Không phải Đàm Thanh Ninh không nhớ đến chuyện muốn đưa Bạch Tân Hàn ra ngoài chơi, nhưng do sắp này cô luôn rất bận.
Hơn nữa nhìn thấy Bạch Tân Hàn đối với lời đề nghị của cô không hề hào hứng thích thú, cho nên cô vẫn không nhắc lại vấn đề này.
Chuẩn bị đến khai giảng, ngoài việc cô muốn sắp xếp đồ đạc cần thiết để ở trong trường thì còn muốn ôn tập bài vở để chuẩn bị cho kỳ thi khi về trường học.
Truyền thống của trường Thanh Trung—-dùng cuộc thi để chào đón học sinh trở lại khai giảng sau thời gian nghỉ hè.
Phạm vi ôn tập: Bao gồm không giới hạn toàn bộ kiến thức đã học trước kỳ nghỉ.
Kỳ thi khảo sát dành cho học sinh quay về trường hàng năm từ trước đến nay luôn là thảm cảnh khiến học sinh khóc thầm.
Tuy Đàm Thanh Ninh đã chuẩn bị rất tốt tâm trạng phòng trừ kết quả thi không tốt, nhưng nếu có thể ôn tập được thêm bao nhiêu thì được, ít ra cũng muốn cố gắng hơn.
Mấy hôm nay, ngay cả đến buổi tối cô cũng không chơi game như mọi khi, im lặng ngồi đọc sách.
Hôm nay, Thanh Ninh ăn cơm tối xong sẽ về phòng như thường lệ.
“Thanh Ninh——” Bố cô đột nhiên gọi lại: “Chờ chút, bố có chuyện muốn hỏi con.”
“Vâng.” Thanh Ninh quay lại ngồi xuống, ở một bên chờ bố ăn cơm xong.
Sau khi ăn xong, cô đi theo bố vào phòng ngủ của bố mẹ, mẹ cô ở lại trong bếp dọn dẹp.
“Ngồi đi.” Ông dùng ánh mắt bảo cô ngồi lên ghế mây trong phòng, còn mình ngồi lên một cái ghế khác.
“Chuyện gì vậy ạ?” Đàm Thanh Ninh không rõ có việc gì.
Đàm Minh Hữu đắn đo, sau đó mở miệng: “Chuẩn bị lên lớp 12 rồi, học hành cũng căng thẳng hơn.
Con muốn ở ngoài đi học hay là vẫn muốn ở ký túc trong trường.”
Thanh Ninh sửng sốt: “Học ngoại trú thì con đi học bằng cách nào ạ? Một mình con ở bên ngoài có được không?”
Việc quản lý của Thanh Trung rất nghiêm khắc, đa số học sinh của trường đều ở ký túc xá trong trường.
Nhà trường yêu cầu học sinh ngoại trú phải ở xung quanh khu vực gần trường học, thời gian trên đường tới trường không được quá dài.
Vì thế có rất nhiều ba mẹ của nhiều học sinh khác thuê phòng trọ ở gần trường để giúp con học tập, nhất là vào thời kỳ căng thẳng cuối cấp.
Cho nên giá cả phòng ở khu vực xung quanh tăng lên rất mạnh, phòng cho thuê rất đắt, tìm được một phòng cũng khó.
Đàm Minh Hữu tháo kính xuống xoa xoa mắt, tùy ý nói: “Thật ra lúc trước bố và mẹ con có bàn bạc qua, có nên ở cùng con giúp đỡ con học hay không— ”
“—–thôi đi ạ, con ở trong trường rất tốt.
Mẹ đến giúp con học rất phiền phức.” Thanh Ninh ngắt lời bố nói.
Nếu phải để mẹ nghỉ việc để đến giúp cô học, áp lực của bản thân sẽ rất lớn.
Đàm Minh Hữu lên tiếng: “Bố mẹ cũng sợ là sẽ gây thêm áp lực quá lớn cho con……”
Ông đeo kính lên, hỏi sang chuyện khác: “Con ở cùng với dì Tưởng và Tân Hàn thế nào?”
“Rất tốt nha!!” Hai mắt Đàm Thanh Ninh tỏa sáng: “Tài nấu nướng của dì Tưởng siêu siêu tốt, phải cấp năm sao!!”
Đàm Minh Hữu khẽ cười: “Nếu để cho dì Tưởng đến giúp con học ở ngoại trú, con cảm thấy được không?”
“A?” Thanh Ninh ngạc nhiên.
Đàm Minh Hữu dừng lại, đem mọi chuyện nói rõ ràng với con gái.
Bạch Tân Hàn muốn đi Thanh Trung học, chắc chắn sẽ không ở trong trường.
Nhà họ Bạch dứt khoát thuê cho cậu ấy một ngôi biệt thự ở đối diện trường.
Trong nhà sẽ có hai dì giúp việc và một lái xe để tiện chăm sóc.
“Con có muốn ở ngoài trường không? Ở cùng với Bạch Tân Hàn và mấy người chỗ dì Tưởng.” Đàm Minh Hữu hỏi lại con gái.
Người nhà họ Bạch luôn chu cấp những điều kiện rất tốt, mỗi ngày đều phải có cơm đủ dinh dưỡng, ra ngoài có lái xe riêng.
Hơn nữa, trong biệt cũng có một căn phòng dành riêng cho vợ chồng họ để có thể đến thăm con gái bất cứ lúc nào.
Nhưng mà dù sao Bạch Tân Hàn cũng là con trai.
Ông vẫn lo lắng cho con gái.
Đàm Thanh Ninh nắm nắm vạt áo, hơi do dự.
Trọ ở ngoài trường đương nhiên là tốt hơn, thời gian học tập là do mình chủ động, các điều kiện sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày cũng tốt hơn nhiều.
Không giống như ký túc xá luôn phải đúng giờ, tắm rửa cũng vội vàng giống như đi đánh trận.
Dù sao cũng không phải là ở nhà mình…..
Hơn nữa, Bạch Tân Hàn quyết định đến Thanh Trung tại sao không tự mình nói với cô chứ? Nếu cô ở trong trường như lời đã nói có phải cậu ta sẽ rất cô đơn hay không?
Cô mở to đôi mắt, nhìn về phía bố nghiêm túc nói: “Con muốn ở bên ngoài.”
“Thanh Ninh.” Đàm Minh Hữu lo lắng nói: “Trọ ở ngoài đương nhiên là thoải mái và tốt hơn trong trường, nhưng Bạch Tân Hàn là con trai.
Con——-”
Đàm Minh Hữu dừng một chút: “Con phải chú ý an toàn.
Buổi tối nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Thực ra ông không hề lo lắng con gái sẽ yêu sớm.
Hứa Chước ở bên cạnh vừa cao vừa đẹp trai, hai đứa luôn ở cùng một chỗ chơi với nhau sớm tối cũng chưa thấy có manh mối nào có dấu hiệu yêu sớm.
Ông cảm thấy về phương diện này con gái hình như không được thông suốt.
Nam thần của các cô gái khác đều là ngôi sao hay người nào đó dễ nhìn, còn con gái ông đặc biệt độc nhất vô nhị lấy ảnh giáo viên dạy toán để làm nam thần.
Thanh Ninh: ………….
Xấu hổ nhìn bố trong chốc lát, Thanh Ninh yếu ớt mở miệng: “Không có khoa trương vậy chứ? Có phải bố xem tin tức xã hội quá nhiều không?”
Tuy rằng Bạch Tân Hàn so với cô cao lớn hơn, nhưng cơ thể của cậu ta vì có bệnh mà yếu hơn người bình thường, nếu mâu thuẫn xảy ra có khi cậu ta cũng không thể đánh lại cô.
Đàm Minh Hữu cười: “Tuy bố tin tưởng cách đối nhân xử thế của Tân Hàn nhưng dù sao con cũng là con gái bảo bối của bố mẹ.
Làm bố làm mẹ sẽ luôn luôn phải lo lắng.”
Chóp mũi Thanh Ninh đột nhiên cay cay, cúi đầu đồng ý: “Vâng, con biết.”
**
Đi theo ba ra khỏi phòng, Đàm Thanh Ninh lập tức đi lên tầng tìm Bạch Tân Hàn.
“Cậu muốn đến trường Thanh Trung à!” Thanh Ninh vô cùng vui vẻ: “Sao cậu lại không nói cho tôi biết? Vẫn là do bố nói chuyện nên tôi mới biết.”
Bạch Tân Hàn mấp máy môi: “Vậy bố cậu nói với cậu chưa, tôi—-cậu—-”
Tự nhiên bị mắc lại, không biết nên hỏi như thế nào.
Thật ra cậu không nói rõ ý của mình với Triệu Triều, nhưng mà với năng lực lý giải của anh ta hẳn là có thể hiểu rõ được ý tứ của cậu.
Tuy nhiên cậu cũng lo vạn nhất Triệu Triều không thể hiểu được, cũng không giúp cậu nói với người nhà họ Đàm thì phải làm sao bây giờ?
Nhìn thấy đôi mắt biết cười của cô gái trước mặt, Bạch Tân Hàn bỗng dưng có chút hối hận.
Nhẽ ra nên phải nói rõ hơn……….
“Tôi biết cậu phải ở bên ngoài.” Đàm Thanh Ninh không phát hiện ra tâm tư của chàng trai phía đối diện, tự mình nói tiếp: “Sau đó bố tôi cũng hỏi tôi có muốn ở bên ngoài hay không?”
“Vậy cậu đồng ý?” Trong lòng Bạch Tân Hàn căng thẳng, nhanh chóng hỏi lại.
Thanh Ninh gật gật đầu, giọng nói thoải mái sung sướng: “Làm phiền mấy người chỗ cậu rồi.”
Bạch Tân Hàn chớp chớp mắt sau đó rất nhanh liền cúi xuống: “Ừ, cũng là vì chú dì, nên vậy.”
“Tôi về phòng ôn tập đây, ngủ ngon.” Thanh Ninh không hề phát hiện ra vấn đề gì, vui vẻ nhanh chóng trở về phòng.
Bạch Tân Hàn nhìn chằm chằm đoạn tóc buộc đuôi ngựa vung vẩy ở đằng sau cô, dây buộc tóc buộc chặt cỏ vẻ bị nới lỏng ra.
“Ngủ ngon.” Cậu im lặng nói thêm một cậu.
**
Cách ngày khai giảng ở Thanh Trung một ngày, Đàm Minh Hữu lái xe đưa vợ và con gái đi vào trong thành phố.
Sau khi đi quan sát xung quanh biệt thự, hai người đều hài lòng đối với hoàn cảnh sống mới của con gái.
Tiểu khu này ở ngay phía đối diện trường học, đi đến trường rất thuận tiện.
Phòng Đàm Thanh Ninh ở tầng hai, đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp bên trong không khác nhau lắm so với phòng ở nhà.
Ngoài ra còn có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng ở trong phòng.
Hai người giúp Đàm Thanh Ninh thu dọn sắp xếp đồ đạc mang đến thật tốt, lại đi đến trường học tiến hành hoàn tất thủ tục học ngoại trú.
Làm xong hết tất cả mọi việc, bọn họ vẫn còn lo lắng.
Để cho mẹ Đàm ở lại một đêm ngày mai mới về.
Sáng sớm hôm sau, mới sáng sớm Đàm Thanh Ninh đã bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô vội vàng đánh răng rửa mặt cầm theo cặp sách xuống dưới, trong nhà ăn chỉ có mỗi mẹ cô trong đó.
“Ăn nhanh lên, còn 15 phút nữa.” Nhan Hội không nhịn được thúc giục con gái, sợ mới ngày đầu tiên đã đi học muộn.
Thanh Ninh uống một ngụm sữa hét lên: “Mẹ yên tâm đi, con còn ăn nhanh hơn cả lợn.”
Bà không kìm được ‘Phụt’ một tiếng nở nụ cười, ghét bỏ nói: “Nào có đứa con gái nào nói mình như vậy.”
Thanh Ninh cắn bánh mì, mơ hồ không rõ hỏi: “Bạch Tân Hàn còn chưa có xuống ạ? Cậu ta bị muộn rồi.”
“Tân Hàn không đi học sớm.” Mẹ Đàm ngồi đối diện con gái nói thêm: “Tiết tự học buổi tối cũng không đi.”
Thanh Ninh ‘Dạ’ một tiếng, không quá để ý.
Mẹ Đàm tiếp tục nói: “À đúng rồi, vốn chú Uông nói muốn lái xe đưa con đến trường, nhưng mẹ nghĩ đường đến trường gần thế cũng không cần thiết.
Con có thể nên đạp xe đi học, được không?”
Thanh Ninh nuốt xuống mẩu bánh mì, uống thêm một ngụm sữa đứng dậy: “Không cần đưa không cần đưa, con đạp xe còn chưa đến 5 phút, con đi đây.”
**
Thanh Trung yêu cầu mỗi ngày 6 giờ 30 phải đến phòng học, 7 giờ sẽ bắt đầu học.
Nhưng hiển nhiên, ngày đầu tiên khai giảng tất cả mọi người đều không có tâm trạng học tập.
Trong phòng học ầm ĩ, mấy người bạn cùng lớp nghỉ nhiều ngày không gặp đều tụ tập vui vẻ nói chuyện với nhau.
Thanh Ninh cũng không ngoại lệ, cùng bạn ngồi cùng bàn Qúy Lam nhỏ giọng nói chuyện.
“Đưa cho mình mượn một cây bút.” Qúy Lam lấy túi đựng bút ra mới phát hiện bút của mình hết mực.
“Tự mình lấy đi.” Thanh Ninh lấy hộp bút của mình đưa sang.
Qúy Lam mở hộp bút chì ra xong nhanh chóng khép lại, giống như nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng.
“Mẹ kiếp, cái hộp đựng bút chì của cậu thật đáng sợ.”
“Làm gì mà khoa trương vậy.” Thanh Ninh cười khẽ.
Qúy Lam bĩu bĩu môi, không nói.
Qua một lát, cô vẫn không nhịn được tò mò, thật cẩn thận nghiêng về phía bạn cùng bàn xin chỉ giáo: “Mình thật sự rất tò mò, tại sao cậu lại lấy thầy Cát làm nam thần thế?”
Sự kỳ lạ của sự việc này có thể được chọn ghi vào lịch sử của lớp bảy bọn họ.
Thanh Ninh quay đầu nhìn về phía Quý Lam: “Mình hỏi cậu, thời điểm lần đầu tiên cậu nhìn thấy Ôn Thần là loại cảm giác gì?”
“Thần Thần sao…..” Qúy Lam một tay chống má, trong lòng nhộn nhạo: “Chính là cảm giác tim đập rất nhanh, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, mặt nóng lên, đại não trống rỗng.”
Thanh Ninh đập xuống bàn cái ‘bốp’, giọng nói khẳng định: “Đúng vậy! Lần đầu tiên mình nhìn thấy tên của thầy Cát xuất hiện trên bài thi cũng chính là cảm giác đó, hoàn toàn giống nhau.
Cậu nói xem, còn không phải nam thần của mình là thầy Cát sao?”
Qúy Lam: ……….
Thật là một thiên tài về mặt logic.
Thanh Ninh sợ bạn thân không nhớ rõ, thao thao bất tuyệt: “Chính là lần thi học sinh giỏi với các thành phố khác đó, các câu trong đề toán học chính là do thầy Cát ra đề cậu còn nhớ không? Hơn nữa mình cảm thấy phương pháp này còn rất hữu dụng, ít nhất đến giờ khi mình nhìn đề toán sẽ không còn khẩn trương như trước.”
Cô dừng một chút, nghiêm túc thành tâm đề nghị: “Cậu có muốn thử một chút không?”
Qúy Lam vội vàng xua tay, đối với ý tốt của cô xin miễn cho kẻ bất tài: “Không cần không cần, mình sợ.”
Đang lúc hai người nói chuyện, di động của Đàm Thanh Ninh vang lên.
Cô vội vàng tắt âm thanh, bật chế độ im lặng.
Trong trường học không cho mang di động, tự nhiên hôm nay quên mất chuyện này.
Sau khi mở ra Thanh Ninh nhìn thấy tin nhắn của Bạch Tân Hàn gửi đến.
Sợ cậu ta tìm mình có việc gấp, cô giấu Qúy Lam mở tin nhắn ra.
Bạch Tân Hàn: [Tý nữa tôi ngồi ở đâu]
Thanh Ninh: [Không biết, nghe thầy giáo sắp xếp đi]
Sao cô biết được thầy chủ nhiệm sẽ xếp chỗ như thế nào.
Cậu ta cao như thế chắc sẽ được xếp ngồi ở phía sau.
Bạch Tân Hàn trả lời rất nhanh.
—–[tôi muốn ngồi cùng cậu]
——————————–.