Thích người khác?
Có ý gì? Sao tự nhiên nói câu này.
Đàm Thanh Ninh ngẩn người, muốn giãy ra.
Như biết trước được ý đồ của cô, cánh tay Bạch Tân Hàn đặt bên hông cô càng dùng nhiều lực.
Trước khi Đàm Thanh Ninh lên tiếng, cậu lại hôn lên lỗ tai đang đỏ bừng của cô.
Đưa ra đề nghị: “Muốn làm một đôi người tuyết không?”
Đầu óc Đàm Thanh Ninh đã trở nên hỗn loạn kể từ lúc Bạch Tân Hàn cúi đầu xuống hôn, một dòng nhiệt nóng chạy thẳng trong người.
Trước mắt chỉ cần thoát khỏi không khí ngượng ngùng này, làm gì cũng được.
Vì thế cô đồng ý.
Hai người đi xuống vườn hoa bên dưới.
Lúc sáng các dì dọn dẹp một ít tuyết ở trong vườn để lấy lối đi lại.
Ở trên ven đường và ngoài mặt cỏ vẫn còn tuyết.
“Hình như không còn nhiều, chúng ta có thể đắp một người.” Đàm Thanh Ninh chà tay, nóng lòng muốn làm.
Bạch Tân Hàn lên tiếng, làm một quả cầu tuyết trên mặt cỏ, dùng tay lăn lăn, quả cầu tuyết trong bóng đêm ngày càng lớn.
Thanh Ninh nhìn động tác làm thành thục của Bạch Tân Hàn, ý thức vừa mất khi nãy đã quay lại.
Mới nãy cậu ta nói cái gì?
Đi khám bệnh!!!
Tim Đàm Thanh Ninh nhảy dựng lên, bước hai ba bước trên tuyết tạo ra âm thnah giòn giã nhảy đến trước mặt Bạch Tân Hàn, vui mừng hỏi: “Cậu đồng ý đi khám bệnh?”
Động tác trên tay Bạch Tân Hàn dừng lại: “Ừ”
“Khi nào thì đi? Ngày mai đi đúng không? Cậu gọi điện thoại cho bố chưa?” Đàm Thanh Ninh hỏi ra một loạt vấn đề liên tục như pháo liên thanh.
Bạch Tân Hàn dừng lại, đứng thẳng lên nhìn cô từ phía trên, trong tiếng nói đã có sự không vui: “Nhìn cậu như rất muốn đuổi mình đi?”
Thanh Ninh lắc đầu, giải thích: “Mình không có ý này.
Nhưng mà ——”
Tất nhiên là khám bệnh càng sớm càng tốt.
Bạch Tân Hàn mím môi: “Sau khi thi đại học.”
Đàm Thanh Ninh thấy căng thẳng, sau khi thi đại học.
Từ bây giờ đến lúc đó còn tận nửa năm.
Muộn như vậy?
Cô mím môi định khuyên cậu ta đi sớm hơn nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy cằm Bạch Tân Hàn đang căng chặt, lại im miệng.
Bạch Tân Hàn không để ý đến sự mờ ám của cô, cúi người tự mình tiếp tục nặn người tuyết.
Thanh Ninh thấy thế cũng không nói gì thêm, đi đến cùng cậu ta làm một quả cầu tuyết.
Sau một hồi hai người cố gắng làm, một người tuyết đã thành hình.
“Mình đi lấy thêm đồ.” Thanh Ninh chà xát hai tay, xoay người chạy về phòng.
Khi quay lại, trên tay cô có cà rốt, nắp chai, khăn quàng cổ, mũ và mấy thứ nhỏ khác.
Thanh Ninh đội chiếc mũ giáng sinh màu đỏ lên đầu người tuyết, cười tủm tỉm: “Ha ha ha, bây giờ nó là cô bé quàng khăn đỏ.”
Bạch Tân Hàn đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn Đàm Thanh Ninh đặt những thứ trong tay mình lên người tuyết.
“Xong rồi, sau này nó sẽ giữ nhà cho chúng ta!!”
Đàm Thanh Ninh vỗ vỗ đầu người tuyết, ngẩng đầu cười với Bạch Tân Hàn, một đôi mắt ngập trong màu tuyết, sáng lấp lánh trong bóng đêm.
Bạch Tân Hàn rung động.
Giây tiếp theo, một đôi tay mềm mại nắm lấy bàn tay phải lạnh lẽo của cậu.
Đàm Thanh Ninh xoa xoa tay Bạch Tân Hàn, ngẩng đầu nhìn: “Tay cậu thật lạnh, chúng ta mau vào trong thôi.”
“Ừ”, Bạch Tân Hàn trả lời rồi tùy ý để cô kéo mình trở về phòng.
Đắp xong người tuyết đã hơn mười một giờ.
Thời gian cũng đã muộn, Thanh Ninh sửa sang lại mấy tập đề xong lên giường, nhắm mắt lại rất lâu nhưng không có cách nào vào giấc ngủ.
Cô cảm thấy rất vui vẻ vì Bạch Tân Hàn đồng ý đi khám bệnh, nhưng lại thấy vô cùng lo lắng vì thời gian đi khám quá muộn, muốn tìm một lý do để khuyên cậu ta lần nữa.
Không nghĩ đến, lý do cô còn chưa nghĩ ra, Bạch Tân Hàn đã vào viện trước một bước.
—- Cậu ta phát sốt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Đàm Thanh Ninh là người đầu tiên phát hiện ra Bạch Tân Hàn có điểm không thích hợp.
Khi cô xuống tầng ăn cơm thấy sắc mặt cậu ta ửng hồng khác hẳn so với ngày thường, đôi mắt đẹp ẩn ẩn hơi nước.
Đàm Thanh Ninh nhíu mày, nghiêng người sờ lên trán cậu ta: “Cậu không sao chứ?”
Ngay khi chạm vào da, lòng bàn tay cô rút vội về vì nóng.
“Cậu phát sốt.” Đàm Thanh Ninh nghiêm túc nói.
Bạch Tân Hàn hạ mi mắt, “Ừm” một tiếng, tỏ ra không hề để ý đến việc này.
Thanh Ninh chà chà tay, đi đến ngăn kéo trong phòng khách, lấy cặp nhiệt độ cho Bạch Tân Hàn.
“39,5 độ!! Cao thế này! Cậu phải uống thuốc hạ sốt.” Tròng lòng Thanh Ninh hoảng hốt, vội vàng đi vào phòng bếp gọi người.
“Dì Tưởng! Trong nhà có thuốc hạ sốt không ạ?”
“Có, có, để dì đi lấy.” Dì Tưởng lau tay, nhanh chóng đi lấy thuốc và cốc nước ấm để lên bàn ăn.
Bạch Tân Hàn ngoan ngoãn uống thuốc trước sự theo dõi của Đàm Thanh Ninh, như một người rối gỗ biết nghe lời.
Thanh Ninh nghĩ bởi vì cậu ta giúp mình đắp người tuyết nên mới phát sốt, trong lòng thấy áy náy.
Sức khỏe cậu ta vốn không tốt, sao ngày hôm qua cô không nghĩ đến chuyện này?
Nhìn biểu hiện Bạch Tân Hàn ngoan ngoãn hơn ngày thường, Thanh Ninh càng thêm ảo não.
“Chúng ta đi bệnh viện xem thế nào được không? Để xem có cần phải truyền nước không?” Cô hơi cúi người xuống, kiễn nhẫn đối mặt với người ngồi đằng trước.
Bạch Tân Hàn ngồi trên ghế, khẽ nhếch cằm nhìn cô, chậm rãi gật đầu.
“Cậu đi cùng mình.” Tiếng nói hơi khàn do phát sốt.
Thanh Ninh vội vàng gật đầu, “Được, được, mình lấy ít đồ xong chúng ta đi bệnh viện.”
Đàm Thanh Ninh xin thầy giáo nghỉ một ngày, đeo cặp sách trên lưng đến bệnh viện cùng Bạch Tân Hàn.
Hai người đeo khẩu trang ngồi trên ghế màu lam ở đại sảnh, yên lặng chờ Uông Sâm đi đăng ký nộp phí.
Mùa đông, người cảm lạnh phát sốt rất nhiều, trong sảnh bệnh viện chỗ ngồi chật kín.
Chờ đến mười giờ sáng Bạch Tân Hàn mới đến lượt truyền nước.
Uông Sâm ra ngoài mua đồ này nọ, trong chỗ truyền hai người ngồi cạnh nhau, chỗ bên cạnh Thanh Ninh để cặp sách.
Cho dù hơn nửa khuôn mặt ở trong khẩu trang, cũng không ngăn được vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Tân Hàn.
Bạch Tân Hàn mệt mỏi khép hờ mi mắt, mặt mày xanh xao.
Thanh Ninh nhìn cậu ta như vậy, nỗi áy náy càng tăng thêm.
“Có mệt không? Cậu ngủ một lát đi.
Mình để ý bình nước cho cậu.”
Bạch Tân Hàn “Ừ” một tiếng, nghiêng đầu ngả vào bả vai Đàm Thanh Ninh, tay chuyền nước đặt trên tay vịn, một tay khác cầm tay Đàm Thanh Ninh.
Bả vai cô gái vừa nhỏ vừa gầy, chiều cao thấp hơn nhiều, tư thế này đối với Bạch Tân Hàn mà nói không thoải mái gì.
Cậu khẽ nâng mi mắt, nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, mỉm cười nhắm mắt lại.
Hai bàn tay phía dưới quần áo mười ngón tay đan vào nhau, thân mật khăng khít.
Chỉ muốn ở bên cậu một thời gian ư?
Không, không đủ.
Cậu đã bị làm hư, lòng tham đã muốn thật lâu, thật lâu.
Thanh Ninh ngồi trong chốc lát, nghe thấy tiếng hít thở đều đều trên vai, cẩn thận duỗi bàn tay còn lại của mình lấy danh sách từ vựng tiếng anh trong cặp ra và đọc thầm.
Nhưng chưa đọc được bao lâu, cô nghe thấy tiếng thở dài phía đối diện.
Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, hoang mang nhìn về phía cô gái phát ra âm thanh.
Một cô gái khoảng hơn 20 tuổi, trên đầu dán miếng tản nhiệt, trên mu bàn tay đang cắm kim truyền nước.
Thấy Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn mình, cô ấy cười cười, nhỏ giọng hỏi: “Cô bé, đây là bạn trai em à?”
Thanh Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bạch Tân Hàn, nhẹ nhàng gật đầu.
Tay cũng đã nắm, thừa nhận cũng chẳng sao.
Dù gì hai người đâu có quen biết.
Cô gái nhìn danh sách từ đơn tiếng anh trên tay Thanh Ninh, tỏ ra hâm mộ lại hiểu rõ cười cười: “Aiz, thật tốt.”
Cô nhíu mày: “Bạn trai em rất đẹp trai.”
Thanh Ninh mỉm cười, không biết phải làm sao đối với sự nhiệt tình của đối phương.
Cô vẫn là học sinh cấp ba, không muốn nói về quan hệ của hai người với người khác.
Đối phương một tay đang truyền nước, tay kia cầm di động, sơn móng tay màu đỏ bắt mắt.
“Haiz, chị cũng nhớ mối tình đầu của mình.” Cô ấy sâu kín cảm thán một câu.
Vừa dứt lời, một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest giày da đi tới, ngồi thẳng tắp bên cạnh cô gái, đặt túi đồ ăn vặt lớn trong tay lên đùi cô ấy.
“Đang nói gì đấy?”
Cô gái để điện thoại di động sang một bên, lục lọi cái túi trong tay, lơ đễnh nói: “Em nói em đang nhớ đến mối tình đầu.”
Người đàn ông bên cạnh sau một lúc sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Tiêu Tiêu, anh đã nói mấy lần rồi, em đã kết hôn với mối tình đầu của mình.”
Cô gái kêu: “A, em quên mất.”
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, bắt đầu chỉ huy người bên cạnh: “Em truyền xong rồi, anh đi tìm y tá đến rút kim đi.”
Người đàn ông lên tiếng trả lời đứng dậy, rất nhanh đã đưa y tá đến.
“Cô bé, chị và chồng đi trước đây.” Cô gái kéo tay chồng mình, cong môi cười.
“Được, tạm biệt.” Thanh Ninh cười chào tạm biệt.
Cô nhìn bóng dáng hai người rời đi, một người anh tuấn, một người duyên dáng, rất là xứng đôi.
Nhìn theo bóng bọn họ đến khi ra ngoài đại sảnh, Thanh Ninh mới đưa mắt nhìn về những từ vựng tiếng anh.
“Nhìn gì đấy?” Bên tai truyền đến tiếng nói.
Đàm Thanh Ninh nghiêng đầu, Bạch Tân Hàn ngẩng lên từ bả vai cô, đôi mắt híp lại.
“Đôi vợ chồng mới vừa đi kia….” Thanh Ninh lắc đầu, vẫn quyết định không nói chuyện người khác.
Chuyển đề tài: “Chị kia vừa khen cậu rất đẹp trai.”
Bạch Tân Hàn: “Ừ, vậy còn cậu?”
“Mình làm sao?”
“Cậu cảm thấy mình đẹp không?”
Thanh Ninh trả lời không chút do dự: “Đẹp lắm!!”
“Đặc biệt đẹp.” Cô bổ sung thêm, ánh mắt nhìn cực kỳ chân thành.
Khóe mắt Bạch Tân Hàn mang theo ý cười, buông bàn tay đang nắm chặt của hai người, giữ mặt Đàm Thanh Ninh quay lại.
“Không nên nhìn người khác, nhìn mình.”
Thanh Ninh: …..
“Không phải đâu, mình phát hiện, hình như trí nhớ của chị gái kia không được tốt lắm.” Thanh Ninh kể qua chuyện vừa nãy.
Bạch Tân Hàn ngắm nghía tay cô, thản nhiên nói: “Trí nhớ cậu cũng đâu có tốt.”
Thanh Ninh nhất thời không biết nói gì, người này quả nhiên thù dai.
Chuyện đó còn nhớ đến tận bây giờ.
Sinh nhật bọn họ chỉ kém nhau mấy ngày, đều thuộc cung bọ cạp, so sánh với nhau chỉ thấy cô giống con bọ cạp giả.
“Đàm Thanh Ninh, nếu cậu còn dám quên mình —-” ánh mắt của Bạch Tân Hàn làm người khác phải rùng mình, giọng cũng lạnh xuống.
Nếu như cậu đi phẫu thuật gần như sẽ phải sang nước ngoài, một mình cô ở lại trong nước ……
“Không đâu, không đâu.” Thanh Ninh lắc lắc hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, trấn an nói: “Bây giờ không giống trước đây, sẽ không quên.”
Lúc này sắc mặt Bạch Tân Hàn mới dịu xuống, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Truyền xong hai bình nước.
trạng thái của Bạch Tân Hàn đã tốt hơn nhiều.
Dựa theo yêu cầu của bác sĩ, còn phải truyền nước hai ngày nữa.
Bạch Tân Hàn lười đến bệnh viện, tranh thủ tiết tự học đến phòng y tế của trường hai ngày.
Sau ba ngày, bệnh cảm của cậu ta đã khỏi hoàn toàn.
Theo nhiệt độ tăng lên người tuyết trong vườn đã biến thành nước, không thấy bóng dáng.
Tất cả khôi phục lại như lúc ban đầu.
Cuộc sống vườn trường cấp ba, phòng học và canteen là hai điểm của một đường thẳng.
Chìm ngập trong biển nước bọt của các thầy cô giáo, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đơn điệu, lặp đi lặp lại.
Ngay cả ngày lễ Tết cũng chỉ thuộc về học sinh lớp 10 và lớp 11.
Giờ tự học, TV trong phòng học đang phát tiết mục lễ mừng năm mới, nhưng không có một ai trong lớp ngẩng đầu lên nhìn.
Mọi người vùi đâu vào làm đề, coi âm thanh trên TV là BGM(nhạc nền).
Thậm chí có nhiều người bưng kín lỗ tai, ghét bỏ tạp âm ồn ào.
Trong nhịp sống bận rộn, kỳ thi cuối kỳ kết hợp toàn thành phố đến như dự kiến.
Trong hai ngày, thi xong năm môn.
Chỉ có hai ngày ngắn ngủi nghỉ ngơi sau thi, các giáo viên tiếp tục chấm bài kiểm tra.
Hai ngày sau nữa, điểm thi được công bố.
Điểm của Bạch Tân Hàn vẫn cao làm người khác phải lóa mắt, khiến cho lão La cười không khép được miệng.
Điểm của Đàm Thanh Ninh cũng ổn hơn có thăng hạng, xếp thứ hơn 200.
Nhìn thành tích của mình, cô thở nhẹ ra.
Điểm thế này không cần phải lo Hứa Chước quay về tố cáo.
Cầm được phiếu điểm trên tay, học kỳ một chính thức kết thúc.
Là những học sinh cấp ba, thời gian nghỉ đông giống với dân văn phòng, vỏn vẹn chỉ có chín ngày.
Ngoại trừ hai ngày được nghỉ theo sớm hơn luật qui định, thời gian đi học trở lại được ấn định vào ngày thứ bảy.
Đàm Minh Hữu và Nhan Oái đã đến thành phố C vào ngày hôm trước ở lại một đêm, dự định ngay mai sẽ đưa con gái về trấn Hòe.
Bạch Tân Hàn phải về thành phố A đón năm mới, không ở lại cùng bọn họ.
Một đêm trước khi đi, Thanh Ninh tắm rửa xong sớm, định cùng Qúy Lam chơi game một lúc.
Mới vừa lấy điện thoại ra, ngoài cửa có tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Đàm Thanh Ninh nói một tiếng với Qúy Lam, để di động xuống đi mở cửa.
Bạch Tân Hàn ăn mặc gọn gàng, cả người mặc quần áo màu đen đứng ở cửa, ánh mắt đen tối không rõ.
Thanh Ninh mặc bộ quần áo ở nhà hình hoạt hình bằng lông, hơi ngạc nhiên rồi vô thức nhường chỗ.
Bạch Tân Hàn cất bước tiến vào, sùng tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ có anh sáng mờ nhạt của chiếc đèn bàn nhỏ, chiếu vào hình bóng người con trai mờ mờ.
“Sáng mai mình đi.” Cậu ta mở miệng.
Thanh Ninh chậm rãi gật đầu.
“Mình biết rồi, cậu đã từng nói qua.”
“Cậu có điều gì muốn nói với mình không?” Bạch Tân Hàn hít vào một hơi, ngữ khí bình tĩnh.
Đàm Thanh Ninh cúi xuống nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Vậy, chúc cậu thuận buồm xuôi gió?”
Bạch Tân Hàn nhìn cô chăm chú một lúc lâu, đột nhiên thở dài thật mạnh: “Mình sẽ.”
Cậu bước từng bước tới gần Đàm Thanh Ninh, ánh mắt sáng quắc: “Mấy ngày này cậu phải ngoan ngoãn ở nhà đợi mình.
Không được thích người con trai khác.”
Đàm Thanh Ninh hơi ngừng lại, chỉ cảm thấy cậu ta khẩn trương quá mức.
Cô ngẩng đầu cười cười, tính tình vẫn tốt lắm đồng ý: “Được.”
“Nói miệng không đáng tin.”
Bạch Tân Hàn dừng một chút, đột nhiên cúi người, hai tay nâng hai má Đàm Thanh Ninh lên.
“Mình phải đóng dấu.” Giọng nói Bạch Tân Hàn trở nên khàn khàn.
Lông mi đen dài run rẩy rủ xuống, trái tim đập vọt lên tận cổ.
Cậu cúi đầu, chạm vào đôi môi hồng hào mịn màng của cô..