Thanh Ninh nghe cậu hỏi xong, lắc đầu theo bản năng: “Sẽ không.”
Cô không biết tại sao Bạch Tân Hàn luôn lo rằng cô sẽ quên cậu.
Cho dù cô từng có tiền án, nhưng khi đó còn nhỏ quên là chuyện rất bình thường.
Bây giờ bọn họ đã 18 tuổi rồi, sao có thể quên được mối tình đầu, bạn trai của mình chứ?
Bạch Tân Hàn nhìn cô trong chốc lát, dùng tay trái đẩy nửa cánh cửa còn lại của tủ quần áo, kéo người ra.
“Làm sao vậy?” Thanh Ninh chần chờ,cẩn thận đoán: “Có phải cậu phải đi không?”
Đương nhiên là cô muốn cậu đi chữa bệnh càng nhanh càng tốt, nhưng khi nghĩ đến chuyện này, tim cô sẽ đập nhanh hơn bình thường.
Có loại cảm giác mất mác khó hiểu.
Bạch Tân Hàn lắc đầu: “Không phải.”
Ít nhất chờ đến khi cô thi thử xong đã.
Chỉ còn một tuần.
“Ừm.”
Tâm trạng không thể nói rõ được.
Nhẹ nhõm nhưng hơi thất vọng.
Thanh Ninh giơ bàn tay sờ trán cậu, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây cậu còn đau đầu không?”
“Không có.” Cậu trả lời ngay.
Thanh Ninh ừ một tiếng, tim đập lỡ một nhịp.
Cậu nói “không có”, ngược lại càng làm cho cô xác nhận được một chuyện.
—— bệnh tình cậu, có lẽ đã nặng hơn.
Mấy ngày sau, Đàm Thanh Ninh tranh thủ lúc rảnh rỗi ở nhà ôn tập thỉnh thoảng quan sát Bạch Tân Hàn.
Khi tự học, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Bạch Tân Hàn hay dừng trên người mình.
Sâu thẳm yên lặng.
Như một hồ sâu không đáy.
Có đôi khi, cô nhìn thấy Bạch Tân Hàn dùng ngón tay đè trên đầu.
Khi cô hỏi cậu có phải lại đau đầu không, câu trả lời nhận được vẫn là đáp án phủ định.
Con người là những sinh vật kỳ lạ.
Trước kia lúc đau đầu nhẹ, thường xuyên lấy cớ đau đầu để cô mát xa cho, giống đứa trẻ nhỏ đang làm nũng tìm kiếm sự quan tâm.
Nhưng bây giờ bệnh tình có chuyển biến xấu, không thừa nhận là mình đau đầu, chỉ vì không muốn làm cô lo lắng.
Ngực Đàm Thanh Ninh vừa trướng vừa đau xót, đầy tư vị không nói nên lời.
Buổi tối trước ngày thi thử, hai người ngồi trên xe về nhà.
Trước khi vào phòng, Thanh Ninh quay đầu nhìn bóng dáng Bạch Tân Hàn.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, vai rộng eo hẹp, có thể nhìn thấy mơ hồ đường nét trên lưng
Nếu cô không nhìn nhầm, hình như cậu gầy đi.
Hốc mắt Đàm Thanh Ninh đau xót, lời nói nhịn trong lòng không được đã nói ra.
“Sớm đi làm phẫu thuật đi.”
Bạch Tân Hàn cứng đờ người, xoay người, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước: “Sao tự nhiên nói chuyện này?”
Thanh Ninh cụp mắt, nhìn chằm chằm giày thể thao trên chân mình.
“Mình nghĩ, tốt nhất cậu nên đi làm phẫu thuật sớm đi.”
Cô không biết tình trạng bệnh của Bạch Tân Hàn đã đến mức nào rồi, cậu chưa từng nói chi tiết cho cô nghe.
Nhưng cô có cảm giác bất an.
Phẫu thuật, đều không phải là càng nhanh càng tốt sao?
Thanh Ninh cảm nhận được Bạch Tân Hàn đang nhìn mình.
Nhìn kỹ, mang theo sự áp bức.
Sau một lúc lâu, cậu đi tới.
Mũi giày thể thao của cậu chạm vào mũi giày cô.
“Lại đuổi mình đi.” Bạch Tân Hàn bình tĩnh mở miệng.
Thanh Ninh mím môi, phát ra âm thanh rất nhỏ: “Đúng vậy, mình đuổi cậu đi, cậu đi nhanh đi.”
“Cậu nhìn mình rồi nói.”
Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, thản nhiên nói: “Gọi cho bố cậu, ra nước ngoài đi.”
Bạch Tân Hàn trầm mặc một lúc lâu, trước ánh nhìn của cô cúi đầu xuống.
“Được.”
Sau tiếng nói nhỏ nhẹ, cậu xoay người trở về phòng.
Tiếng đóng cửa vang lên, hành lang yên tĩnh trở lại.
Ngày hôm sau, chính thức bước vào hai ngày thi thử.
Hai ngày hôm nay, Bạch Tân Hàn không xuất hiện ở trường thi.
Đầu Đàm Thanh Ninh căng chặt như dây đàn, không dám buông lỏng.
Cho đến buổi chiều ngày hôm sau thi xong, cô mới dám thả lỏng người.
Hôm thi thử sẽ không phải học tự học, Thanh Ninh đang tính chuẩn bị về nhà.
Vừa ra đến cổng trường, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt.
Trên người Bạch Tân Hàn mặc áo trắng quần đen, hai tay đút trong túi, dáng người rất đẹp đứng ở cửa.
“Cậu đến đón mình à?” Thanh Ninh chạy chậm qua, khuôn mặt cười tươi.
“Ừ”, Bạch Tân Hàn theo thói quen định nhéo gáy cô.
Đàm Thanh Ninh rụt cổ lại, đi bên cạnh cậu trên đường về nhà.
Mấy ngày sau đó, cô không hỏi Bạch Tân Hàn khi nào thì đi.
Cô biết, nếu Bạch Tân Hàn đã đồng ý, nhất định sẽ đi trước khi thi đại học.
Điều này thực sự cho thấy cậu biết tình trạng của mình đang trở nên tồi tệ hơn.
Chỉ là cậu không biết cô cũng biết.
Cả hai làm như như bình thường, mỗi người đều trân trọng khoảng thời gian ít ỏi bên nhau.
“Mình phải đi.” Trên đường, Bạch Tân Hàn bỗng nhiên mở miệng.
Bước đi Đàm Thanh Ninh chậm lại, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Đầu óc phản ứng chậm mấy giây mới quay trở lại, hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Hai ngày nữa.”
Thanh Ninh cúi xuống, trả lời lại.
Cậu ta cố ý đợi mình thi thử xong mới nói những lời này phải không?
Thanh Ninh mím môi, không nói chuyện.
Ly biệt sắp đến, tâm trạng khó tránh khỏi nặng nề hơn.
Aiz, không đúng.
Bản thân phải thấy vui vẻ mới phải.
Bạch Tân Hàn ra nước ngoài làm phẫu thuật, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Không phải sao?
Về nhà ăn cơm xong, Bạch Tân Hàn hẹn Thanh Ninh ra ngoài chơi.
Cô đồng ý.
Bạch Tân Hàn cười cười: “Đi thôi, mình lái xe chở cậu đi.”
Cậu đã học lái xe từ lâu, lấy bằng bên nước ngoài.
Lúc nghỉ đông quay về thành phố A, nhân tiện cậu đổi bằng lái sang trong nước.
“Được, chúng ta đi đâu?” Mới vừa thi xong, cô không có việc gì làm, có rất nhiều thời gian.
“Lên núi.”
Ở chỗ giao nhau giữa thành phố C và thành phố bên cạnh có một ngọn núi xanh tên là Thanh Lộ, bởi vì vấn đề khai thác, du khách đến rất ít.
Bạch Tân Hàn lái xe lên theo con đường ngoằn ngoèo, dọc đường là thảm thực vật lộn xộn và núi dốc, hầu như không nhìn thấy người.
Tuy Thanh Ninh là người thành phố C, nhưng chưa bao giờ lên ngọn núi này.
Bóng đêm hoang vắng, đèn đường ảm đạm.
Cảnh sắc ban đêm trên núi Thanh Lộ có phần kinh khủng, quỉ dị như nơi mà nhân vật chính gặp nguy hiểm trong mấy cuốn tiểu thuyết kỳ dị thần bí.
Đàm Thanh Ninh thấy bất an, cảm thấy không được ổn cho lắm.
Cô không tự giác được lùi người về phía sau, dựa lưng trên ghế.
Ngược lại Bạch Tân Hàn ngồi trên ghế lái rất bình tĩnh, không hoảng sợ lái xe.
“Sợ à?” Tiếng nói cậu trầm lắng.
Thanh Ninh thản nhiên thừa nhận: “Có một chút.”
Bóng đêm buông xuống, những cành cây nhô ra khỏi vách đá giống như móng vuốt của những bóng ma, lúc nào cũng có thể nhào vào xe bọn họ.
“Đừng sợ.” Bạch Tân Hàn hiếm khi mở miệng nói đùa, “Mình sẽ không mang cậu theo mình đi tự tử.”
Thanh Ninh: “…..”
Thật lạnh.
“Sau khi mình đi, cậu muốn ở lại trong biệt thự hay ở ký túc xá?” Bạch Tân Hàn không để ý đến sự im lặng của cô, tiếp tục hỏi.
“Nếu cậu muốn tiếp tục ở biệt thự, mình sẽ để lại dì Tưởng và dì An cho cậu.
Nếu cậu sợ hãi ở một mình thì về ký túc xá ở đi.”
Thanh Ninh rủ mắt, nhẹ giọng nói: “Mình phải về ở trong trường.”
Cô dừng lại nói tiếp: “Bạch Tân Hàn, đêm nay cậu nói hơi nhiều.”
Bạch Tân Hàn: “Ừ, sợ bây giờ không nói sau này không có cơ hội.”
Trái tim Đàm Thanh Ninh quặn thắt.
Này là có ý gì? Bệnh của cậu ta rất nghiêm trọng ư.
Cô kiềm chế sự hoang mang trong lòng, ra vẻ cười vui: “Sao có thể chứ? Cậu phẫu thuật xong cũng đâu biến thành câm điếc.
Về sau còn rất nhiều cơ hội.”
Bạch Tân Hàn quay đầu nhìn cô, không có nói tiếp.
Gần đây, bệnh đau đầu của cậu ngày càng nặng.
Trí nhớ suy giảm đi nhiều, thậm chí cậu còn không nhớ được một ngày trước mình đã ăn những gì.
Buổi sáng hôm nay, lúc thức dậy cậu thấy rất khó chịu, vậy mà bị nôn.
—–“Tình trạng nôn mửa”, bác sĩ đã từng nói qua là biểu hiện của tình trạng bệnh xấu đi.
Việc này, cậu không nói cho ai biết.
Nhưng bản thân biết cuộc phẫu thuật có thể sắp xảy ra.
Cậu không có đủ hai tháng để chờ Đàm Thanh Ninh thi xong đại học.
Cậu đã gọi điện cho bố, hai ngày sau sẽ từ thành phố C bay thẳng qua Mỹ.
Bên đó đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chỉ chờ cậu nhập viện.
Bạch Tân Hàn mải mê suy nghĩ, tiếp tục đi một đoạn đường nữa, dừng xe trên một mảnh đất trống bằng phảng tương tối rộng lớn.
“Xuống xe.” Cậu cởi dây an toàn, xuống xe.
Thanh Ninh cũng ra khỏi xe và đi theo đến lan can ở mép bãi đất phẳng.
Cô thấy rất ngạc nhiên.
Núi Thanh Lộ cao, từ nơi này nhìn xuống, ngọn đèn thành chấm nhỏ, như ngôi sao sáng trên bầu trời, cả thành phố C như ở dưới chân.
“Thì ra từ chỗ này có thể nhìn thấy cảnh đêm ở thành phố C, là kiểu như này.” Thanh Ninh thì thầm tự nói, “Thật đẹp.”
Đây là lần đầu tiên cô đứng từ một nơi cao như này quan sát cảnh đêm của thành phố, những ngôi nhà cao phía xa và những ngôi nhà thấp gần đó đan chéo vào nhau, ánh đèn nối nhau đủ màu sắc rực rỡ.
Gió trên núi không hề dịu dàng, gió lạnh thổi vù vù qua mặt Đàm Thanh Ninh, thổi bay mái tóc dài của cô.
Thanh Ninh mặc một chiếc áo len dài tay, bây giờ thấy hơi lạnh.
“Trước kia nhiều lần mình nghĩ, có muốn từ độ cao này nhảy xuống không.” Bạch Tân Hàn bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Cái gì?” Thanh Ninh ngẩn ra, quay đầu nhìn cậu ta.
“Lúc mới đến nhà cậu, là do cậu nhắc nhở mình rơi từ tầng bốn xuống sẽ không chết.” Gần đây trí nhớ không tốt lắm, nhưng những việc xảy ra trong mấy ngày đầu đến nhà họ Đàm lại in sâu ở trong đầu.
“Thì ra khi đó cậu thật sự nghĩ…….”
Thanh Ninh cảm thấy đau xót, nhớ đến mấy năm nay cậu ta bị bệnh trầm cảm giày vò, hốc mắt ửng đỏ.
Cô duỗi tay ra, chủ động nắm lấy cậu giữ chặt, nâng mắt xác nhận: “Nhưng bây giờ bệnh trầm cảm của cậu đã tốt hơn rồi, sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa đúng không?”
Bạch Tân Hàn gật gật đầu.
Nếu cậu còn muốn chết, sẽ không chủ động yêu cầu muốn ra nước ngoài làm phẫu thuật.
“Cùng một cảnh, mình muốn nhảy xuống chết, nhưng những gì cậu thấy là cảnh đẹp.” Bạch Tân Hàn dừng một chút, quay đầu mặt hướng về Đàm Thanh Ninh.
Cậu vươn một bàn tay khác ra, nhẹ nhàng sờ đến khóe mắt đuôi lông mày của cô.
“Mình hy vọng cậu vẫn luôn như vậy, được không?”
Mãi mãi lạc quan, mãi mãi vui vẻ, mọi thứ nhìn thấy trong mắt tất cả đều tốt đẹp.
Thanh ninh mím môi, sự hoang mang trong lòng càng tăng thêm.
Cô chán ghét Bạch Tân Hàn của đêm nay, như thể đang dặn dò gì đó.
Nghĩ đến cậu muốn mình luôn vui vẻ, cô cố gắng miễn cưỡng cười vui trả lời: “Được.
Từ nhỏ đến lớn mình luôn như vậy.”
Khóe miệng Bạch Tân Hàn hơi giơ lên, bàn tay thuận thế dịch xuống phía dưới nâng cằm cô lên, cúi đầu trao cô nụ hôn dài và sâu.
Làn gió núi về đêm thổi cuốn theo hơi thở mát lạnh và sạch sẽ của cậu, thổi vào làm Đàm Thanh Ninh cảm thấy nặng nề.
Cô lấy tay ôm thắt lưng gầy gò của Bạch Tân Hàn, ngửa đầu đón nhận.
Nụ hôn này triền miên lưu luyến, đầy ắp tình cảm.
Không biết qua bao lâu, khóe miệng Bạch Tân Hàn cảm nhận thấy vị mặn.
Mở mắt ra lần nữa, mới phát hiện Đàm Thanh Ninh đang khóc.
“Khóc cái gì?” Cậu dừng lại, nhíu mày thật chặt, “Mình còn chưa chết, không cần cậu khóc tang.”
Thanh Ninh chậm rãi mở to mắt, hít hít mũi.
Đôi mắt đen láy ngân ngấn nước, có một loại yếu ớt dưới ánh trăng.
“Mình, mình không biết.” Cô nức nở nói.
Nhìn Bạch Tân Hàn với đôi mắt to long lanh ánh nước, trông cô rất vô tội.
Cái dáng vẻ này, rất dễ dàng gợi lên dục vọng của con trai.
Bạch Tân Hàn cúi đầu, dùng môi di chuyển trên má cô lau hết nước mắt trên đó.
“Không được khóc!” Cậu hung hăng nói xong, dọc theo hai má đi xuống phía dưới, hôn lên cổ cô.
“Cậu hung dữ.” Thanh Ninh oán giận một câu, xương quai xanh phía dưới thấy đau xót.
Cô kêu lên thành tiếng, lùi lại hai bước.
Thanh Ninh cúi đầu, vén quần áo ra nhìn, mặt đỏ lên.
Xấu hổ ảo não kêu to: “Cậu cậu cậu….đùa giỡn lưu manh!!”
Phía dưới xương quai xanh, trên làn da trắng nõn xuất hiện một dấu răng màu đỏ rất sâu..