Lương Tưởng Huân sau khi bị Diệp Chi Sinh và Hà Nghinh Phong đẩy ngã, dư quang nơi khoé mắt nhìn thấy có nhiều người đang hiếu kì đi tới gần. Cô trong lòng chợt nghĩ, có phải hai người này muốn đánh đến có án mạng hay không vậy? Rồi vừa lo lắng vừa tức giận, chống tay đứng dậy từ trên mặt đất, lần nữa xông vào gỡ tay hai người.
“Nơi dành cho người bệnh nghỉ ngơi đó, xin đừng biến nơi đây trở thành chiến trường.”
Cùng lúc Hà Tố Phấn cũng đang ở đối diện căn ngăn anh họ của mình, tầm mắt kịp nhìn thấy trên bàn tay Lương Tưởng Huân bị nhiễm một màu đỏ tươi, liền cả kinh hét toáng lên.
“Chị Tưởng Huân, tay chị bị làm sao vậy, có rất nhiều máu a.”
Hà Tố Phấn vừa nói dứt lời, Diệp Chi Sinh và Hà Nghinh Phong liền giống như bị sét đánh trúng, thân thể bất động mấy giây, nắm tay hình quyền đang vung tới cứ như vậy được dừng hẳn lại, tầm mắt liền rơi xuống bàn tay bị tẩm ướt máu đỏ trước lồng ngực mình.
Lương Tưởng Huân được người nhắc nhở, thì mới đưa mắt nhìn bàn tay của mình một chút.
Nhìn thấy ở trong lòng bàn tay bị vật gì cứa rách một đường khá sâu, đau rát nơi lòng bàn tay được truyền đi, khiến cô khẽ nhăn chặt đôi lông mày, trong đầu thầm suy nghĩ, cô bị thương khi nào? Ước chừng vài giây sau mới chợt nhớ đến, vừa khi nãy lúc cô bị ngã xuống mặt đất, có va trúng vật gì, nhưng là do quá khẩn trương chuyện hai người đàn ông này đánh nhau, cho nên không co thời gian đi nhìn một cái.
Nghĩ đến đây, cô như là nhớ ra chuyện gì, liền gạt bỏ chuyện tay mình bị thương sang một bên, trực tiếp giật cánh tay của Diệp Chi Sinh và Hà Nghinh Phong ra, dùng sức đẩy hai người tách nhau ra một khoảng, rồi mở miệng, ngữ khí có chút lớn tiếng.
“Hai người đánh đủ chưa? Một người là tổng giám đốc, một người là tiến sĩ lại ở chỗ này đánh đấm không buông, còn ra dáng vẻ gì hả?”
Diệp Chi Sinh và Hà Nghinh Phong liếc nhìn nhau bằng đôi mắt hình viên đạn, cánh môi giật giật không lên tiếng, đưa tay sửa sang lại cổ áo của mình.
Lương Tưởng Huân đưa mắt nhìn Diệp Chi Sinh đang lau đi vệt máu trên khoé môi, cô khẽ rũ mi mắt xuống, do dự hồi lâu mới cố hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, lần nữa lên tiếng.
“Thật ra Phong Phong nói không sai, từ hai năm trước thì tôi và anh đã không còn quan hệ, những lần gặp gỡ gần đây giữa chúng ta, chỉ là một bên khách hàng, một bên phục vụ, công việc hoàn thành thì tất cả kết thúc!“
"Còn về việc anh hỏi tôi vì sao tránh mặt anh, tôi định sẽ không nói ra, nhưng vì anh cứ luôn muốn biết thật rõ ràng, vậy thì tôi đành phải nói thẳng, thật ra tôi không hề tránh né gì anh cả, chỉ là tôi cảm thấy ngoại trừ công việc, tôi và anh không nhất thiết phải có bất kì mối quan hệ gì, cũng không cần phải day dưa gặp gỡ làm gì, nhưng bởi vì anh là khách hàng của công ty tôi, thân là nhân viên, tôi không thể trực tiếp nói ra, cho nên mới dùng phương thức tế nhị nhất từ chối gặp mặt, hơn thế nữa, tôi và Phong Phong là đang hẹn hò, tôi không muốn chỉ vì những cuộc gặp gỡ không quan trọng, mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi. Hiện tại anh cũng đã biết rõ ràng rồi, vậy nên, tôi mong rằng sau này anh đừng liên lạc cho tôi nữa."
Lương Tưởng Huân nói tới đây, hốc mắt chợt cảm thấy cay cay, thân ảnh của Diệp Chi Sinh ở trước mắt cũng có chút mờ nhạt, lo sợ tâm tư sẽ bị bại lộ, cô khẽ nắm chặt bàn tay, trấn định lại, động môi, bỏ lại một câu: “Lời tôi đã nói hết, cám ơn anh đã lắng nghe, tạm biệt!” Sau đó một giây liền xoay người, bước bước chân đi về phía sân tennis.
Nhưng là, cô còn chưa đi được ba bước, ở phía sau liền truyền tới giọng nói đầy uy quyền của Diệp Chi Sinh: “Lương Tưởng Huân, em đứng lại đó!” Cùng lúc cô nghe thấy tiếng bước chân tiến đến chỗ của mình, kế đó, cánh tay cô liền bị anh bắt lấy, hung hăng giật cô xoay người trở lại.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt Diệp Chi Sinh, thì anh lại lần nữa cất giọng.
“Em thích tính toán sòng phẳng lắm đúng không? Thích rõ ràng chứ gì? Được, vậy để tôi nói cho em biết, giao ước ba tháng của tôi và em vào hai năm trước, vẫn còn mười ba ngày mới kết thúc, bây giờ liền theo tôi đi về, tôi muốn em trả đủ lại cho tôi, một ngày cũng không được thiếu.”
Diệp Chi Sinh nói xong điều không có dừng lại, trực tiếp kéo Lương Tưởng Huân đi.
Lương Tưởng Huân bất ngờ bị lôi đi như thế, bước chân có chút lảo đảo, trong lòng cảm thấy rất không khuất phục, cô dùng dằng cánh tay mình ra khỏi tay anh, ngữ khí lộ rõ tức giận.
“Diệp Chi Sinh, anh làm gì vậy, mau bỏ tôi ra. . . Bỏ tôi ra đi, tại sao không bằng lòng buông tha cho tôi vậy. . . . . ”
Lương Tưởng Huân cứ giảy nảy không chịu đi, khiến cho bước chân của Diệp Chi Sinh có chút ngừng lại, anh phát tiết quay đầu lại, trừng mắt nói qua kẽ răng.
“Im miệng cho tôi, vừa rồi không phải chính miệng em đã nói, muốn tất cả phải thật rõ ràng sao, cho nên, em nợ tôi cái gì, cũng nên trả cho xong đi.” Hà Nghinh Phong bước tới chắn ngay trước mặt Diệp Chi Sinh, lên tiếng ngăn cản.
“Diệp Chi Sinh, anh có phải quá ấu trĩ rồi không, lại đi ức hiếp một người phụ nữ?”
Diệp Chi Sinh “hừ” lạnh một tiếng, thanh âm mở miệng lạnh lùng mà nguy hiểm.
“Đúng vậy, Diệp Chi Sinh tôi chính là ấu trĩ như vậy đấy, cho nên những thứ người khác nợ tôi, tôi tất cả điều phải lấy lại, niếu như không muốn náo lớn chuyện thêm nữa, thì tốt nhất tránh ra một bên, đừng đứng ở đó cản đường tôi.”