Nghe thấy Bạch Tân Hàn nói mình hát dễ nghe, Đàm Thanh Ninh im lặng một lúc lâu.
“Bạch Tân Hàn, không ngờ cậu cũng là người mù nhạc.” Cô thở dài.
Trong đôi mắt to tròn hiện lên mấy phần mất mát, cảm thấy buồn vì hành động của cô không thể làm cậu ta cười.
Nhưng mà rất nhanh, sự mất mát kia đã được thay thế bằng niềm vui.
Đàm Thanh Ninh nhanh chóng coi Bạch Tân Hàn là người bạn tri kỉ, tràn đầy hăng hái đưa ra lời mời sau này cùng nhau hát.
“Được.” Bạch Tân Hàn đồng ý rất nhanh.
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, hạ giọng xuống cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt cậu ta hỏi: “Cậu còn không vui không?”
Bạch Tân Hàn vẻ mặt lạnh nhạt: “Không có.”
Khi còn nhỏ đúng là rất dễ bị lời nói của những người xung quanh làm tổn thương, nhưng bây giờ cậu đã không còn là đứa trẻ nữa.
Trên thực tế, lúc nghe thấy tin này cậu mới phát hiện ra bản thân để ý thái độ của Đàm Thanh Ninh hơn.
“Đúng vậy.
Coi như đánh rắm một cái là qua đi.” Đàm Thanh Ninh cười hì hì nói.
Cô gái có lúm đồng tiền như hoa, mắt ngọc mày ngài.
Ngoài miệng nói những lời không hề lịch sự, nhưng tuyệt nhiên lại không có vẻ thô tục, chỉ cảm thấy hoạt bát dí dỏm.
Bạch Tân Hàn nhìn cô mấy giây, hỏi: “Thế cậu có biết tại sao tôi không ăn thịt không?”
Chuyện này cậu chưa bao giờ tự mình mở miệng nói ra, nhưng nếu là Đàm Thanh Ninh, cậu tình nguyện tự mình nói.
“Tại sao?” Đàm Thanh Ninh ngẩng lên, ánh mắt có chút tò mò.
Bạch Tân Hàn mím môi, bắt đầu kể chuyện.
Nói đến chuyện này phải nói đến từ lúc nhà họ Bạch bắt đầu lập nghiệp.
Năm đó ông nội của Bạch Tân Hàn là Bạch Nghiễm Bình là người rất tài giỏi của học viện Y, bề ngoài đẹp trai, tác phong nhẹ nhàng, rất được nữ sinh trong trường yêu mến.
Trong số những người bị mê hoặc còn có Lục Lễ Thanh, con gái của viện trưởng.
Lục Lễ Thanh là con gái của nhà quyền quý điển hình, dịu dàng nền nã, kém Bạch Nghiễm Bình hai tuổi.
Nữ duyên dáng, nam tài giỏi.
Hai người còn học cùng trường nên rất nhanh rơi vào bể tình.
Tuy bố của Lục Lễ Thanh là viện trưởng học viện Y lúc bấy giờ không hài lòng với hoàn cảnh gia đình của Bạch Nghiễm Bình, nhưng ông cũng không phải là người cổ hủ, nhìn thấy con gái thật lòng yêu cậu ta, hơn nữa còn rất hài lòng với năng lực của Bạch Nghiễm Bình, liền đồng ý cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này.
Hai người nhanh chóng kết hôn, sinh được người con lớn là Bạch Thư Dương, cũng chính là bố của Bạch Tân Hàn.
Sau mấy năm kết hôn, Bạch Nghiễm Bình theo con đường làm bác sĩ dần cảm thấy không đủ với tình trạng hiện có, bắt đầu nổi lên ý định lập nghiệp.
Đầu óc ông rất nhanh nhạy, có kỹ thuật, có tài năng ăn nói, cũng là người có gan làm, đi theo con đường buôn bán thiết bị y tế làm giàu, nhanh chóng kiếm được lời lãi đầu tiên.
Dựa vào bạn bè bên cạnh, nhất là có cha vợ có nhiều mối quan hệ, sự nghiệp chữa bệnh của Bạch Nghiễm Bình càng ngày càng tốt, ăn nên làm ra trở thành một thương nhân thành công.
Cùng lúc đó, vợ ông là Lữ Lệ Thanh lần lượt sinh được một trai một gái.
Người ở bên ngoài nhìn vào đều thấy họ là một đôi tiên đồng ngọc nữ, vợ chồng hòa hợp, gia đình sung túc.
Tuy nhiên, tham vọng của Bạch Nghiễm Bình không dừng lại ở đó.
Nhờ việc ra nước ngoài học tập trao đổi của ông trước kia đã khiến Bạch Nghiễm Bình nhìn thấy triển vọng và khoảng trống của thị trường y tế cao cấp trong nước.
Ông dứt khoát ra quyết định thật nhanh, lôi kéo thu hút các nhà đầu tư bên ngoài cùng công ty riêng của ông thành lập bệnh viện Minh Nhân, muốn xây dựng được bệnh viện cao cấp và hiện đại nhất đi đầu trong nghành y tế trong nước.
Cơ sở vật chất của bệnh viện rất dễ xử lý, chỉ cần có tiền là được, nhưng đối với bệnh viện, bác sĩ giỏi là mới là điều quan trọng.
Trong những ngày đầu thành lập bệnh viện, vợ ông và gia đình là người có công rất lớn trong việc này, bố của Lục Lễ Thanh là hiệu trưởng của một trường y nổi tiếng ở trong nước, học trò ở khắp nơi.
Vì con rể ông đích thân ra mặt mời bạn bè, học trò đến làm việc ở Minh Nhân.
Có các bác sĩ nổi tiếng, bệnh viện Minh Nhân đã dần tạo dựng được uy tín trong ngành.
Cùng với sự phát triển của nền kinh tế trong nước, ngày càng có nhiều người nhà giàu bắt đầu tìm đến các dịch vụ y tế cao cấp và chất lượng.
Bệnh viện Minh Nhân dựa vào danh tiếng tốt của mình từ trước đã nắm giữ được khoảng trống này, kiểm soát chắc chắn thị trường trong tay, ăn được miếng bánh ngọt to lớn.
Tập đoàn Minh Nhân trực thuộc bệnh viện Minh Nhân không dừng lại ở đó mà còn phát triển thêm hàng loạt các ngành liên quan đến y tế như các trung tâm cao cấp gồm có viện dưỡng lão cao cấp, trung tâm phục hồi chức năng cao cấp,… đều gặt hái được thành công.
Trong giới nhà giàu, Minh Nhân là sự lựa chọn tốt nhất cho những nhà có người già cần chăm sóc.
Mọi người thường nói đùa, sinh lão bệnh tử, phú quý đều nằm trong tay tập đoàn Minh Nhân.
Khi Bạch Tân Hàn sinh ra, sản nghiệp của Bạch gia đã rất lớn mạnh và vững chắc.
Thân là cháu đích tôn, khi vừa sinh ra cậu đã nắm giữ nhiều kỳ vọng cao của mọi người.
Đương nhiên, cậu cũng không làm người nhà họ Bạch thất vọng.
Từ nhỏ Bạch Tân Hàn đã có năng lực vượt xa các bạn cùng lứa tuổi, cậu thông minh, bình tĩnh, trí nhớ tốt, thành tích xuất sắc.
Theo quỹ đạo phát triển của con nhà giàu, cậu sẽ ra nước ngoài đi du học sớm và trở về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Nhưng mà, một vụ bắt cóc đã làm xáo trộn kế hoạch của người nhà họ Bạch.
Đối với vụ bắt cóc năm đó, Bạch Tân Hàn cố ý muốn đem nó chôn dưới đáy lòng không bao giờ muốn nghĩ đến.
Nhưng là, sự kiện đó vẫn luôn để lại bóng ma không bao giờ mất đối với cậu thậm chí là cả những người trong nhà.
Ví dụ như, cậu bị kẻ bắt cóc nhốt mấy ngày trong một ngọn núi, ăn không ngon ngủ không yên.
Mỗi ngày cậu chỉ có thể ăn mấy quả dại, thịt của thú trong rừng để đỡ đói.
Không biết bọn họ lấy thịt thú rừng ở đâu ra, vừa luộc vừa quay ném cho cậu, miếng thịt nửa sống nửa chín, bên trong đỏ ngầu còn sợi tơ máu, mùi tanh nồng nặc, từ đó về sau cậu cũng không thể ngửi được mùi thịt nữa.
Ví dụ như, mẹ Bạch là Trần Nhiêu bởi vì chuyện con trai bị bắt cóc chịu kích thích quá lớn, tinh thần hoảng hốt, thường xuyên xuất hiện ảo giác luôn cảm thấy có người muốn làm hại con trai mình.
Trong một thời gian dài vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, Bạch Thư Dương đành phải đưa vợ mình vào trung tâm phục hồi Minh Nhân để an dưỡng.
Ví dụ như, sau khi Bạch Tân Hàn được cứu ra quay trở lại trường học học bình thường, nhưng xung quanh luôn tồn tại những ánh mắt khác thường của bạn học.
Sợ hãi có, cẩn thận dè dặt có, tìm tòi nghiên cứu đánh giá cũng có……
Cậu không làm gì cả, nhưng trong một đêm từ người ở trên mây rơi xuống mặt đất.
Từ con cưng của trời được mọi người ca ngợi biến thành người kỳ lạ đáng sợ.
Vụ bắt cóc này đã gây chấn động quy mô nhỏ vào thời điểm đó, kẻ bắt cóc được đưa ra công lý, các chi tiết của vụ bắt cóc cũng được đưa trên bản tin, việc cậu bị ép ăn thịt thú rừng dần dần được biết đến với cái tên ‘ăn thịt người’.
Cùng với việc tinh thần của mẹ không ổn định, cậu bỗng như trở thành ‘Quasimodo’* trong trường và đều bị mọi người tránh mặt.
(*) Quasimodo là một nhân vật hư cấu và là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết Nhà thờ Đức Bà Paris của Victor Hugo.
Quasimodo được sinh ra 1 một cái lưng gù và bị người dân thị trấn sợ hãi như một con quái vật, nhưng Quasimodo đã tìm thấy nơi trú ẩn trong một tình yêu khó có thể thực hiện chỉ trong cái chết.
Những cô bé cậu bé khi ấy còn nhỏ, mọi ác ý đều thể hiện thẳng thắn trực tiếp.
Ngay cả học sinh của trường học quý tộc cũng không ngoại lệ.
Vì nhiều gia đình có mối qua lại với nhà họ Bạch nên trái lại những tin đồn này càng biến hóa kỳ dị.
Lời đồn đãi làm cho người nghe kinh sợ cũng bởi vậy có vẻ chân thật hơn rất nhiều.
Lúc đó Bạch Tân Hàn mới chỉ là cậu bé mười tuổi, đối với những lời ác ý này không đủ năng lực phản kháng.
Cậu có đấu tranh, có phản đối, chỉ là tất cả đều vô dụng.
Ở trường học, cậu phải đối mặt với những lời đồn đãi nhảm nhí.
Về đến nhà lại phải đối mặt với người mẹ một lần một lần lại xuất hiện ảo giác.
Bà ôm cậu khóc, tự trách mình không chăm sóc tốt cho cậu, thường xuyên kêu tên cậu để xác nhận cậu đang ở nhà.
Cậu mệt mỏi, cô lập, áp lực.
Dần dần mỗi lần học xong cậu dùng sự trầm mặc để đáp lại tất cả mọi thứ, đối với mọi ác ý đều ngậm miệng không nói.
Tựa như đóng lại cửa sổ với thế giới bên ngoài, mọi thứ xung quanh đối với cậu đều trở nên vô cảm.
Lúc đó, Bạch Thư Dương một mặt bận bịu với công việc, mặt khác lại bị bệnh của vợ tàn phá đến mức sứt đầu mẻ trán, không còn thời gian để chú ý đến tình trạng của con trai.
Mãi một thời gian dài sau khi đưa vợ vào trung tâm phục hồi, ông mới dần nhận ra ở con trai mình có điều gì đó không ổn.
Khi đó, Bạch Tân Hàn đang học cấp hai.
Cậu học ở một trường tư nhân kết hợp giữa trung học cơ sở và trung học phổ thông, và cậu đã bị bạo lực học đường trong vài năm.
Bạch Thư Dương không biết tình hình của Bạch Tân Hàn ở trường, ông dựa vào bản năng cảm thấy con trai mình càng trở nên im lặng và thu mình lại.
Ông đưa con trai đến gặp bác sĩ tâm lý để khám bệnh, nhưng mà bị Bạch Tân Hàn tức giận hung hăng cự tuyệt.
Năm đó sau khi bị bắt cóc được cứu trở về, cậu đã phải đi khám một lần, từ đó về sau…nghĩ thôi cũng không bao giờ muốn bước chân vào cửa khoa tâm lý.
Bạch Tân Hàn mơ hồ cảm thấy mình mắc chứng bệnh trầm cảm.
Nhưng mà không sao cả, có đi hay không đi khám bác sĩ cũng như vậy.
Trên thế giới này có nhiều người như thế, thiếu một người như cậu cũng đâu có sao?
Nói không chừng một ngày nào đó, cậu tìm đến chỗ nào đó chết đi, dù sao sớm muộn gì cũng chết, con người kiểu gì mà chả phải chết?
Có thể trong lúc tối tăm, ông trời cũng biết tâm tư của cậu, trong một lần khám sức khỏe, cậu được kết luận là có một khối u lành tính ở não.
Thời điểm nghe thấy kết quả kiểm tra kia, thậm chí Bạch Tân Hàn còn cảm thấy có loại cảm giác vui sướng khi gặp họa.
Đương nhiên cậu từ chối làm phẫu thuật, đối với lời khuyên của người nhà đều làm như không thấy.
Bạch Thư Dương đối với tính cách quật cường của con trai không có biện pháp, ông còn nghĩ tới việc tiến hành cưỡng ép để cậu làm phẫu thuật.
Nhưng bác sĩ tâm lý đề nghị chờ một thời gian nữa, trước hết thử đổi môi trường sống xung quanh xem sao.
Rồi sau nữa, Bạch Thư Dương rất cẩn thận hỏi cậu muốn đến nhà họ Đàm ở Giang Nam hay là muốn ra nước ngoài.
Đối với người không quan tâm đến những thứ xung quanh như Bạch Tân Hàn thì chỉ dùng một câu “Tùy ý” để đuổi bố cậu đi.
Có lẽ sau khi suy nghĩ về vấn đề địa lý, cuối cùng ông quyết định đưa người đến nhà họ Đàm.
Bạch Nghiễm Bình và Đàm Diệp là bạn học trong trường đại học Y.
Gia đình họ Bạch làm trong ngành y tế, gia đình họ Đàm có truyền thống học y cứu người.
Những năm gần đây, hai gia đình vẫn luôn liên lạc với nhau.
Mấy năm trước, tập đoàn Minh Nhân đã lên kế hoạch xây dựng một chi nhánh của viện điều dưỡng Minh Nhân ở khu vực Giang Nam, Bạch Thư Dương đã đến đây khảo sát mấy lần, rất quan tâm đến thành phố C.
Phong cảnh ở thành phố C tươi đẹp, kinh tế phát triển, người dân đông đúc và giàu có, cuộc sống nhịp nhàng thong thả, la nơi rất thích hợp để làm nơi nghỉ ngơi điều dưỡng.
Vì thế, Bạch Thư Dương cùng Đàm Minh Hữu đã trao đổi qua với nhau rất nhiều lần, quan hệ đôi bên càng thêm chặt chẽ.
Năm ngoái, viện điều dưỡng chính thức khởi công, trong thời gian giám sát công việc Bạch Thư Dương có đến thăm hỏi nhà họ Đàm, còn đi qua nhà cũ thay bố hỏi thăm sức khỏe của cụ bà bên đó, thể hiện tấm lòng.
Bây giờ đối với việc lựa chọn môi trường sống mới cho con trai, Bạch Thư Dương chỉ nghĩ một lúc đã nghĩ đến nhà họ Đàm ở thành phố C.
Sau khi cân nhắc đắn đo nhận được sự đồng ý của bên đó, Bạch Thư Dương mới đưa con trai đến.
Lúc này mới xuất hiện hai người.
Bạch Tân Hàn không kể hết mọi chuyện cho Đàm Thanh Ninh nghe mà chỉ nói về mối quan hệ giữa hai gia đình và việc cậu bị ép ăn thịt thú rừng.
**
“Thì ra là như vậy……” Đàm Thanh Ninh thì thào tự nói.
Lời đồn trong trường học thật khoa trương, có thể truyền qua truyền lại thành như vậy….
Ánh mắt Bạch Tân Hàn dừng lại vài giây trên gương mặt cô, đột nhiên lên tiếng: “Đàm Thanh Ninh, sau này cậu có muốn làm chuyện gì không? Hay là có suy nghĩ muốn làm nghề gì?”
Cô rất hay cười, rất dễ dàng vui vẻ, luôn hoạt bát, tràn đầy sức sống, lúc nào cũng lạc quan nhìn về phía trước, Bạch Tân Hàn gần như không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào của trong cô.
Trong những năm gần đây, Đàm Thanh Ninh là người bạn đồng trang lứa thân thiết nhất với cậu, cậu không biết cô có ước mơ hay mong muốn gì không.
Nếu có thể cậu tình nguyện giúp đỡ cô coi như là cảm ơn ý tốt mà cô cho cậu.
Thanh Ninh nghe vậy thấy sửng sốt, sau đó cong môi cười: “Nếu tôi nói không có, có phải cậu nghe xong sẽ cảm thấy tôi rất không có chí tiến thủ không?”
Cô dừng một chút nói tiếp: “Thật ra cũng không phải không có.
Trước đây tôi muốn làm giáo viên thể dục.”
“Giáo viên thể dục?”
Bạch Tân Hàn cảm thấy kinh ngạc, cậu nghĩ đến sẽ là bác sĩ.
“Ừ.” Thanh Ninh trịnh trọng gật đầu, “Đến giờ học tôi sẽ để học sinh thực hiện bài tập chuẩn bị vận động nhẹ nhàng, sau đó hô to một câu ‘hoạt động tự do!’ rồi tiết học kết thúc, có phải rất nhẹ nhàng không?”
“Còn có thể bị giáo viên môn chính chiếm thời gian?” Hiếm khi Bạch Tân Hàn nghĩ tiếp theo suy nghĩ cô.
“Bingo!” Đàm Thanh Ninh búng tay cái ‘tách’, hơn nữa còn hưng phấn bổ sung: “Nếu như thời tiết không tốt thì không cần phải học, về phòng tự học là được.”
Cô mím môi hơi ngượng ngùng: “Có phải rất giống cá mặn* không?”
(*) Cá mặn là cá (khô) ướp muối.
Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống.
Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết.
Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.
Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ.
“Cậu không phải là cá mặn.” Bạch Tân Hàn ánh mắt hơi tối lại, phát ra âm thanh rất nhỏ phản bác: “Là cá Koi*.”
(*) Cá Koi hay cụ thể hơn Cá chép Nishikigoi là một loại cá chép thường (Cyprinus carpio) đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ nhỏ, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản.
Chúng có quan hệ họ hàng gần với cá vàng và, trên thực tế, kiểu cách nhân giống và nuôi cảnh là khá giống với cách nuôi cá vàng, có lẽ là do các cố gắng của những người nhân giống Nhật Bản trong việc ganh đua với cá vàng.
Cá chép Koi và các hình xăm trên cá được người Nhật coi là điềm may mắn.
“Cái gì?” Đàm Thanh Ninh không nghe rõ, giơ cổ lên hỏi lại.
Bạch Tân Hàn lắc đầu, bước chân dài đi: “Không có gì, đi về.”
Qủa nhiên ngày hôm sau ở trong trường xuất hiện không ít lời linh tinh.
Có lúc học sinh ở các lớp khác sẽ tìm gặp những người trong lớp 7 để thăm dò sự thật.
Nghe nói bạn cùng phòng kí túc xá của Lưu Hủ đã hỏi cậu ta, kết quả cậu ấy không cần suy nghĩ đã mắng ra một câu thô tục: “Cái chuyện ngu ngốc này mà cũng tin được? Sao nó có thể vượt qua kỳ thi của Thanh Trung thế? Nó bị mù à?”
Bạn cùng phòng kia cười gượng gạo: “Bên ngoài đồn nói.”
Lưu Hủ hừ một tiếng: “Ai, ai nói? Có cần mình đưa hắn đến bệnh viện số bảy để khám não không?”
Bệnh viện số 7 là bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở thành phố C, nói kiểu này khác gì là trực tiếp mắng chửi người khác có bệnh.
Người bạn kia cười phụ họa mấy tiếng, từ đó về sau không đề cập đến việc này nữa.
Ngược lại Lưu Hủ lại chạy đến chỗ Bạch Tân Hàn nhắc đến vấn đề này để tranh công.
Sau đó cậu ta để lộ hàm răng trắng của mình tiếp tục mời mọc: “Giờ hoạt động ngoại khóa lần sau cùng chơi bóng chứ?”
Bạch Tân Hàn cảm ơn lòng tốt của cậu ta, rồi kiên quyết từ chối.
Lưu Hủ đành phải hậm hực bỏ đi.
Cuộc sống của học sinh cấp ba rất bận rộn, ngày đó những tin đồn này ầm ĩ làm ra chút sóng gió nhỏ, sau vài ngày dần có xu hướng yên bình hơn.
Bởi vì, kỳ thi lớn đầu tiên của trường—- kỳ thi giữa kỳ chuẩn bị đến.
Tất cả mọi người đều vội vàng ôn tập đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh để chú ý đến những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này.
Đàm Thanh Ninh tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhân lúc thời gian ăn cơm trưa cùng Qúy Lam chạy đến vườn quýt của trường hái trộm mấy quả quýt chín màu vàng cam.
Trong khuôn viên của trường có rất nhiều cây ăn quả, với đủ loại quả khác nhau, mặc dù nhà trường không cấm cho hái, nhưng bị giáo viên nhìn thấy thì cũng không tốt.
Trong lúc Qúy Lam đang đứng canh trừng bên cạnh, Đàm Thanh Ninh hái được năm quả, không dám tham nhiều.
Hai người cầm quýt giấu trong áo đồng phục rộng thùng thình, vừa cười trộm khi hái thành công vừa quay lại phòng học.
“Đàm Thanh Ninh!!”
Nghe thấy tiếng nói ở phía sau, cả người Đàm Thanh Ninh cứng đờ.
Hứa Chước chậc lưỡi: “Mình nhìn thấy rồi, cậu lại hái trộm quýt phải không?”
Năm lớp mười cô không hiểu cách tránh rủi ro mạo hiểm lén đi hái quýt bị giáo viên tuần tra phát hiện, cô được nhận những lời khuyên răn.
Lớp 11 an ổn được một năm, không nghĩ tới năm cuối lại bị bắt gặp.
Đàm Thanh Ninh quay đầu lại, không cam lòng đưa tay lấy một quả quýt nhét vào tay Hứa Chước.
“Phí bịt miệng!” Cô hung hăng cảnh cáo xong lôi kéo Qúy Lam chạy nhanh về lớp.
Còn lại bốn quả, hai người bọn họ đều có bạn cùng bàn, vừa vặn mỗi người một quả.
Giữa trưa, Bạch Tân Hàn quay lại lớp, liếc mắt một cái đã phát hiện có một quả quýt trong ngăn bàn mình.
Cậu ngẩn người, lấy quýt từ trong ngăn bàn ra nhìn về phía Đàm Thanh Ninh.
Thanh Ninh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lúc trưa tôi hái trộm được, tặng cậu.”
Ở giữa quả quýt có cái cuống, bên ngoài tròn đều, vỏ cam màu vàng rất mỏng, toả ra mùi thơm ngát của quýt.
Là cô cố ý cho cậu à?
Trong lòng Bạch Tân Hàn khẽ thay đổi, đang chuẩn bị nói lời cảm ơn thì nghe thấy tiếng người gõ ngoài cửa sổ.
Cậu theo tiếng động nhìn qua, thấy Hứa Chước ở bên ngoài nháy mắt về phía Đàm Thanh Ninh.
Đàm Thanh Ninh đứng dậy đi ra ngoài, rất nhanh đã quay lại, trong tay còn cầm đồ gì đó.
“Cậu ta cho cậu cái gì?” Bạch Tân Hàn hỏi.
Đàm Thanh Ninh mở tay ra: “Đây, một túi kẹo sữa.
Nói là cảm ơn quả quýt của tôi.”
Bạch Tân Hàn sửng sốt mấy giây, lên tiếng: “Cậu cho cậu ta quýt?”
“Ừ.” Thanh Ninh lơ đễnh gật đầu, quay về phía sau khoa tay múa chân: “Còn có bốn người chúng ta, tổng cộng có năm quả.”
Một cỗ cảm xúc khác thường nảy ra ở trong lòng, Bạch Tân Hàn cúi đầu ‘ừ’một tiếng, cầm quả quýt thả lại vào trong ngăn bàn.
Khi nghe cô nói ‘mỗi người đều có một quả’ lòng cậu như bị tạt một gáo nước lạnh, ngọn lửa vui sướng nhỏ nhoi vụt tắt.
Thì ra quả quýt này không phải để cho riêng mình.
Qúy Lam có, bạn cùng bàn Quý Lam cũng có, còn một Hứa Chước ở lớp khác cũng có……
Bạch Tân Hàn cười nhạo việc tự mình đa tình của bản thân.
Quýt là loại quả bình thường rất phổ biến, sao có thể chỉ cho cậu chứ?
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Đàm Thanh Ninh, cô vừa mới bóc gói kẹo sữa kia ra, vui tươi hớn hở chia cho Quý Lam.
Bạch Tân Hàn quay đầu thở dài một hơi.
Đối với Đàm Thanh Ninh mà nói, cậu giống như tất cả các bạn bè bình thường khác.
Cô đối với ai cũng đều thân thiện nhiệt tình như thế.
Còn đối với cậu mà nói, cô là duy nhất.
Trái tim giống như ăn phải múi quýt chua còn chưa chín, ê ẩm nhăn nhó.
Cậu muốn đặc biệt, cậu muốn đặc biệt, cũng muốn được độc nhất vô nhị..