô, chính là gương mặt đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ của Diệp Chi Sinh, Lương Tưởng Huân bình thường đứng cách anh một khoảng lớn, mà đã bị ngũ quan anh tuấn trác tuyệt kia, làm cho ngây ngẩn, hiện tại hình ảnh kinh diễm kia còn ở thật gần trước mắt, khiến cho trái tim cô càng đập loạn xạ hơn, hai bên má cũng dần ửng đỏ.
Diệp Chi Sinh từ đầu đến giờ vẫn luôn rất an tĩnh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Lương Tưởng Huân, lúc cô nâng mi mắt lên nhìn anh, anh thế nào lại nhìn thấy từ trong đôi mắt trong veo kia của cô, như có như không hiện lên một tia yêu thương và nhớ nhung sâu sắc.
Hai người cứ như thế tiếp xúc tầm mắt với nhau, không buồn chớp mi mắt một cái, say mê nhắm nhìn hình ảnh xinh đẹp của đối phương, mà quên mất sự có mặt của mọi người xung quanh.
Người tài xế vừa đứng vững vàng trên mặt đất, ý thức được chính mình khiến cho cô gái kia bị ngã, liền khẩn trương cúi đầu nói “Thật xin lỗi.”
Chu Bội Ngọc đi ở phía sau Lương Tưởng Huân, nhìn thấy hai người ở trong tư thế rất nhiều ái muội, đắm chìm vào đôi mắt đối phương, trong lòng vô cùng khó chịu, vừa lúc người tài xế lên tiếng thì liền bước tới trút giận vào anh ta.
“Này, lúc thuê ông vào làm, nhân viên trong công ty không ai dạy cho ông những quy tắt cơ bản khi mở cửa lên xe và xuống xe hay sao? Vừa rồi là bên trong hành lang, niếu là bên ngoài đường lộ, ông bất thình lình đẩy cửa ra như thế có phải hại chết người ta không…”
“Tôi xin lỗi, bởi vì tôi đang nghe điện thoại của một khách hàng, cho nên mới xảy ra việc này…” Người tài xế vội vàng giải thích.
Ngữ khí lớn tiếng của Chu Bội Ngọc, liền đánh tan sự yên tĩnh kia, Lương Tưởng Huân ngay lập tức quay đầu, né tránh ánh mắt của Diệp Chi Sinh, nhỏ giọng nói.
“Anh có thể bỏ tôi ra được không.”
Diệp Chi Sinh bây giờ mới khẽ động mi mắt, theo lời của Lương Tưởng Huân thu tay trở về.
Hà Nghinh Phong và Hà Tố Phấn cũng bước tới gần quan tâm hỏi thăm.
“Tiểu Huân, em không sao chứ?”
“Chị Tưởng Huân, chân chị có bị làm sao không?”
Người tài xế cũng vội vàng quay sang lên tiếng.
“Tiểu thư, thật rất xin lỗi cô…”
Lương Tưởng Huân khẽ mỉm cười, xua xua tay nói.
“Tôi không sao cả, mọi người không cần khẩn trương như vậy…” Sau đó mới nói với người tài xế: “Vừa khi nãy anh nói phải đi đón khách mà, tôi không việc gì đâu, anh mau đi đi… “
Người tài xế thấy vậy mừng rỡ, lần nữa cúi đầu nói: “Cám ơn tiểu thư..” sau đó chào mọi người rồi mới hối hả chạy vào bên trong nhà hàng.
Thấy Diệp Chi Sinh cứ nhìn Lương Tưởng Huân không lên tiếng, Chu Bội Ngọc trước là xem thời gian trên đồng hồ một chút, sau đó liền nói với Hà Nghinh Phong.
“Nhanh như vậy mà đã gần mười hai giờ rồi, hôm nay ở buổi triển lãm, mọi người chắc hẳn đã rất mệt rồi, anh nên đưa Tưởng Huân về nghỉ ngơi đi…”
“Đúng vậy đó, hôm nay ở phòng triển lãm, em thật là mệt muốn chết đi được…” Hà Tố Phấn đưa tay lên xoa bóp phía sau gáy, vừa than thở với Chu Bội Ngọc.
Hà Nghinh Phong gõ nhẹ lên trán Hà Tố Phấn, trêu chọc.
“Em cả buổi chỉ toàn đi vòng quanh thì mệt chỗ nào?”
Hà Tố Phấn chu môi đáp trả: “Anh này, người ta cả ngày hôm nay ngồi máy bay đã rất mệt rồi, buổi tối còn chạy tới chạy lui tiếp khách mời vất vả như vậy, anh lại còn bắt nạt em..”
Nghe Hà Tố Phấn chu môi kể khổ, Hà Nghinh Phong chỉ biết mỉm cười lắc lắc đầu, sau đó quay sang Lương Tưởng Huân nhẹ giọng.
“Tiểu Huân, thời gian đã rất trễ, chúng ta nên về thôi.”
Lương Tưởng Huân gật nhẹ đầu với Hà Nghinh Phong, sau đó quay sang nhìn Diệp Chi Sinh và Chu Bội Ngọc nói.
“Vậy tôi đi trước nha, gặp lại sau..”
Chu Bội Ngọc thì cười tươi nói: “Được, gặp lại sau.”
Còn Diệp Chi Sinh chỉ gật nhẹ đầu, không có lên tiếng, cũng không vội lên xe, anh đứng yên lặng nhìn cho đến khi bóng dáng chiếc xe đã dần mất hút trên đường lớn, rồi mới chạm rãi bước tới mở cửa hông, ngồi vào trong xe.
Trong suốt đoạn đường đưa Chu Bội Ngọc đến căn hộ, Diệp Chi Sinh điều không có lên tiếng, chỉ cầm điện thoại di động, vào trong QQ gửi cho Lương Tưởng Huân một tin nhắn, hỏi cô ngày mai có về Nam Thôn hay không, sau đó giữ sáng màng hình đợi tin nhắn hồi âm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui