Sáng sớm mùa đông nhiệt độ thấp, trên mái nhà mênh mông, gió thổi đến càng lạnh thấu xương.
Qúy Lam dùng tay giữ mũ áo để tránh bị gió thổi bay, thỉnh thoảng dậm dậm chân để xua tan cái lạnh.
“Đàm Thanh Ninh, cậu nhanh lên đi.” Cô nóng vội thúc giục, khi nói chuyện nhả ra mấy làn khói trắng.
Đàm Thanh Nhinh chuyên tâm dùng bàn chân viết chữ, không trả lời Qúy Lam.
Cô cúi đầu, chiếc mũ màu trắng bị gió thổi đập vào mặt phát đau, chóp mũi lạnh cứng đỏ bừng, đôi giày màu nâu nhạt trở nên sẫm màu do bị tuyết làm ướt, hai chân sắp đông cứng.
Cuối cùng cũng viết xong nét cuối của chữ “An”, Đàm Thanh Ninh lùi về đằng sau mấy bước quan sát kiệt tác do mình tạo ra, sau đó trưng khuôn mặt như sắp khóc nhìn Qúy Lam.
“Mình viết xấu quá.”
Bảy chữ bị cô viết cong cong vẹo vẹo, nhất là hai chữ “Tân Hàn” kia, nét nhiều lại khó viết, bị cô viết thành xấu nhất thế gian, không đành lòng nhìn thẳng.
Đàm Thanh Ninh tự ghét bỏ chính mình không thôi, nhưng trên mặt tuyết đều là chữ đã viết, xóa đi viết lại cũng không dễ dàng.
“Xấu thì kệ xấu!!” Qúy Lam bất đắc dĩ, ai quan tâm nhìn mấy chữ này có đẹp hay không chứ?
Cô thấp giọng thúc giục: “Đi nhanh thôi, sắp muộn học rồi.”
“Được.” Đàm Thanh Ninh mếu máo.
Mới vừa đi được hai bước, hai người đột nhiên nghe thấy một giọng nam rất lớn ở trên đầu: “Chủ nhiệm Trương đang đến!!”
Thanh Ninh ngẩng đầu, cách một con đường nhìn sang bên tầng ba tòa dạy học, mấy người nằm úp sấp trên cửa sổ lớp bảy, tiếng phát ra chắc chắn do bạn trong lớp tạo ra.
Chủ nhiệm Trương là người quản lý cả ba cấp ở trong trường, là người nghiêm túc và cứng ngắc.
Thanh Ninh hoảng sợ, sợ hãi chạy nhanh về, bàn chân trơn trượt, ngã dán mông vào mặt đất.
Trên đầu không chút lưu tình mà vang lên những tiếng cười dài.
Mặt Đàm Thanh Ninh đỏ bừng, cách một lớp quần bò, mông của cô vừa ướt vừa đau.
Qúy Lam vội vã đến kéo cô, đứng đó nghẹn cười: “Sao mà cậu vẫn dễ ngã thế?”
Khả năng giữ thăng bằng của Thanh Ninh rất kém.
Trong thời tiết nhiều tuyết như này, khả năng ngã của cô cao gấp mấy lần những người khác.
Mấy năm trước tuyết rơi, Đàm Thanh Ninh phải ôm chặt Qúy Lam mỗi khi đi xuống cầu thang, y như loài chim cẩn thận đi kiếm ăn.
Đàm Thanh Ninh không có nói giỡn, vịn Qúy Lam mượn lực đứng lên, vỗ vỗ qua loa trên mông, vội vã đi trước.
“Đi mau đi mau.
Sắp muộn thật rồi.” Thanh Ninh sốt ruột không thôi, ảo não nói.
Cô đánh giá quá cao tốc độ viết của bản thân, chậm chạp một hồi lâu.
Kế hoạch vốn nhân lúc mọi người chưa đến lớp viết chữ cho xong, kết quả bây giờ bị nhiều người nhìn thấy được.
Đúng là người con gái bi thảm.
“Yên tâm, chỉ có lớp chúng ta và lớp tám nhìn thấy được bên này.
Vừa nãy chắc là mọi người lừa cậu.” Qúy Lam đỡ Đàm Thanh Ninh, hai người đi đến cầu thang.
Gần đây chỉ có tầng ba của tòa dạy học, nhà học hình chữ U.
Có thể nhìn thấy tầng thượng bên này chỉ có chỗ của hai lớp bảy và lớp tám.
Tòa nhà giáo viên ở bên kia, nhìn không được bên này.
Vả lại, dù thấy được thì sao?
Cũng không phải phạm vào chuyện gì quá nghiêm trọng, chữ viết không phải là mấy câu tỏ tình linh tinh như “Mình thích cậu”.
Chỉ là một câu chúc phúc đơn giản, không đến mức kinh động đến thầy giáo đi?
Đàm Thanh Ninh tự an ủi mình, cùng Qúy Lam đi trên tuyết về phòng học.
Hai người bước vào cửa, trong phòng học bắt đầu ồn ào.
“Ghê nha ghê nha” “666” và “Ha ha ha” từng tiếng liên tiếp, nối liền không dứt.
Mặt Đàm Thanh Ninh càng lúc càng đỏ, kéo mũ che mặt bước nhanh về chỗ.
Bây giờ là tiết tự học sớm môn văn, thầy Chu sẽ không vào lớp đến khi chuông vào học reo.
Đàm Thanh Ninh cúi đầu xuống, mở sách ngữ văn ra, giả vờ việc ‘phía sau ầm ĩ không liên quan đến mình’, chăm chú đọc thầm bài.
Bạch Tân Hàn ngoảnh sang bên cạnh nhìn thoáng qua, không nhịn được kéo mũ cô đang che xuống.
Khuôn mặt đỏ bừng và vẻ mặt hoảng sợ của Đàm Thanh Ninh xuất hiện trước mặt cậu.
Trước khi để cô thẹn hóa hóa giận, Bạch Tân Hàn nhanh chóng mở miệng hỏi trước: “Mông có đau không?”
Thanh Ninh càng thấy xấu hổ, cảm giác đau nhức ở xương cụt rõ ràng hơn.
Cô lắc đầu, ý muốn ngừng đề tài này.
Cô cúi đầu gần như chôn ở trong sách, sau đó nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn.
Sách ngữ văn che nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ đôi mắt to đen ở bên ngoài.
“Cậu nhìn thấy rồi phải không?” Cô nhẹ giọng hỏi, đôi mắt trong veo như bầu trời sau mưa.
Bạch Tân Hàn gật gật đầu.
“Cậu có vui không?”
“Vui.”
“Ừm.” Môi Đàm Thanh Ninh giấu ở trong sách lặng lẽ cong lên.
Bạch Tân Hàn nhìn ý cười trong mắt cô, một dòng ấm áp chảy qua trong lòng.
Nếu không phải ở trong phòng học, cậu rất muốn hung hăng ôm cô vào trong ngực.
“Vậy cậu phải luôn luôn bình an.” Trước khi chuông vào học reo, Thanh Ninh nhỏ giọng bổ sung một câu.
Sức khỏe cậu phải thật tốt, gặp nguy hóa lành, phải bình an sống qua từng năm.
Trong cuộc sống cấp ba nhạt nhẽo vô vị, điều có thể khơi dậy sự chú ý của mọi người chính là sự không rõ ràng nhỏ giữa chàng trai và cô gái này.
Chỉ qua một tiết học, lời chúc phúc tầng thượng đã thu hút nhiều người muốn đến xem.
Nhiều học sinh ở cuối tầng ba đã ra giữa dãy nhà dạy học hình chữ U để xem bảy chữ lớn bị cong vẹo kia.
Đáng tiếc, sự kiện để cho nhiều người xem này bị cô lao công dùng chổi quét đi.
Tiết thể dục hôm nay bị hủy bỏ vì có tuyết, và thời gian nghĩ giữa giờ được kéo dài hơn.
Đàm Thanh Ninh không thể ngồi ngây ngốc trong phòng được, hẹn Qúy Lam xuống tầng đi dạo.
Lúc chuẩn bị đi cô nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.
“Đàm Thanh Ninh, ở cửa có người tìm.”
Thanh Ninh nghe tiếng nhìn ra cửa, rồi ngạc nhiên.
Hứa Chước mặc áo khoác màu đen đứng ở hành lang, cả người tùy ý dựa vào lan can, mặt không đổi sắc nhìn cô.
Thanh Ninh đứng dậy, Bạch Tân Hàn ngăn lối đi ra.
“Nhường đường một chút, mình phải đi ra ngoài.” Thanh Ninh nhìn Bạch Tân Hàn ngồi im tại chỗ, nói nhỏ.
Bạch Tân Hàn nâng mắt, im lặng giằng co cùng cô.
“Nhanh lên đi.” Đàm Thanh Ninh không nhịn được thúc giục.
Bạch Tân Hàn mím môi, đứng dậy cho cô ra.
Cậu dựa lưng vào ghế, đôi chân dài không biết từ để đâu buông xuống, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng Đàm Thanh Ninh.
Cô chạy chậm ra cửa, mặc áo khoác lông trắng muốt như con thỏ hoạt bát, ngẩng đầu lên nói vài câu với Hứa Chước, sau đó hai người cùng nhau rời đi.
Qua cửa sổ, Bạch Tân Hàn nhìn bóng hai người ngày càng xa, cho đến khi biến khỏi tầm mắt.
Quay đầu ngồi im lặng trong chốc lát, cậu cũng đứng dậy đi ra phòng học.
Bên kia, Hứa Chước và Đàm Thanh Ninh đi đến chỗ hẻo lánh ở cuối hành lang.
Chỗ đó có ba học sinh nam đang đứng, thấy hai người họ đi đến, tự động nhường chỗ, quay lại hành lang trước lớp mình.
“Đàm Thanh Ninh, cậu thật có tiền đồ.” Hứa Chước hít vào một hơi, quay sang bên cạnh nhìn về phía tầng thượng khu ký túc xá.
Lời chúc phúc gây náo loạn trong khối bị quét sạch, trên đó đã quay về trạng thái lúc ban đầu.
Lồng ngực phập phồng, hắn quay đầu nhìn Đàm Thanh Ninh, vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu yêu sớm phải không?”
Bởi vì quan hệ của hai người, tiết tự học sáng vừa kết thúc đã có người đến tìm hắn mật báo.
Hắn bị người kia kéo đến chỗ này, nhìn thấy kiệt tác của cô xong cứng đờ cả người.
Hắn không hề nghĩ đến, Đàm Thanh Ninh có thể làm ra loại chuyện lớn như vậy.
Đàm Thanh Ninh bị Hứa Chước hỏi có phần chột dạ.
Cô mím môi, nhỏ giọng cùng cậu ta thương lượng: “Cậu đừng nói cho bố mẹ mình biết được không?”
Hứa Chước tức giận cười nói.
Hứa Chước: “Ha.
Mình ….mẹ nó còn nghĩ cậu thích Dương Thần Anh, không nghĩ đến cậu có thể ở cùng một chỗ với thái tử gia của tập đoàn Minh Nhân.”
Đàm Thanh Ninh nhăn mi: “Mình và cậu ấy —–”
Hứa Chước đưa mắt sang một bên ngắt lời cô, quở mắng: “Cậu nói cậu cùng người khác yêu sớm còn chưa tính.
Còn cùng với Bạch Tân Hàn…….cậu nghĩ thế nào hả?”
“Còn phải nghĩ thế nào.” Đàm Thanh Ninh tức giận trả lời: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Cô vốn không suy nghĩ đến chuyện sau này, lúc đồng ý với Bạch Tân Hàn đúng là do xúc động mà làm.
Nhưng trước mắt, cô chỉ muốn đôn đúc cậu ta chữa bệnh thật tốt.
Cậu ta rất nhanh sẽ chết, nào đâu có nhiều thời gian để suy nghĩ mấy chuyện linh tinh khác.
Hứa Chước bị thái độ của Đàm Thanh Ninh chọc tức tới mức nói không nên lời, thở gấp: “Được, được!! Mình không quản được cậu.”
Thấy Hứa Chước tức giận, Đàm Thanh Ninh dịu giọng hơn: “Cậu lo lắng cái gì chứ? Mình ở bên cậu ấy một thời gian…….”
“Lo lắng cái gì?” Hứa Chước nói dồn dập: “Còn không phải lo lắng cậu đem tương lai của mình đi hủy hoại sao? Ở nhà, chú dì thật tâm cho cậu ta đến ở nhờ, còn cậu thì sao? Sau lưng cùng cậu ta vụng trộm yêu sớm?!”
Đúng là dẫn sói vào nhà!!
Đàm Thanh Ninh thở dài: “Cậu yên tâm đi.
Cậu nhìn xem không phải kỳ thi tháng vừa rồi mình thi rất tốt sao? Cậu tuyệt đối đừng nói cho bố mẹ mình biết.”
Hứa Chước cúi đầu nhìn cô, dần tỉnh táo lại: “Cậu không muốn mình nói cho chú dì biết cũng được, nhưng cậu phải bảo đảm, không nên làm việc không nên làm, lực học không được đi xuống.
Nếu như mình thấy điểm thi của cậu tụt xuống nhiều, đến lúc đó đừng trách mình nói cho chú dì biết.”
Thấy cậu ta đồng ý rồi, Thanh Ninh chấp nhận không nói gì nữa.
Nói chuyện với Hứa Chước xong, thời gian nghỉ giữa giờ cũng hết.
Đàm Thanh Ninh vội vàng quay lại lớp, thấy vị trí bên cạnh trống không.
“Bạch Tân Hàn đâu?” Thanh Ninh quay đầu hỏi Qúy Lam.
Qúy Lam nhún nhún vai, tỏ vẻ không có việc gì: “Cậu đi không bao lâu thì cậu ta đi, đến giờ vẫn chưa quay lại.”
Đàm Thanh Ninh đáp lại, trong lòng lắng xuống, hoảng sợ không biết làm sao.
Mãi cho đến gần lúc vào học, Bạch Tân Hàn mới hé mặt từ bên ngoài trở về.
“Cậu làm sao vậy? Không có việc gì chứ?” Đàm Thanh Ninh nhìn thấy sắc mặt Bạch Tân Hàn tái nhợt, thật cẩn thận hỏi.
Bạch Tân Hàn nhéo nhéo mi tâm: “Không có việc gì, hơi đau đầu.”
Thanh Ninh nhướn mày: “Vậy làm sao bây giờ? Hay là xin phép nghỉ học?”
Chuông vào học reo, Bạch Tân Hàn lắc lắc đầu, bảo không có việc gì.
Không biết có phải do bị đau đầu ảnh hưởng không, tinh thần cả ngày nay của Bạch Tân Hàn không tốt.
Buổi tối tan học, cả đường Đàm Thanh Ninh kể chuyện cười muốn để cậu ta vui vẻ.
Bạch Tân Hàn sâu kín nhìn cô, ở trong xe không tiếng động nắm chặt tay cô.
Về đến nhà, Đàm Thanh Ninh đi theo Bạch Tân Hàn vào phòng, chuẩn bị mát xa đầu, làm giảm bớt đau đớn.
Sau khi đóng cửa lại, người đi ở đằng trước đột nhiên xoay người, đi lên hai bước đè Đàm Thanh Ninh trên cửa.
Đàm Thanh Ninh sững sờ trong giây lát, cô vừa hé môi, vòng eo đã chịu một lực mạnh —–
Cô bị người kia dùng lực giữ ở trong lồng ngực.
Mùi hương sạch sẽ mát mẻ từ quần áo cậu ta bay vào chóp mũi Đàm Thanh Ninh, cô không nhịn được hít một hơi dài.
“Làm sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Bạch Tân Hàn vùi đầu vào gáy cô, hít sâu trên người cô.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Bạch Tân Hàn mở miệng, âm thanh khàn khàn có phần thỏa hiệp: “Đàm Thanh Ninh, mình đi khám bệnh.”
Tiếng nói vừa dứt, cậu hơi nghiêng đầu, ngậm một bên tai trắng nõn của cô.
Cả người Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, máu chảy toàn thân dọc đến tai, đỏ bừng như máu.
Bên tai, tiếng Bạch Tân Hàn mơ hồ lại bá đạo: “Cậu không được thích người khác.” .