Vừa xuống xe nó đã cởi phăng đôi dày vứt sang một bên rồi chạy ù ra với biển. Chẳng thèm mảy may đến kẻ đưa mình tới nơi thần tiên này
Vũ hơi cười. Đúng là cái đồ trẻ con.
Xem ra khi chưa có đủ cảm giác an toàn cô bé này sẽ chưng ra con người phản diện của chính mình dễ khiến người ta ghét.
....chơi chán chê Vũ đưa nó về một khách sạn gần đó để con bé nghỉ ngơi. Anh sẽ không hỏi con bé tại sao không thắc mắc về mối quan hệ rối ren của anh và Evil vì chắc chắn câu trả lời của con bé sẽ là " Không hứng thú".
Nó tung tăng chạy nhảy như một chú chim non thích tự do... nhưng đâu ai biết sau nụ cười xinh đẹp kia là cả một mớ suy luận hỗn độn móc xích với nhau ... trời cho nó một vỏ bọc hoàn hảo che giấu đi con người tính toán bên trong.
Vì nó chính là con gái quỷ...
"Thiên sứ địa ngục"
-Đi chậm thôi không ngã bây giờ
Vũ nhắc nhở.
Anh quyết định rồi, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương chăm sóc và bảo vệ con bé. Dù phải đối đầu với kẻ nguy hiểm bậc nhất thế giới ngầm anh cũng bất chấp
-Lão đại ?!!!!
Nó mở to mắt nhìn tên con trai đang ảo não ngồi ngoài sảnh khách sạn uống cafe
-Gì vậy? Vũ nhíu mày
-Anh hai tôi.
Nói xong nó cùng Vũ tiến thẳng đến chỗ Hải Anh
-Anh!!!!
-Nguyệt? Mày làm gì ở đây? Hải Anh cũng ngạc nhiên không kém
Xong lại nhìn sang bên cạnh con em thấy cậu ấm nhà họ Lâm đang đứng sừng sững như một ngọn núi lớn dương đôi mắt hoan hỉ nhìn anh
-Mày đi chơi với em Lâm thiếu à? Tiến triển cũng nhanh gớm nhỉ?
-Chị Tuyết đâu? Sao để anh bơ vơ một mình thế này?
-... Hải Anh nhất thời cau có
Nhắc lại thấy tức. Nha đầu nhà anh thực không ngoan nha...
Rõ ràng anh đã nói bỏ hết mọi việc ở nhà đi chơi với anh tới cuối tuần cho vui vẻ ấy thế mà tiểu nha đầu Vương Tuyết suốt ngày ôm máy vi tính quăng anh vào một xó không thèm để ý làm lão đại anh mọc cả rêu xanh
Đã thế khi gặp tên tiến sĩ gì đó thì suốt ngày trao đổi này lọ bơ anh một cách ngoại mục
-Anh hai... em đang hỏi anh đấy! Nguyệt chọt chọt vào người Hải Anh
-Đi với người ta rồi
Hải Anh nói. Giọng có chút bực
-Lão đại anh giận em?
Vương Tuyết từ đâu đi tới choàng tay lên cổ Hải Anh âu yếm nói
-Tôi nào dám giận cô
Hải Anh bĩu môi
Nó và Vũ bật cười. Cặp đôi của năm này đến giận nhau mà cũng xì teen như thế... hai kẻ ngoài cuộc này đành phải rút lui trong im lặng
-Lão đại... anh còn nói là không giận sao?
-Không có.
-Thế sao không đợi em mà đi một mình ra ngoài này? Hay anh chán em rồi?
Vương Tuyết xị mặt xuống nhìn thật đáng yêu nha
Không được mủi lòng.... phải cho a đầu này một trận cho nhớ. Dám bỏ anh yêu à? Hải Anh nghĩ thầm
-Tôi là tôi để cho cô và anh tiến sĩ có thời gian nghiên cứu còn gì... không cán ơn thì thôi còn trách tôi à?
-Em và anh ấy đâu có gì... Vương Tuyết vội biện minh
-Ai thèm quan tâm chứ
-Anh ghen à? Lão đại? Em thật không có gì mà...
-Dám có sao? Tôi cho hắn ăn kẹo đồng. Hải Anh kích động nói
Vương Tuyết mỉm cười
Nha! Người yêu của cô cũng biết ghen cơ đấy. Yêu quá cơ
-Lão đại . Em chỉ yêu anh thôi
Nghe mà mát cả lòng, cơn giận cũng dịu xuống đôi phần
-Nhìn anh ghen rất đáng yêu nha... yêu chết đi được ấy
Vương Tuyết hôn chụt một cái lên má Hải Anh
-Cô chỉ được cái nịnh là giỏi thôi... cô đó cứ vớ vẩn với thằng nào là chết với tôi
-Vâng vâng ... em hứa. Tuyết cười tươi
-Tôi nói luôn nhé, cô đi chơi với tôi mà còn vác công việc đi thì về luôn nhá
-Vâng . Em nghe anh hết... anh là vua anh là số một.
Hải Anh khẽ cười...
...
....