Sáng sớm ngày hôm sau, dì Tưởng đến nhà họ Đàm.
Dì ấy đã nói trước với Nhan Hội sau này ban ngày sẽ ở đây thuận tiện chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Bạch Tân Hàn.
Vì thế, mẹ Đàm đã dọn dẹp một phòng để cho dì ấy nghỉ ngơi khi ở đây.
Lúc Đàm Thanh Ninh ngủ dậy, dì Tưởng đang ở trong bếp bận rộn.
Cô đi rửa mặt rất nhanh, xuống dưới chào hỏi với dì Tưởng.
Cô vui sướng hỏi: “Hôm nay dì nấu món gì ạ?”
Dì Tưởng cười cười, chỉ chỉ nguyên liệu nấu ăn trên bàn: “Cơm rang dứa và lúa mạch, đậu hũ khô, hạt điều với ngô, bạch ngọc phật thủ hấp, thêm một món canh.”
“Oa.” Đàm Thanh Ninh chảy nước miếng.
“Cậu chủ chúng ta ăn chay, một chút vị thịt cũng không được.
Bình thường thực đơn đều do các nhà dinh dưỡng chuẩn bị, mỗi một món đều phải có lương thực, các loại đậu, rau rưa và hoa quả.” Dì Tưởng giải thích đơn giản với Thanh Ninh.
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, âm thầm chậc lưỡi.
“Vâng, nên vậy nên vậy.”
Đại thiếu gia mảnh mai quý giá, quả thực phải cưng chiều một chút.
Nước trong nồi trên bếp đang sôi ‘ùng ục ùng ục’, mùi thơm của món ăn theo cái nút nhỏ trên nắp nồi tỏa ra.
Toàn bộ lực chú ý của Đàm Thanh Ninh đều bị phòng bếp hấp dẫn, không chịu nổi nuốt nước miếng.
Nghĩ đến sườn xào chua ngọt, tôm chiên, cá con sóc, thịt kho tàu đủ các loại cô lại thấy đáng tiếc thay cho Bạch Tân Hàn.
Tại sao không thể ngửi được mùi thịt? Không thể ăn nhiều món ngon.
Đến lúc ăn cơm trưa, cô không nhịn được hỏi ra vấn đề này.
Món ăn trên bàn tinh xảo, màu sắc tươi sáng, thơm ngon mà không béo.
Bạch Tân Hàn ngồi đối diện cô, dáng ăn lịch sự.
Nghe xong lời nói của Đàm Thanh Ninh, cậu buông đôi đũa xuống, ánh mắt tĩnh mịch nhìn thẳng về phía cô gái đối diện, giọng nói lạnh lùng: “Ai nói cậu biết tôi không ngửi được mùi thịt?”
Vừa dứt lời, cậu ta nâng mí mắt liếc nhìn dì Tưởng đang đặt món canh lên bàn.
Tay dì Tưởng run lên, nước canh nóng trong bát bắn từ mép bát ra tay.
Dì ấy kêu ‘a’ một tiếng, buông bát xuống, động tác vội vàng, đáy bát đập mạnh vào miếng lót bàn.
Đàm Thanh Ninh nhanh chóng đứng lên, đi về phía trước, thân thiết hỏi: “Dì ơi, dì không sao chứ?”
“Không sao, không có việc gì.” Dì Tưởng liên tục lắc đầu, vừa thổi thổi ngón tay vừa đi vào bếp.
Đàm Thanh Ninh lo lắng nhìn dì Tưởng đi xả nước rửa tay, kinh ngạc ngồi xuống nhìn Bạch Tân Hàn.
Tư thế ngồi thẳng tắp, động tác dùng đũa gắp thức ăn ăn cơm ưu nhã cao quý.
Nếu như vừa nãy không nhìn nhầm, ánh mắt của cậu ta rõ ràng có sự không vui khí thế áp người.
Dì Tưởng……hình như sợ cậu ta.
Bạch Tân Hàn làm như không thấy ánh mắt đối diện của Đàm Thanh Ninh, vẫn tiếp tục tự mình ăn cơm.
“Chính cậu nói cho tôi biết.” Đàm Thanh Ninh nhịn không được mở miệng.
Động tác trên tay Bạch Tân Hàn dừng lại, đưa mắt nhìn qua.
“Lần trước tôi đưa sườn xào chua ngọt cho cậu ăn, cậu nhìn thôi đã muốn nôn.” Đàm Thanh Ninh nhỏ giọng giải thích: “Lúc đấy tôi còn rất tức giận.
Sau đó cậu mới nói cậu không ăn mặn.”
Mặc dù không biết tại sao cậu ta lại mất hứng, nhưng tóm lại không thể hại dì Tưởng.
Cô mím môi, ngực dựa trên cạnh bàn, mở to hai mắt nhìn cậu: “Không nhớ rõ sao? Vừa mới ngày hôm qua.”
Vẻ mặt của cô thành khẩn, ánh mắt vô tội.
Rơi vào trong mắt của Bạch Tân Hàn, thái độ rất là chân thành.
Cậu hạ mắt xuống, thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Dì Tưởng ở trong bếp nghe được cuộc nói chuyện của hai người ngoài phòng ăn, trong lòng được thả lỏng.
Là người chăm sóc Bạch Tân Hàn, lúc nãy là do bà đã nhiều chuyện trước mặt Đàm Thanh Ninh.
May mắn có cô bé giúp mình giải vây.
Lúc đi ra, đã nhận được nhiều lời khen liên tiếp của Đàm Thanh Ninh.
“Dì ơi, tay nghề của dì thật lợi hại! Qúa ngon! May mà mẹ con không có khả năng thế này, nếu không chắc chắn bây giờ con rất béo.”
Dì Tưởng đeo một chiếc tạp dề màu trắng đơn giản, trên mặt còn xấu hổ.
Dì ấy nhìn sắc mặt của Bạch Tân Hàn vẫn như ngày thường, ngượng ngùng dùng tạp dề lau tay.
“Vậy con ăn nhiều một chút, các con học hành vất vả.”
“Ai, đúng vậy.” Nói đến chuyện học tập, trong bụng Đàm Thanh Ninh đều là nỗi đau khổ: “Dì không biết trường con học hành vất vả thế nào đâu.
Mỗi ngày bọn con đều phải đến lớp trước bảy giờ để học.
Buổi tối ăn cơm mà giống như đi đánh trận, còn phải tự học đến mười giờ.”
Dì Tưởng kinh ngạc: “Trường học các con nghiêm khắc vậy à.”
“Đúng vậy, phải đạt được thành tích!” Thanh Ninh thở một hơi thật dài.
Kiên trì kiên trì, tiếp tục kiên trì thêm một năm, thắng lợi ở ngay phía trước.
Bạch Tân Hàn ngồi đối diện nghe xong cũng thở dài, liếc mắt nhìn Đàm Thanh Ninh.
“Nhìn cái gì?” Đàm Thanh Ninh nhìn cậu ta bằng đôi mắt vừa đen vừa tròn, nhấn mạnh: “Đề thi kiểm tra của bọn tôi rất khó.”
“Rất khó?”
Cậu nhớ đến bài thi vật lý kia, hơi nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Đàm Thanh Ninh.
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu: “Hơn nữa bọn tôi chỉ kiểm tra ba môn văn toán anh văn, cậu biết không? Nếu cậu có một môn yếu kém thì rất dễ dàng bị người khác tạo ra khoảng cách.
Hai môn tự chọn cũng được đánh giá theo tỷ lệ thí sinh trong tỉnh.
Cậu hiểu không? Cho dù bài thi môn văn toán anh văn của cậu cao đến đâu, nhưng mà chỉ cần có điểm B trong môn tự chọn, cậu sẽ không thể đăng ký vào một số trường đại học nổi tiếng hoặc chuyên ngành tốt …..”
Khóe mắt Đàm Thanh Ninh liếc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Bạch Tân Hàn, tiếng nói ngày càng nhỏ.
Cô mím môi, dừng lại đề tài nói chuyện.
Ở trước mặt người có bệnh nói về tương lai hình như có không tốt cho lắm……
Không khí trên bàn cơm thoáng chốc trầm xuống.
Đàm Thanh Ninh bưng bát cúi đầu và cơm, da đầu run lên trước ánh nhìn chăm chú của Bạch Tân Hàn.
“Đàm Thanh Ninh.” Nam sinh ngồi đối diện tiếp tục mở miệng.
“Hả?” Cô gái cẩn thận nâng mí mắt.
Đôi mắt của cô rất to, khuôn mặt cũng rất nhỏ.
Vì đang bưng bát nên che hết gần cả khuôn mặt, bởi vì do tư thế mí mắt hằn rất rõ, ở mép bát lộ ra nửa đôi mắt đen sáng.
Ánh mắt trong suốt, có chút lo lắng.
Bạch Tân Hàn tự nhiên thấy khó chịu, trở nên phiền muộn: “Bài thi vật lý của cậu sai nhiều như vậy, có thể thi được điểm A à.”
Đàm Thanh Ninh: “…………”
Đau lòng!!
Năm lớp 10, điểm của cô không tệ lắm.
Lúc lựa chọn khoa đương nhiên sẽ chọn khoa tự nhiên.
Không nghĩ đến năm lớp 11, môn vật lý đối với cô hơi khó khăn.
“Tôi………..” Đàm Thanh Ninh cẩn thận suy nghĩ, vẻ mặt thật sự nghiêm túc trả lời: “Xem vận may đi.
Thi không đỗ thì thôi, thực ra điểm B cũng không sao, thi được 211 điểm cũng đủ rồi.”
Trời sinh tính tình của cô lạc quan thoải mái, không có quá nhiều yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân.
Trong cuộc sống, lạc quan sẽ thoải mái hơn.
Biết đâu còn có thể gặp được nữ thần may mắn.
Giống như cô vốn không muốn đi học ở Thanh Trung, kết quả trong kỳ thi phát huy ngoài mức tưởng tượng, vượt qua điểm chuẩn của trường rất nhiều, thiếu chút nữa được nhận vào lớp trọng điểm.
Cô vào trường xong mới phát hiện, thì ra ở đây có nhiều người thông minh như vậy.
Đáng sợ hơn chính là, bọn họ không chỉ thông minh mà còn rất cố gắng, phô bày mọi thứ xuất xắc hơn người.
Dưới loại áp lực này, không thoải mái thì thật sự rất vất vả.
Bạch Tân Hàn nhất thời nghẹn giọng.
“Bạn cùng lớp của tôi đều muốn thi được A+, mà lại có nhiều người như vậy, dù sao cũng phải có người yếu kém hơn chứ.
Tôi chỉ vất vả hơn một chút, làm tỉ lệ phần trăm thấp kia, giúp mọi người trong lớp.” Đàm Thanh Ninh nghiêm túc nói xong, còn trịnh trọng gật đầu.
Bạch Tân Hàn từ bỏ suy nghĩ, khóe miệng hơi hơi giơ lên đến một nửa lại hạ xuống.
“Ăn cơm.” Cậu bỗng dưng ngẩng mặt lên, biểu tình có chút ghét bỏ, “Không biết trong lúc ăn cơm không được nói chuyện à?”
Đàm Thanh Ninh:???
Hình như lần này người mở miệng nói chuyện trước chính là cậu đó đại ca?
Phải rộng lượng, phải nhường nhịn, phải hữu nghị.
Đàm Thanh Ninh thầm đọc ba lần “quy tắc ở chung” trong lòng do mình nghĩ ra, sau khi tự giải tỏa, thở hắt ra một hơi tiếp tục ăn cơm.
Cô không hiểu sự kỳ quái của cậu, cậu cũng không biết sự dễ thương của cô.
Hừ.
**
Sau đó, Bạch Tân Hàn và Đàm Thanh Ninh bước vào thời kỳ hòa bình.
Ngoại trừ lúc hai người ăn cơm với nhau ra, nói chuyện cực ít.
Mỗi ngày Đàm Thanh Ninh đều gửi cho Bạch Tân Hàn mấy hình ảnh GIF hoặc là một ít tin tức nào đó.
Tuy nhiên đối phương như một người máy im lặng, lạnh như băng, một tý dịu dàng của loài người cũng không có.
Kéo xuống dưới xem lịch sử nói chuyện trong mấy ngày của hai người, Bạch Tân Hàn tổng cộng trả lời cô hai lần.
Một lần là “?”, còn lại là “………..”
Những lần khác chỉ có im lặng im lặng và im lặng.
Có lúc Đàm Thanh Ninh nghi ngờ, không kéo mình vào danh sách đen chính là sự nhân nhượng cuối cùng.
Nhưng mà, có ai mà không có bạn thân cổ vũ đâu.
Hôm nay lúc chạng vạng, một lần nữa không nhận được tin nhắn trả lời của Bạch Tân Hàn, Đàm Thanh Ninh liền gửi mấy cái y hệt cho Qúy Lam.
Chỉ vài giây sau đã nhận được hồi âm.
[hahaahahahahah] đi kèm với meme cảm xúc cười.
Thanh Ninh: [nếu có người xem tin nhắn này mà không trả lời, chứng minh điều gì?]
Qúy Lam: [??? Đàm Thanh Ninh cậu có nuôi chó ở bên ngoài?]
Qúy Lam: [Không phải cậu nói mình là bạn thân tốt nhất của cậu sao? Lừa gạt mình?]
Quý Lam: [nói! người con gái đó là ai? [tức giận] [phát điên]]
Thanh Ninh: [………..Là con trai]
Cô gửi đi kèm cái meme lấy tay che mặt.
Qúy Lam lập tức gọi điện thoại sang.
Đàm Thanh Ninh nhận điện thoại, giọng nói hóng chuyện bát quái của Qúy Lam truyền đến: “Ai ai ai ai? Không phải là Hứa Chước chứ?”
“Sao có thể.” Đàm Thanh Ninh lập tức phủ nhận: “Mình chính là bố cậu ta, cậu ta dám không trả lời tin nhắn của mình?”
Qúy Lam không giấu được sự hưng phấn: “Vậy là ai? Nói mau nói mau!”
“Ừm, là một người bạn mới quen.” Đàm Thanh Ninh kể đơn giản chuyện Bạch Tân Hàn đến nhà ở nhờ.
“Hừm” Qúy Lam thấy không có gì thú vị: “Cậu ta có chặn cậu không?”
Đàm Thanh Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có khả năng.
“Đừng nghĩ về con trai nữa.
Bài tập về nhà cậu đến đâu rồi?” Qúy Lam hỏi.
Đàm Thanh Ninh buồn bực: “Còn rất nhiều.
Có nhiều bài khó quá đi? Còn nhiều bài mình không biết làm.”
Quý Lam: “Mình cũng vậy! Đặc biệt là bài thi vật lý do lão hoàng tử vật lý ra, cũng TM nó quá khó rồi.
Nếu thi đại học mà bài thi khó như vậy thì mình ăn bài thi ngay tại chỗ luôn! Còn thi cái rắm!!!”
*TM: con mợ nó (chửi tục ấy mà)
Hoàng tử vật lý là chỉ thầy vật lý lớp mười một, họ Vương.
Bởi vì thích trộn các đề thi vật lý vào trong bài kiểm tra mà nổi tiếng toàn khối, nói hoa mỹ là “rèn năng lực chịu đựng về mặt tâm lý của các em”.
Hơn nữa bởi vì bản thân si mê nghiên cứu vật lý, nên học sinh đặt cho danh xưng là “hoàng tử vật lý”.
Biệt danh đó được mọi người truyền miệng nhau gọi, cứ như vậy lưu truyền xuống khóa dưới.
Học sinh truyền nhau, hoàng tử vật lý làm bằng sắt.
Thanh Ninh cười ra tiếng, bài thi kia quả thực rất khó.
“Cậu thấy khó mình thấy khó mọi người cùng thấy khó, không sao cả.
Cậu gửi đáp án cho mình xem, xem có giống với mình không.”
Qúy Lam và Đàm Thanh Ninh là chị em chơi thân với nhau.
Hai người cùng một lớp lý hóa, nhưng hai người ở ban tự nhiên cũng không giỏi.
Tính ra mà nói, điểm thi môn vật lý của Qúy Lam còn kém hơn cô chút xíu.
Bình thường hai người luôn cổ vũ và động viên nhau cố gắng chống đỡ hoàn thành năm học này.
Sau khi cúp điện thoại, Qúy Lam chụp lại bài thi vật lý gửi sang.
Đàm Thanh Ninh so sánh bài mình với bài của Qúy Lam, bi ai phát hiện mình cũng chỉ làm được hơn hai câu.
Hai người cùng làm được đề, còn có mấy đáp án không giống nhau.
…………….
Chuyện này có chút xấu hổ.
Đúng lúc Thanh Ninh chuẩn bị thật thà nói không thể giúp được gì cho cô ấy thì di động kêu lên.
Đại thiếu gia bên cạnh gửi đến một câu hỏi: [Đàm Thanh Ninh, bài tập nghỉ hè của cậu làm chưa?]
Thanh Ninh thử suy nghĩ, ý của vị này đại khái là “Sao cậu còn nhàn rỗi mà u mê vào mấy cái GIF gửi cho tôi mà bỏ qua chuyện chính.”
Tôi làm sao đấy, không được à?
GIF có bao nhiêu thú vị!
Những thứ đó đều là nguồn gốc của niềm vui, thật là một người không biết hưởng thụ.
Đàm Thanh Ninh vốn định ngang ngược thô bạo trả lời lại ‘liên quan gì đến cậu’, nhưng vừa nhìn thấy bài thi vật lý ở bên cạnh, cô liền ủ rũ.
Chán nản nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định vì học tập mà buông bỏ khí thế bản thân.
Thanh Ninh cầm bài thi vật lý của lão hoàng tử cẩn thận đi sang cửa phòng bên cạnh gõ hai tiếng.
Không thấy trả lời.
Thanh Ninh càng dùng thêm sức gõ thêm hai tiếng.
Sức lực quá lớn, cửa khóa không chặt bị cô mở ra.
Ngay sau đó, một mỹ nam không mặc áo xuất hiện trước mắt Thanh Ninh.
Nửa người trên của Bạch Tân Hàn không mặc áo, đứng trước tủ quần áo đối diện trước cửa.
Hình như là đang chuẩn bị thay đồ.
Nghe thấy tiếng động, cậu ta quay đầu nhìn về phía cửa.
Lộ ra mặt lạnh lùng đối diện với khuôn mặt ngây như phỗng của Đàm Thanh Ninh.
……………..
Bốn mắt nhìn nhau.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Thanh Ninh cảm thấy chính mình cũng đã chết.
“Xin, xin lỗi.” Cô gấp gáp nói xong đóng cửa lại, chạy như bay về phòng.
Vừa ngã xuống giường, Thanh Ninh kéo cái chăn qua che đầu mình lại.
“A a a a a a a!!!!”
Một loạt tiếng thét chói tai phát ra từ chăn, càng ngày càng nhỏ dần.
Xong rồi, đôi mắt của cô đã bị ô uế.
Hu hu hu!!!
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể của con trai.
Cơ bắp săn chắc, đường cong trơn tru, làn da trắng nõn.
Thắt lưng buộc lỏng lẻo ở bên eo, còn có đường cong trên cơ thể rất đẹp vòng eo hẹp đến khó tin.
Đàm Thanh Ninh trốn ở trong chăn, mặt đỏ bừng.
“A a a a a!!”
Cô không nhịn được lại kêu mấy tiếng.
Không biết Bạch Tân Hàn có tìm cô tính sổ không nữa TAT
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói không vui không buồn.
“Đàm Thanh Ninh, mở cửa.”
Cả người Đàm Thanh Ninh cứng đờ, trong đầu đột nhiên hiện ra một số tên tiểu thuyết vô cùng không hợp độ tuổi.
Thiếu gia ác ma, ở bên cạnh?
—————- .