“Đàm Thanh Ninh, đồ của cháu!!” Dì ký túc xá gọi Đàm Thanh Ninh đang định đi ra ngoài ăn cơm.
Mỗi ngày Bạch Tân Hàn đều tặng quà cho cô, dì ở đây đã quen mặt Đàm Thanh Ninh.
Có đôi khi còn nhiệt tình mang lên tận phòng giúp cô.
“Vâng ạ, cháu cảm ơn dì.” Thanh Ninh nhận gói đồ trên tay dì, nhìn mấy bạn cùng phòng nói: “Các cậu đi trước đi, mình mang đồ lên cất đã.”
Nhóm bạn trả lời rồi đi trước.
Ra bên ngoài, mấy người không tránh được bàn tán mấy câu.
“Rốt cuộc là ai gửi quà cho Thanh Ninh thế? Hơn một tháng nay, mỗi ngày một cái.”
“Với lại các cậu có thấy không? Đồ cậu ấy nhận toàn đồ đắt tiền!!”
“Mình nhìn thấy rồi!! Hôm trước là một cái ví đựng tiền hàng hiệu.”
“Có khi hàng mua trên mạng thì sao?”
“Cậu ấy nói được bạn tặng mà?”
“Bạn nào? Có phải bạn trai không?”
Mấy người cười rộ lên.
“Nhìn biểu hiện của Thanh Ninh không giống như có bạn trai, đến giờ vẫn chưa thấy cậu ấy dùng thứ nào, tất cả đồ được tặng đều cất hết.
Có thể là người theo đuổi linh tinh.”
“Aiz, nếu có người như vậy theo đuổi mình, chắc chắn mình sẽ đồng ý.” Giang Tuyết hâm mộ cảm thán.
Mấy người nói chuyện bát quái, không phải vì có ánh mắt khác thường đối với Đàm Thanh Ninh.
Bây giờ đã cuối tháng năm, sắp tới kỳ thi thử cuối cùng, việc tắm rửa hay ăn cơm đều rất vội vàng.
Giờ ra chơi trong các buổi học im ắng hơn mọi ngày.
Tất cả mọi người lấy mục tiêu thi đỗ vào các trường đại học cao đẳng làm động lực, Đàm Thanh Ninh không ngoại lệ.
Trong khoảng thời gian này, cô nhận được đủ các loại đồ vật khác nhau: váy, trang sức, ví, túi, đồ ăn vặt, kính râm, đồ điện tử, ……
Đồ ăn đồ dùng cái gì cũng có.
Cô không biết trước khi đi Bạch Tân Hàn đã chuẩn bị kiểu gì, nhưng mỗi ngày một cái, chưa bao giờ thiếu.
Bây giờ tâm trạng cô khi nhận đồ gửi đến rất bình tĩnh.
Cô sẽ lấy đồ ăn vặt chia cho Quý Lam và các bạn cùng phòng.
Còn những thứ khác cô cất chúng ở cùng một chỗ, không động vào.
Đàm Thanh Ninh tập trung toàn bộ tâm trí cho việc học.
Cuộc sống cấp ba đang dần trôi qua, tứ sáu giờ sáng đến mười giờ tối có mặt trong phòng tự học.
Trong lúc này, Hứa Chước đến tìm Đàm Thanh Ninh, muốn nói lại thôi.
Đàm Thanh Ninh biết cậu ta muốn nói gì, mấy câu đơn giản như “Đã cảnh cáo cậu không được yêu sớm”,… Nhưng do lương tâm không cho phép, Hứa Chước không trách móc gì nặng nề, cuối cùng chỉ cổ vũ cô đừng nghĩ nhiều, cố gắng học tập thật tốt.
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu đồng ý.
Trong khoảng thời gian gần đây, ý nghĩ muốn học y càng thôi thúc trong cô.
Kết quả thi thử lần này của cô không khác lần trước, nhưng vẫn bị tụt hạng.
Bài thi thử cuối cùng vừa rồi đề khá đơn giản nên điểm thi mọi người đều rất tốt.
Điểm mọi người san sát nhau không cách biệt mấy.
Dựa theo xếp hạng của cô lúc này, ghi nguyện vọng vào trường y của tỉnh thì hơi quá sức.
Phải cố lên mới được.
Ở trọ trong trường một tháng sẽ được nghỉ một lần, Thanh Ninh quyết định không về nhà, ở lại trường tự học.
Nhan Hội đến thăm con gái một lần, đau lòng khi nhìn thấy chiếc cằm nhọn hoắt của Đàm Thanh Ninh, dặn dò cô đừng tạo áp lực quá nhiều cho bản thân.
Trên mặt Thanh Ninh đồng ý, nhưng trong lòng không dám lơ là, buông lỏng.
Chỉ có một lần thi đại học duy nhất, ai mà không vì nó mà dốc hết toàn sức lực đâu.
Ngay cả các bạn ở lớp thực nghiệm đủ điều kiện được cộng điểm vẫn cố gắng chăm chỉ học tập, cô có tư cách gì mà lơ là?
Thời gian trôi qua nhanh, chỉ trong cái nháy mắt.
Trường Thanh Trung, cây sơn trà trong vườn đã ra quả, vàng tươi ở trên cây.
Thời tiết nóng bức, mặt trời chói chang nắng gắt, tháng sáu tới rồi.
Cả ba tòa nhà dạy học treo biểu ngữ đỏ thấm “Thi đại học cố lên”.
Mấy ngày trước ngày thi, trong buổi sinh hoạt lớp cuối cùng.
Sau khi dặn dò mấy câu chú ý những việc chuẩn bị cho kỳ thi đại học, lão La luôn là người vui vẻ đột nhiên bật khóc.
“Lớp bảy chúng ta là một biện thể vĩ đại.
Chúng ta là thầy trò đã lâu, không nói nhiều.
Chúc các em tiền đồ như gấm.
Sau này còn gặp lại.”
Vừa dứt lại, chuông tan học vang lên.
Tòa nhà dạy học của lớp 11 bên cạnh truyền ra tiếng kêu gào to đinh tai nhức óc: “Chúc các anh chị thi đại học thuận lợi!! Ghi danh bảng vàng!!”
Không đến một phút đồng hồ sau, bên phía lớp 10 cũng vang lên tiếng đồng thanh: “Bạn đã từng tự hào về Thanh Trung, bây giờ Thanh Trung tự hào về bạn.”
Mọi người trong phòng học nhìn nhau mỉm cười.
Loại chuyện như này, khi bọn họ còn là học sinh năm lớp mười và lớp mười một đã từng làm.
Ngạn ngữ nói: Tất cả đều kém, chỉ có đọc sách là giỏi.
Việc đọc sách được khắc sâu vào trong xương cốt.
Trong thời kỳ chuẩn bị bước vào bước ngoặt của cuộc đời, nhóm học sinh thi đại học trên cả nước như thú quý được bảo vệ chặt chẽ.
Bọn họ vừa mới trưởng thành, đối với thế giới lớn đầy mưa gió của người lớn họ không biết.
Tất cả còn trẻ, là đối tượng chứa nhiều kỳ vọng của mọi người trong tương lai, háo hức bước vào ngôi trường đại học đầy mơ ước với bao bó hoa tươi và tiếng vỗ tay.
Trong thời điểm mấu chốt, gần như mọi người trên toàn thế giới đều nhường đường cho bọ họ.
Trên đường không có tiếng còi xe, lô đất trước cổng trường tạm cấm, mấy dì nhảy trên quảng trường cất băng ghi âm bảo nhau nghỉ ngơi 3 ngày, lũ trẻ con trong xóm cãi nhau ầm ĩ ồn ào ở quê sẽ bị cha mẹ nhắc nhở ngay lập tức……
Một câu “ Đang trong thời gian thi đại học” cũng đủ khiến mọi người xung quanh tạm dừng công việc trên tay, tạo môi trường thi yên tĩnh cho thí sinh.
Những học sinh tham gia thi đại học, trong mấy ngày này, bọn họ đón nhận toàn bộ thiện ý đến từ thế giới này.
Nhan Hội đi từ nhà đến, ở trong khách sạn với Đàm Thanh Ninh mấy ngày.
Chiều ngày 9 tháng 6, môn thi cuối cùng đã xong.
Đàm Thanh Ninh về ký túc xá, lấy tất cả những đồ cô nhận được trong thời gian qua.
Quay lại phòng ngủ, cô thu dọn đồ của mình xong, đóng gói mang đi.
Đeo cặp sách trên lưng, tay kéo theo vali, Thanh Ninh đứng ở cửa nhìn ký túc xá lần cuối.
Tạm biệt, Thanh Trung.
Kỳ thi đại học rầm rộ oanh liệt cứ như vậy yên lặng không một tiếng động kết thúc vào tháng sáu.
Đàm Thanh Ninh cùng mẹ ngồi trên xe của bố Hứa Chước quay về trấn Hòe.
Trên đường, Đàm Thanh Ninh ngồi một góc im lặng hơn nhiều.
Nhan Hội nghĩ con gái thi không được tốt liền an ủi vài câu.
Hứa Chước ngồi bên cạnh cau mày: “Không sao chứ?”
Đàm Thanh Ninh quay đầu nhìn Hứa Chước: “Cậu cảm thấy đề thi năm nay dễ không?”
“Bình thường, vật ký hơi khó.”
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, hơi đăm chiêu.
“Thi xong rồi cũng đừng suy nghĩ.” Bố Hứa Chước ngồi phía trước nhìn hai người qua kính chiếu hậu, “Mấy ngày tới nghỉ ngơi thả lỏng tinh thần, ba năm cấp ba học hành không dễ dàng gì.”
“Mình muốn đi chơi bóng.” Hứa Chước lập tức nói.
Một thời gian rồi cậu chưa chơi, sắp nghẹn chết rồi.
Di động Thanh Ninh có tiếng báo tin nhắn, là của Quý Lam.
Cô xem xong ngẩng đầu nói với mẹ: “Mẹ, Quý Lam muốn đến nhà mình chơi.”
Mẹ cô đồng ý rất nhanh: “Được, đến nhà chúng ta ở mấy ngày đi.”
Thanh Ninh lại chuyển qua Hứa Chước: “Ngày mai Quý Lam đến chơi, cùng nhau đi ăn cơm không.”
“Được, không thành vấn đề.”
Về đến nhà, Đàm Thanh Ninh quay về phòng mình cất đồ.
Từ tháng ba đến hôm nay, 78 ngày, cô nhận được tổng cộng 78 món quà.
Trừ những hôm là đồ ăn vặt ra, còn khoảng hơn sáu mươi cái.
To nhỏ đều có, cô phải dùng một cái vali mới mới để hết được.
Mỗi một món quà sẽ đi kèm theo một tấm thiệp, chỉ duy nhất ngày cuối cùng là không có, ngoại trừ một cái ipad bên trong thì không còn gì.
Quên sao?
Thanh Ninh đoán, trong lòng thấy hơi bất an.
Ngày hôm sau, cửa cổng nhà im lặng.
Mãi cho đến buổi chiều vẫn không thấy người giao hàng nào xuất hiện.
Điện thoại của cô im lìm, không có tin nhắn.
Dừng rồi sao?
Thanh Ninh có chút lo lắng, nhờ Qúy Lam quay về trường học xem thử trước khi đến đây.
Trước bữa cơm chiều Qúy Lam gửi tin nhắn đến.
[Không có, cả chỗ bảo vệ và chỗ dì ở ký túc mình đi hết, không có hàng chuyển phát nhanh của cậu.]
Nhìn thấy tin nhắn của Quý Lam, Đàm Thanh Ninh xác nhận, đồ mà Bạch Tân Hàn chuẩn bị đúng lúc hết vào ngày cuối cùng trong kỳ thi.
Trước khi cậu ta đi đã chuẩn bị tốt 78 món quà này, mỗi ngày gửi tặng mình một cái.
Lấy phương thức này làm bạn với cô đến hết ngày thi cuối cùng.
Nhưng lúc này đâu? Cứ vậy sao?
Mắt Đàm Thanh Ninh cay cay.
Lời Bạch Tân Hàn nói trước khi đi vang ở trong đầu.
“Không cần tìm mình.”
“Chúng ta không cần liên lạc.”
….
Thời gian trước không liên lạc, cô có thể hiểu được là sợ cô phân tâm trước khi thi.
Còn hiện tại, cô đã thi đại học xong rồi, cũng không được liên lạc ư?
Đàm Thanh Ninh gắt gao nắm chặt di động trong tay, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Do dự hồi lâu sau, cô mở WeChat, trên khung đối thoại với Bạch Tân Hàn đánh chữ [mình thi xong rồi]
Ngón tay dừng trên nút gửi mãi, xong lại bắt đầu xóa chữ.
Lời mở đầu như này hình như không tốt lắm.
[Xin chào]?
—- Quá hình thức.
[Có ở đó không]?
—- Lời nói mở đầu thể hiện sự khó chịu.
[Cảm ơn quà của cậu]?
—- Một câu vô nghĩa.
Viết xong xóa, xóa xong lại viết.
Tiếng di động đột ngột vang lên, Thanh Ninh run tay, gửi tin nhắn qua.
[Gần đây có khỏe không?]
Tim đập thình thịch, Thanh Ninh khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, sợ bỏ qua tin nhắn trả lời của cậu ta.
Một phút đồng hồ trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
Hai phút trôi qua, điện thoại vẫn im lặng.
Ba phút trôi qua, năm phút trôi qua, ……
Thanh Ninh đợi tầm mười phút, không có gì hết.
Ngay cả dòng ‘đối phương đang nhập chữ’ cũng không xuất hiện.
Di động im lặng, tin nhắn như đá chìm đáy bể.
Không đúng! Bây giờ ở Mỹ chắc là hai giờ sáng.
Không được không được!!
Sao cô có thể gửi tin nhắn vào lúc này chứ?
Thanh Ninh ảo não không thôi, đáng tiếc tin nhắn đã gửi đi rất lâu, không thể thu hồi.
Tin nhắn đã gửi, như nước trong bát hắt ra ngoài.
Nhưng mà đến tận buổi tối lúc hẹn Qúy Lam và Hứa Chước ra ngoài ăn khuya, Đàm Thanh Ninh vẫn không nhận được tin nhắn trả lời.
Mười giờ tối, ba người ngồi trong quán nướng trên phố ăn vặt.
Trên bàn bày nhiều loại tôm càng nướng, trước mặt mỗi người có một chai bia.
Qúy Lam và Hứa Chước nói chuyện với nhau rất vui.
Thanh Ninh cúi đầu nhìn di động, không lên tiếng uống bia.
“Đừng uống.” Cốc bia trong tay bị Qúy Lam giật đi.
Đàm Thanh Ninh bẹp miệng, ánh mắt mê mang, nhìn qua thật tội nghiệp.
“Đàm Thanh Ninh đừng uống nữa, để mình đổi cho cậu đồ uống khác.” Hứa Chước gọi ông chủ muốn một ly nước chanh, đổi cốc của cô.
Thanh Ninh cúi đầu nhìn cốc nước chanh trước mặt, không động đậy.
‘Lách tách’, một giọt nước mắt rơi vào trong cốc.
Hai người trên bàn nhìn nhau, đều sợ hãi.
Bọn họ là bạn thân nhất của Đàm Thanh Ninh, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô khóc.
Qúy Lam xoay người, không nói hai lời ôm Đàm Thanh Ninh.
Cô vỗ vỗ tấm lưng gầy của Đàm Thanh Ninh, hiếm khi dịu dàng an ủi: “Cậu sao thế? Không sao đâu, bảo bối.”
“Không đến mức vậy chứ Đàm Thanh Ninh, mình trả cốc lại cho cậu được chưa? Cùng lắm lúc về sẽ bị mẹ mình đánh mấy cái.
Cậu đừng khóc nữa.” Hứa Chước cũng luống cuống, cầm bia đổi lại.
Đàm Thanh Ninh gục trên vai Qúy Lam, khóc nức nở.
“Mình rất khó chịu.” Cô nghẹn ngào nói, bả vai nhỏ bé yếu ớt run lên.
Từ sau khi xa nhau với Bạch Tân Hàn, thần kinh cô luôn căng chặt, không dám hay không muốn nghĩ đến chuyện liên quan đến cậu ta, chỉ muốn kết thúc kỳ thi đại học thật tốt.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, sợi dây luôn căng chặt trong đầu đứt phựt.
Cậu ta không trả lời tin nhắn của cô, cái này đại diện cho cái gì, không cần nói cũng biết.
Không phải không muốn trả lời, là không có cách nào trả lời.
Tất cả ủy khuất và khổ sở trong những ngày qua trút ra hết, tất cả biến thành nước mắt đang chảy.
“Không sao!!” Qúy Lam dùng ánh mắt ý bảo Hứa Chước lấy khăn giấy, tiếp tục vỗ nhẹ tấm lưng run rẩy không ngừng của cô.
“Chờ một thời gian cậu ta sẽ quay lại.
Cậu ta chữa bệnh xong sẽ về gặp cậu.
Đừng khóc.”
Thanh Ninh lắc đầu khóc, tay nhận khăn giấy Hứa Chước đưa đến, lau lung tung ở trên mặt.
Bữa ăn khuya này kết thúc trong nước mắt của Đàm Thanh Ninh.
Thanh Ninh bị Hứa Chước và Quý Lam đuổi về nhà.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên Đàm Thanh Ninh làm là nhìn điện thoại.
— trống không như trước.
Tâm Đàm Thanh Ninh trở nên trống vắng theo.
Qúy Lam ở trấn Hòe chơi mấy ngày xong về nhà.
Thanh Ninh có thời gian, đi với bố mẹ đến nhà cũ thăm bà nội.
Lúc bà nội và bố mẹ đang nói chuyện, một mình cô đi đến ngôi đền lần trước đã đến cùng Bạch Tân Hàn.
Thanh Ninh châm hương, thắp hương xong mới vái lạy.
“Tiến lên là để cứu thế giới, rút lui là để cứu người, nếu bạn không thể là một người tốt, thì bạn cũng nên trở thành một bác sĩ giỏi.”(*)
(*) Một câu nói trong tác phẩm của Trương Trọng Cảnh
“Phật tổ có linh, xin cho bạn con vượt qua kiếp nạn này thuận lợi.
Connguyện ý dùng cả đời học y đến để tạ lễ.
Con sẽ cống hiến cả đời cho sự nghiệp y học, dùng hết sức có thể để cứu giúp chữa bệnh cho nhiều người.”
Thanh Ninh yên lặng cầu nguyện ở trong lòng, cung kính dập đầu.
Trên đường quay về nhà bà nội, tình cờ Đàm Thanh Ninh thấy một cửa hàng nghệ thuật mới bên đường.
—- Mạn Diêu Thì Quang.
Đây là một cửa hàng bán sách và gửi những bức thư đến tương lai.
Nhiều thị trấn cổ kính có những cửa hàng tương tự, ở trấn Hòe không phải là ngoại lệ.
Ma xui quỷ khiến, Thanh Ninh đi vào Mạn Diêu Thì Quang, viết một bức thử gửi cho mình ba năm sau.
“Gửi Đàm Thanh Ninh của tương lai: Cậu là một cô gái rất may mắn.
Có người nhà yêu thương cậu, có bạn lớn lên từ nhỏ, có tình bạn rất tốt với cô bạn thân, còn có một lý tưởng rất đẹp.
Hy vọng những may mắn và ấm áp này sẽ luôn bên cậu.
Hy vọng rằng trong tương lai cậu luôn lạc quan như trước, tiến về phía trước, luôn tích cực.
—- Đàm Thanh Ninh của mười tám tuổi gửi.”
Luôn tích cực, luôn lạc quan, luôn hướng về phía trước.
Thanh Ninh đọc lại bức thư gửi cho chính mình, cầm thư bỏ vào hòm.
Cô quay lại nhà bà nội đúng giờ cơm trưa.
Dì Quân đã làm xong đồ ăn từ lâu, mọi người trong nhà đang chờ Đàm Thanh Ninh.
“Đi đâu đấy? Gọi điện thoại cho con cũng không thấy nghe máy.” Mẹ cô ngồi một bên gọi Đàm Thanh Ninh đến ăn cơm.
“Đi lòng vòng xung quanh ạ.” Thanh Ninh cười cười.
Người một nhà ngồi xung quanh bàn ăn.
Trong lúc ăn cơm, Thanh Ninh mím môi, nghiêm túc: “Bố mẹ, con muốn học y.”
Lời vừa nói xong, trong nháy mắt cả nhà ăn im lặng.
‘Bốp’ một tiếng, tiếng Nhan Hội đập đũa trên bàn cơm.
“Đàm Thanh Ninh, con vừa nói gì?” Giọng nói mẹ cô nghiêm nghị, tiếng phát ra phải cao thêm tám độ.
Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn mẹ, bình tĩnh nói lại: “Con muốn đăng ký trường y.”
Tay Nhan Hội vỗ mạnh trên mặt bàn, phát ra những tiếng ‘bang bang bang’
Nhan Hội nổi giận lôi đình, tức giận run người, hét lớn: “Mẹ đã nói với con thế nào? Hả! Từ nhỏ bố mẹ đã yêu cầu gì? Không cho con học y không phải là muốn tốt cho con sao?”
Đàm Thanh Ninh cúi đầu nhìn, không nói lời nào.
Đàm Minh Hữu thở dài, nói: “Thanh Ninh.
Tại sao đột nhiên muốn học y?”
Đàm Thanh Ninh nâng mắt nhìn bố, nhẹ giọng nói: “Trước là chữa bệnh cho người nhà của quân vương, sau là cứu người nghèo khổ, giữa là để bảo vệ bản thân.”
“Tốt!!” Nhan Hội tức nở nụ cười, “Giờ còn biết dùng học thuật của Trương Trọng Cảnh(*) để nói?”
(*)Trương Cơ (giản thể: 张机; phồn thể: 張機; bính âm: Zhāng Jī, sinh khoảng năm 150, mất khoảng năm 219) tự Trọng Cảnh (tiếng Trung: 仲景; bính âm: Zhōngjǐng) là một thầy thuốc Trung Quốc hoạt động vào cuối đời Đông Hán.
Ông được coi là một trong những nhân vật quan trọng nhất của lịch sử Đông y vì những đóng góp mang tính hệ thống về cả lý luận và thực nghiệm.
“Bảo vệ bản thân? Ông nội con là bác sĩ có y thuật xuất sắc, nổi tiếng, bảo vệ được mình không?”
Nhan Hội tức giận đến mức ngực phập phồng, thở phì phò.
Là một bác sĩ, bà hiểu rõ hoàn cảnh chữa bệnh bây giờ ra sao.
Thêm nữa, chuyện ông Diệp đã để lại bóng ma tâm lý lớn trong bà, dù nói gì bà cũng không đồng ý cho con gái đi theo con đường y này.
“Nhưng ông nội con sẽ không hối hận vì học y.” Đàm Thanh Ninh nhỏ giọng phản bác, “Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Được.
Các người cao thượng, tôi ích kỉ được chưa?!” Nhan Hội đứng dậy, nổi giận đùng đùng rời đi.
Đàm Minh Hữu vỗ vỗ bả vai con gái: “Thanh Ninh, muốn học y cứu người là chuyện tốt.
Nhưng chuyện này đối với mẹ con mà nói là rất lớn, cần thời gian để tiếp nhận.”
Từ nhỏ Đàm Minh Hữu đã tôn trọng lựa chọn cá nhân của con gái.
Đối với ngành con chọn học đại học không có ý kiến lớn như vợ.
Chỉ là ngoài ý muốn của ông.
Bởi vì “không học y là việc chung mà nhà họ Đàm đã thống nhất.”
“Con biết rồi.” Thanh Ninh quay sang bà nội thuyết phục, “Bà nội, con muốn học y.”
Gương mặt bà nội hiền lành, trong mắt có hơi nước.
Bà gật đầu, tiếng nói phát ra hơi run rẩy: “Làm chuyện mà cháu muốn đi, bà nội ủng hộ cháu.”
“Chỗ mẹ cháu không cần lo lắng, bà nội sẽ nói giúp cháu!”
Mũi Đàm Thanh Ninh chua xót, hốc mắt đỏ bừng.
Khi mẹ cô không đồng ý, cô nghĩ còn có thể nói lý với mẹ.
Nhưng lời bà nội vừa nói, cô lại muốn khóc.
Đàm Minh Hữu nhìn một già một trẻ mắt hồng phiếm lệ, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hai người ăn cơm trước đi, mẹ đi tìm Nhan Hội.”
*
Nhờ bà nội và bố cô kết hợp khuyên nhủ, cuối cùng mẹ cô cũng thỏa hiệp.
Nhưng đây là lần đầu tiên bà tức giận với Đàm Thanh Ninh nhất từ trước đến nay.
Đàm Thanh Ninh mỗi ngày ở nhà bày ra khuôn mặt tươi cười, vây xung quanh nịnh nọt, mới làm sắc mặt mẹ chuyển biến tốt đẹp.
Bà đồng ý cho Đàm Thanh Ninh học y, nhưng có hai yêu cầu: Một là muốn cô học trường y trong thành phố, hai là nếu điểm thi không đủ vào chuyên khoa lâm sàng thì từ bỏ.
Cuối tháng sáu, điểm thi được công bố.
Điểm Đàm Thanh Ninh không cao không thấp, có lẽ ở tầm giữa.
Tham gia buổi tư vấn tuyển sinh, người một nhà nghiên cứu thêm, cuối cùng quyết định lựa chọn ba trường.
Một là trường đại học y chuyên nghiệp, hai là trường y thuộc trường đại học tổng hợp và trường đại học y của ở thành phố C.
Giữa tháng bảy, giấy thông báo trúng tuyển gửi về.
Đàm Thanh Ninh trúng tuyển vào trường đại học y thuộc trường đại học tổng hợp thành phố T, khoa lâm sàng kéo dài 5 năm.
Đối với kết quả này, Đàm Thanh Ninh thoáng qua sự thất vọng.
Nhưng đến đâu hay đến đó, ít nhất đến lúc thi lên nghiên cứu sinh cô có thể cố gắng một lần.
Ngày nhận được giấy thông báo trúng tuyển, Đàm Thanh Ninh chụp ảnh lại gửi cho Bạch Tân Hàn.
Đợi nửa ngày, vẫn không nhận được câu trả lời.
Cô thở dài, đã như thói quen.
Ở nhà cô nhìn món quà cuối Bạch Tân Hàn gửi tặng mình, lần đầu tiên Đàm Thanh Ninh mở ipad ra.
Ở trong mục ghi chú, cô nhìn thấy lời nhắn của Bạch Tân Hàn.
Thì ra, cậu ta nó ở trong ipad.
Tám chữ viết tay vô cùng đơn giản —-
“Đàm Thanh Ninh, chúng ta chia tay đi.”
Đầu óc Đàm Thanh Ninh ong ong, bàn tay buông lỏng, ipad rơi xuống ngón chân.
Cô nhìn ipad trên mặt đất, mãi lâu sau mới tỉnh người.
Ngón chân rất đau, nhưng lòng còn đau hơn.
Hóa ra, món quà cuối là lễ vật chia tay.
Cậu ta đã chuẩn bị tốt, sau khi mình thi đại học xong nói chia tay.
Là bản thân cô đần độn ngu ngốc, không phát hiện lời nhắn trong đó.
Nếu sớm biết, cô có lựa chọn học y không?
Hoảng hốt xong, Đàm Thanh Ninh không biết đáp án là gì.
*
Tháng chín, Đàm Thanh Ninh chính thức bước vào trường đại học T.
Ký túc xá của đại học T là một phòng bốn người, ba người còn lại là bạn học cùng lớp với Đàm Thanh Ninh.
Mọi người bằng tuổi nên làm quen và thân nhau rất nhanh.
Có lẽ đúng như lời chị họ đã nói, Đàm Thanh Ninh đã thu hút nhiều sự chú ý khi trường mới khai giảng.
Khi bắt đầu khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, Đàm Thanh Ninh nhận được rất nhiều lời mời kết bạn trên WeChat.
Đa số trong đó là còn trai, thậm chí có những người cô không hề quen biết.
Còn một số bạn học khác, không biết từ đâu họ biết được số WeChat của cô.
Trừ bỏ những thứ cần thiết, còn lại Thanh Ninh không để ý đến.
Buổi tối, Đàm Thanh Ninh và mấy người bạn trong phòng ngồi nói chuyện phiếm.
Trong trời đêm, ánh trăng sáng trong, ngôi sao sáng rạng rỡ.
Những cô gái vừa hoàn thành xong kỳ thi đại học và bước vào môi trường đại học không thể không nói về những đoạn tình yêu mình đã trải qua.
Ký túc xá có bốn người, một người có bạn trai, ba người còn lại độc thân.
“Không thể nào? Đàm Thanh Ninh, cậu còn độc thân à?” Có người kinh ngạc hỏi.
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu.
Tô Mông khoát tay: “Không sao, có nhiều người thích cậu như thế.
Chỉ cần cậu muốn, rất nhanh có thể thoát khỏi tình trạng này.”
Một người bạn khác nói tiếp: “Đúng vậy, có người luôn hỏi mình, mỹ nữ rất trắng trong phòng là ai.”
Đàm Thanh Ninh không biết tại sao đề tài lại quay xung quanh mình, đành phải uyển chuyển tỏ ý bây giờ chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương.
“Vì sao?”
Thanh Ninh hay nói giỡn: “Chắc vì mỗi tình đầu.”
“Mối tình đầu…….Cậu ta chắc hẳn rất đẹp trai và tài giỏi?” Bạn cùng phòng hiếu kỳ.
Thanh Ninh gật đầu, mắt nhìn điện thoại: “Đúng vậy.”
Tô Mông “a” một tiếng, “Đàm Thanh Ninh, cậu tốt vậy, muốn ánh trăng sáng làm gì? Cậu nên làm ánh trăng sáng của người khác mới phải!”
Thanh Ninh ngẩn ra, cách lớp quần áo sờ sờ hình xăm.
Sau một lúc, cô mới nhẹ giọng trả lời: “Không phải, cậu ấy nói mình là mặt trời.”.