Yêu Em Như Sinh Mệnh

Lôi Vỹ có chút ngạc nhiên, trong đầu thầm nghĩ: Diệp Chi Sinh tới đây làm gì? Chẳng phải đã cho người tới đây ký hợp đồng rồi sao?
Rồi đưa mắt nhìn cô gái bị anh khống chế dưới thân, đang nhếch môi lên cười, trong lòng mơ hồ đoán, không lẽ những lời vừa rồi cô ta nói là thật? Diệp Chi Sinh có tình nhân sao?
Anh còn đang im lặng suy nghĩ, bên ngoài giọng của người quản lý có chút gấp gáp.
"Lôi tổng, Diệp tổng đang đợi ngài."
Lôi Vỹ bây giờ mới giật mình, buông tay cô gái đó ra, nói: "Được, tôi đến ngay." Sau đó đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo.
Nhìn thấy Chu Bội Ngọc vẫn còn nằm yên ở trên ghế, trong lòng liền nổi lên lo sợ, niếu Diệp Chi Sinh biết Lôi Vỹ anh dám động vào nhân tình của anh ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nên đi tới dìu đỡ Chu Bội Ngọc ngồi dậy, ngữ điệu lộ rõ thương lượng.
"Như vậy đi, chỉ cần em không mách lại chuyện vừa xảy ra với Diệp tổng, anh bây giờ liền ký vào bản hợp đồng này, còn sẽ tặng cho em một tờ ngân phiếu giá cả tuỳ em đưa ra, có được không?"
Chu Bội Ngọc nhìn bộ dáng của lôi Vỹ lúc này thật hèn hạ, cô biết anh ta là tin lời cô vừa nói, nghĩ cô thật là nhân tình của Diệp Chi Sinh, nên mới xuống nước thương lượng, đề nghị anh ta vừa đề ra cũng là đúng ý cô.
Nhưng cô vừa khi nãy mới bị anh ta hung hăng tát cô đau tới như vậy, còn dùng bàn ta dơ bẩn đó chạm vào khắp nơi trên người cô, cô làm sao dễ dàng gật đầu được, Chu Bội Ngọc cô là một người có thù phải trả, tên khốn này cần dạy dỗ một chút!
Nghĩ tới đây, cô nhẹ đưa tay vuốt vuốt tóc, rồi giả vờ như không có ý tứ muốn nghe anh thương lượng, không có trả lời anh trực tiếp đứng lên, giẫm giày cao gót đi về phía cánh cửa.
Nhưng cô chỉ vừa đi được hai bước, Lôi Vỹ liền đuổi theo kéo tay cô lại: "Chúng ta thương lượng chút đi, hay là.."
"Bốp"
Lôi Vỹ còn chưa kịp nói hết câu thì một cái tát tai liền bay vào mặt anh, loại đau rát này làm cho anh rất muốn ngay lập tức phát tiết, nhưng bên ngoài, người trợ lý lại lần nữa lên tiếng.
"Ngài đã bận xong chưa ạ?"
Bên ngoài là người trợ lý nhắc nhở, bên trong phòng là một mớ hỗn độn chưa được giải quyết, cục diện có chút hỏng bét anh nhất thời còn chưa biết phải nên làm sao? Thì Chu Bội Ngọc liền lên tiếng, giọng nói vừa đủ để hai người nghe.
"Cái tát tai này, là trả lại cho anh lúc nãy đã dám thất lễ với tôi, mau đi ký vào hợp đồng rồi ngậm miệng lại cho tôi."
Lôi Vỹ nghe xong những lời này, liền như bắt được vàng, vội vàng bước tới bàn trà động bút một cái ký vào bản hợp đồng, sau đó bước tới đưa cho Chu Bội Ngọc.
"Đã ký tên xong rồi, em hãy giữ lời hứa nhé."
Chu Bội Ngọc liếc nhìn bản hợp đồng, thấy anh đã ký tên xong mới đưa tay ra giật mạnh hợp đồng về, sau mới hất mặt về phía cửa, ý tứ nói anh đi mở cửa, còn cô chỉnh sửa lại cách nếp nhăn trên áo.
Lôi Vỹ như con robot biết nghe lời, gật đầu rồi đi nhanh ra mở cửa.
"Diệp tổng, không phải ngài đã phái người đến.." anh còn chưa nói xong, Diệp Chi Sinh liền lên tiếng cắt đứt lời anh.
"Cô ấy đâu?"
Lôi Vỹ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị cùng ngữ khí lạnh như băng của Diệp Chi Sinh, cơ mặt như sắp đông cứng lại, nói không rõ ràng.
"À, cô gái đó.. Tôi.."
"Chi sinh, em ở đây." Chu Bội Ngọc vừa nói vừa đứng lên, chậm chạp đi về phía cửa.
Ách, cô ta gọi Diệp tổng bằng âm điệu ngọt như vậy, lần này Lôi tổng thật động vào hố lửa rồi! Người trợ lý vừa nghĩ tới đây, mặt trắng mặt xanh, run run giọng nói đỡ.
"Diệp Tổng à, hay là chúng ta đến phòng họp rồi cùng ngồi xuống nói chuyện."
Diệp Chi Sinh không để ý lời người trợ lý nói, mà theo âm thanh Chu Bội Ngọc vừa lên tiếng, hơi nghiên đầu nhìn vào trong.
Chu Bội Ngọc vừa lúc đi tới bên cạnh anh, đưa lên bản hợp đồng.
"Hợp đồng ở đây, Lôi tổng cũng đã ký tên lên trên đó rồi a."
Cô ta dùng ngữ điệu ngọt ngào lấp lửng trước mặt mọi người là có ý tứ gì chứ?
Anh còn đang chưa hết tức giận chuyện cô tự ý lấy bản hợp đồng của anh mang đi, muốn mắng cô một trận, nhưng nhìn thấy ở đây không thích hợp, khoé môi giật giật rồi lại không có mắng cô, quay sang nói với Lôi Vỹ.
"Công ty còn có chút chuyện, tôi cùng nhân viên trở về trước, lần sau sẽ gọi cho anh."
Lôi Vỹ vội cúi đầu nói: "Vâng, lần sau sẽ cùng ăn cơm trò chuyện."
"Diệp tổng, để tôi tiễn ngài." Người trợ lý nhanh nhảu nói rồi định bước theo.
Nhưng Diệp Chi Sinh phẩy tay nói: "Không cần đâu." Rồi không có nhìn Chu Bội Ngọc mà nói: "Về thôi."
Chu Bội ngọc nhẹ gật đầu rồi cũng giẫm giày cao gót bước theo Diệp Chi Sinh vào trong thang máy.
Vừa ra khỏi đại sảnh Ngôi Sao Vàng, Diệp Chi Sinh liền rút chùm chìa khoá trong túi bấm nút mở khoá cửa xe, ngữ điệu lạnh nhạt nói.
"Cô lên xe đi, tôi muốn nói chuyện với cô."
Chu Bội Ngọc không có lên tiếng, chỉ im lặng mở cánh cửa hông, cúi đầu chui vào trong xe.
Thắt xong dây an toàn, Diệp Chi Sinh liền dẫm mạnh chân ga, cho xe lao như tên bay trên đường lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui