Chắc bây giờ Thiên Vũ đã hiểu vì sao Bảo Trâm và mẹ anh không tiếc sinh mạng hi sinh cho Evil...
Vì... họ là người thân của nhau... vì họ chung dòng máu đỏ chảy trong huyết quản
Nhìn Thiên Vũ lạnh dần trong vòng tay, cái cảm giác mất đi một phần cơ thể đau đớn nhường nào...
Từng hồi ức cứ quanh quẩn như thước phim quay chậm
Khoảng thời gian gia đình 5 người vui vầy đoàn tụ hưởng chọn cái hạnh phúc vô bờ của cuộc sống
Hai anh em cười nói nghịch ngợm trò gì cũng có nhau... thà bị đòn chung chứ nhất quyết không để thằng nào bị nặng hơn
Nhớ ngày bé... hai đứa một khắc không rời...
Nhớ ngày bé nó suốt ngày bi bô anh Vũ, anh Vũ...
Ngày đó vì màu mắt khác biệt anh bị những đứa trẻ khác kỳ thị , Thiên Vũ chẳng ngại lao vào đấm đá với những thằng to con chỉ đến mặt mũi xưng vù...
Xót em, evil cũng lao vào...
Cả hai anh em te tua một chỗ nhưng vẫn nắm tay nhau cười như hai đứa ngố tàu
Nghĩ lại...
...anh đau lòng...
Giá như anh đến sớm một chút...
Giá như anh cẩn thận hơm
Giá như anh lệnh cho Kin giết hắn trước
Anh sai rồi!
Quyết định sai rồi.... chính anh cướp đi mạng sống của em trai anh
Evil vuốt mặt khổ sở
Nguyệt nắm chặt bàn tay anh như muốn an ủi...
Bàn tay anh lạnh lẽo vô cùng...
Nó biết anh lại tự đổ nỗi...nó biết anh tự trách chính mình...nó biết cả
-Anh sai rồi phải không?
Nó lắc đầu, ôm lấy Evil nhẹ nhàng vỗ về
Như một đứa trẻ trong thân hình khổng lồ
Anh khóc... khóc như một đứa trẻ
Khóc đến hai mắt xưng húp, mệt mỏi lả trên vai nó
Người đàn ông của nó... người đàn ông ấy cũng giống như người bình thường ... bình thường thôi...
Ông Khánh làm vỡ ly nước
Mảnh thủy tinh cứa vào tay đau buốt. Dòng máu đỏ chảy ra...
Ông ngẩn ngơ nhìn ra cửa... lòng bỗng nhiên nhộn nhạo khó chịu...
Cái cảm giác trống vắng hiện hữu ột kẻ cô đơn
Ông tự lẩm bẩm
-Thằng Vũ lâu quá chưa về
*****
Dinh cơ "M"
Khả Viễn lặng thinh nhìn xác người anh em đã lạnh...
-Đến chết mày vẫn thanh thảnh cười như vậy sao? Thằng đểu cáng...
Anh bật khóc
Chuyện anh tự hào nhất trên đời đó là được làm bạn với Thiên Vũ
Kẻ hiểu anh nhất, hắn giúp đỡ anh đứng lên sau vấp ngã.... dạy anh cách dùng sức mạnh của mình vươn lên
Giống như người thân...
Giống như anh em liền chân liền tay... cùng chung máy thịt
Mà... giờ Người Anh Em ấy lại ra đi
Bảo anh không đau lòng không được
My im lặng, cô cho anh điểm tựa... anh đau lòng, cô đau lòng
Người đàn ông ngốc nghếch kia... ngốc cho đến chết.
Cô khâm phục anh... nghiêng mình trước tình yêu mãnh liệt của anh... giá như... chỉ là giá như... anh không dành tình yêu của mình cho Nguyệt thì có lẽ mọi chuyện đã khác
*******
Trước cổng ngôi biệt thự nguy nga người con trai mỉm cười nói với người trên lưng
-Em trai, về nhà rồi
Evil nhìn người đàn ông đứng bên hiên nhà rít từng hơi thở ra những nàn khói mờ ảo , mái tóc điểm hoa dâm khuôn mặt buồn... ông dập tắt điếu thuốc
Nheo mày nhìn thật kĩ...
Bỗng... sống mũi cay cay... nước mắt chảy dài xuống gò má
Giọng ông run run sợ hãi
Đây... không phải sự thật
-Vũ... Vũ à...
-...
Đôi tay chậm chạp sờ vào khuôn mặt trắng bệch lạnh ngắt...
Lòng ông chết đi một nửa
Cả đời người ông đi tiễn người thân...
Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh...
-Ba... con xin lỗi... xin lỗi vì để nó ra đi như thế...con là kẻ có tội...
Evil quỳ xuống trước mặt ông...
Lâm Gia Khánh thở dài một tiếng chập choạng quay lưng
-Đưa nó vào nhà, ngoài trời lạnh lắm
-Ba...
Ngày hôm sau... nhà họ Lâm vang lên màu tang lễ...
Màu trắng tinh đơn độc hiện hĩu
Ông bạn già bên cạnh đau lòng mất con lòng Trần Anh Phong nhạo nhịp ... nếu một trong hai đứa trẻ của ông cũng ra đi như vậy ông... sẽ sống sao đây!
....
......
.......
Thắp cho con 3 nén hương thơm đôi mắt già lão ươn ướt
-Con đi thanh thản con nhé
Evil im lặng
Đứng một bên... anh tính xin phép đi...
Ông cụ chắc không muốn anh ở lại
Anh là tất cả nguyên nhân mà...
-Đứng đó làm gì? Đi qua thắp hương cho nó. Tôi mệt rồi còn không mau đỡ tôi về phòng
-Dạ....
Evil vội vã đỡ cha
-Tôi già rồi, muốn nghỉ ngơi rồi, ở tuổi này người ta có cháu bồng cháu bế... anh tính sao thì tính, nữa là cái công ty ấy, sự nghiệp dang dở của em anh anh muốn tiếp tục thì tiếp,tôi không muốn quản nữa
-Ba...
-Mau chóng đưa con dâu cháu nội tôi về, phòng ốc của anh, trên lầu ý...
-Không hận con sao?
-Hận??? Hận mãi được sao? Tôi hiểu họ hi sinh vì muốn anh hạnh phúc. Tôi có thể trái ý họ sao? Sống cho tốt vào con trai ạ..
Cửa phòng đóng lại...
Evil ngỡ ngàng
Vậy... anh phải sống thật hạnh phúc để họ an lòng....
....
.......
.........
5 năm sau....
Nhà họ Lâm ngập tràn tiếng bi bô trẻ con ...
Hai đứa trẻ kháu khỉnh năm nay tròn 2 tuổi, hoạt bát, cười toe toét xuốt ngày chả giống ba nó...
Hai đứa song sinh...long phụng... đáng yêu vô cùng ai nhìn cũng muốn cưng muốn nựng . Chúng ngày ngày chạy theo mẹ... ngày ngày bám theo ông nội đén nhìn cũng không thèm nhìn cha chúng nửa cái ...
Hất mặt kiêu ngạo coi cha chẳng ra gì...
Không sao... không quan tâm anh... anh chả cần vợ anh đủ rồi... không cầm chúng nó
Vong ơn
Bõ công cha chúng ngày ngày lăn lộn hết chuyện của tổ chức lại đến chuyện công ty... sớm tối bù đầu, tưởng rằng đến được bên vợ yêu ai rè... chúng hùa nhau cướp người phụ nữ của anh... hận .... đáng hận nha...
Có phải kiếp trước anh nợ chúng gì không? Mà để kiếp này anh bị chúng dầy vò
**--**
Ryal...hạnh phúc nắm tay Jame lang thang khắp hà thành...
Khi Vương Tuyết cho Jame uống thuốc
Anh sợ hãi lắm nhưng khi cô mở mắt niềm vui sướng không dấu nổi trên môi... anh vừa cười vừa khóc...kỳ diệu... kỳ diệu quá kỳ diệu...
Nếu là mơ chắc chắn anh muốn giấc mơ này kéo dài mãi mãi
Jim an phận ở cạnh ông Khánh , người bạn già tìm niềm vui bên bọn trẻ con trong những ván cờ...
Hạnh phúc đơn sơ nho nhỏ... tất cả trở về nơi bắt đầu. Không muộn phiền không đau đớn....
Các bạn có muốn đọc ngoại chuyện không? Cmt để Hannie viết nhé... thân ái !