Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Tân Hàn, không hiểu sao Đàm Thanh Ninh thấy rất vui trong chớp mắt.
Cô ngạc nhiên nhìn Bạch Tân Hàn đã ba năm không gặp, đờ người không phản ứng.
Bề ngoài cậu không thay đổi nhiều, tóc ngắn hơn, gương mặt trưởng thành hơn ba năm trước, đôi mắt thâm thúy hơn, linh hoạt hơn.
Mắt Đàm Thanh Ninh hơi cay cay.
“Không đi?” Bạch Tân Hàn trầm giọng hỏi: “Hay muốn nói chuyện ở đây?”
Đầu óc Đàm Thanh Ninh ong ong: nói cái gì?
Bạch Tân Hàn buông cánh tay cô ra, ánh mắt đảo qua bên cạnh.
Diêu Diêu rùng mình vì lạnh, nắm tay Tô Mông.
Bạch Tân Hàn dùng tay đè lông mi: “Xin lỗi, mấy người có thể tránh đi không?”
Diêu Diêu nhìn thoáng qua Đàm Thanh Ninh, hơi lo lắng.
Thanh Ninh quay sang nhìn hai người, nói nhẹ: “Không liên quan đến các cậu, chút nữa mình qua.”
Nghe thấy Đàm Thanh Ninh nói chốc lát qua, hai bên thái dương Bạch Tân Hàn nhảy dựng lên.
“Vậy cậu cẩn thận nha.” Diêu Diêu nhìn dáng vẻ của Bạch Tân Hàn cảm thấy sợ hãi.
Tô Mông kéo cánh tay cô ấy, thoải mái: “Bọn mình đi trước, có việc gì liên lạc qua điện thoại nhé.”
Thanh Ninh gật gật đầu, nhìn hai người rời đi.
Giây tiếp theo, trước mắt cô tối sầm.
Bạch Tân Hàn cúi người xuống nhìn thẳng vào cô, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm.
Cô mặc một bộ váy dài, dáng người thon nhỏ nhắn, mái tóc dài xõa tung ở trên vai.
Đôi mắt sáng ngời, trong mắt có nét cười, thanh thuần động lòng người.
So với cô của trước kia, bớt đi một phần ngọt ngào đáng yêu của cô gái, như cây liễu đâm chồi, càng trở nên đẹp.
Vừa đi có đoạn đường ngắn không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt của nam sinh.
Tay anh chạm nhẹ lên sườn mặt cô, nói chậm lại: “Ninh Ninh, theo mình đi.”
Tim Đàm Thanh Ninh đập như trống, từ chối: “Đi đâu? Mình còn có việc….”
Bạch Tân Hàn ngưng lại.
Có việc? Đi giao lưu kết bạn? Không phải cô là bạn gái của cậu ư?
Cậu đi từng bước về trước tới gần Đàm Thanh Ninh, sắc mặt nghiêm nghị, nóng nảy: “Đúng là cậu muốn tìm người khác? Coi mình đã chết rồi phải không!?”
Cả người Bạch Tân Hàn căng thẳng, gân xanh nổi lên, tức giận đến đau đầu.
Đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm ngực cô.
Ở giữa đai váy, trên làn da trắng nõn là hình xăm hình mặt trăng.
“Vậy cậu còn giữ cái này để làm gì? Để đẹp sao?”
“Không phải, mình…..”
Đàm Thanh Ninh đang muốn nói chuyện, đột nhiên di động trong túi kêu.
Cô kéo khóa túi, lấy di động.
Trên màn hình hiện rõ hai chữ Diệp Hằng.
Điện thoại được kết nối, tiếng Diệp Hằng truyền ra từ bên trong: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Mình đang ở trường học, các cậu ăn trước đi, không cần chờ mình.”
“Mình tới đón cậu?”
“Không cần, mình có thể tự đi được—”
Lời còn chưa dứt, điện thoại trong tay bị người khác cướp, lưu loát ngắt cuộc trò chuyện.
“Hắn ta là ai?” Bạch Tân Hàn nhìn chằm chằm Đàm Thanh Ninh.
Tiếng nói của con trai, đón người, ăn cơm…..
Một suy đoán đang dần hình thành ở trong đầu, ngực bị đè ép sắp không thở nổi.
“Cậu ấy là —-”
“—Bỏ đi đừng nói nữa!!”
Bạch Tân Hàn cắt ngang Đàm Thanh Ninh đang nói.
Muốn biết, nhưng lại sợ.
Sợ cô nói ra những lời mình không thích nghe.
Cậu nắm chặt di động, sự âm u che kín đôi mắt, cằm bạnh ra.
Đàm Thanh Ninh bị dọa sợ, sợ hãi lùi từng bước về sau.
Cô lùi bước nào, Bạch Tân Hàn tiến lên bước đó.
Trước khi cô làm động tác tiếp theo, cậu nắm tay cô lại.
Đôi mắt Bạch Tân Hàn nặng nề, thái độ cứng rắn: “Ngay bây giờ cậu nói rõ với hắn ta, mình sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Không phải cô nói chờ cậu sao?
Đúng, là do thời gian cậu rời đi quá dài.
Chỉ cần bây giờ cô nói rõ với người kia, cậu sẽ không để ý.
Thanh Ninh cảm thấy không thể hiểu được: “Nói cái gì?”
Hai bên thái Bạch Tân Hàn nhảy thình thịch, cố chịu đựng trái tim đang co rút vì đau đớn: “Nói rõ—cậu nghĩ nên nói gì?”
Đàm Thanh Ninh ngơ ngác nhìn dáng vẻ cậu ta, nửa ngày không nói ra lời.
Không phải bây giờ cậu vẫn nghĩ mình là bạn trai cô đấy chứ?
Nhưng mà, bọn họ đã chia tay.
Cổ tay Đàm Thanh Ninh đau đớn, không nhịn được xuýt xoa mấy tiếng, ánh mắt nhìn Bạch Tân Hàn càng thêm tức giận.
Đầu Bạch Tân Hàn đau muốn nứt ra, hốc mắt hơi phiếm hồng, giọng nói run nhẹ: “Cậu không cần mình, mình phải làm sao?”
Bá đạo và mạnh mẽ chỉ là vỏ bọc bên ngoài, dùng để che dấu nội tâm sợ hãi.
Trong thâm tâm cậu biết, ba năm sau mới quay lại tìm cô là đuối lý, dù cho có nguyên nhân đi chăng nữa.
Nhưng một khắc nhìn thấy người kia, vẫn không nhịn được muốn giống như trước, muốn tìm kiếm sự dịu dàng và cưng chiều vốn có.
Cậu nghĩ cô sẽ như trước đây, luôn đồng ý với toàn bộ yêu cầu của mình.
Nhìn người luôn thanh cao lạnh lùng cứng rắn để lộ sự yếu ớt trong ánh mắt, trái tim Đàm Thanh Ninh nhói đau, mũi lên men.
“Nhưng mà, chúng ta đã chia tay.” Cô nhẹ giọng nói.
Rõ ràng cậu là người đề nghị chia tay trước, bây giờ lại biểu hiện ra dáng vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình là thế nào?
Mắt Bạch Tân Hàn trừng to: “Không thể nào.”
Tay cậu nắm Đàm Thanh Ninh càng dùng thêm sức, tay kia không ngừng đè ép đau đớn ở đầu.
Như có dây thần kinh mọc ra ở trong đầu, trướng đau.
“Mình không đồng ý chia tay, cậu nói không tính.” Cậu không kiềm chế được, ôm người vào ngực.
“Cậu thấy mình hết bệnh rồi, sẽ không cần mình nữa phải không?” Bạch Tân Hàn cúi đầu hỏi.
“Sao có thể như vậy được?” Lúc nói những lời này giọng cậu rất nhỏ, nghe kỹ còn nhận ra có sự biến hóa.
Đàm Thanh Ninh được ôm hoàn toàn mơ màng, quanh quẩn chóp mũi là mùi hương mát lạnh trên người cậu.
Cái gì mà thấy cậu khỏe rồi sẽ không muốn cậu? Hình như cậu ta đã quên chính mình là người chia tay.
Chỗ này gần cổng trường đại học T, ngoại hình hai người vốn đã thu hút sự chú ý, còn thêm chiếc xe rêu rao, hấp dẫn không ít ánh mắt của sinh viên trong trường.
Buổi chiều thứ sáu, người ra người vào ở cồng rất nhiều.
Tuy trước kia da mặt Đàm Thanh Ninh dày, nhưng mấy năm nay đã bớt đi, không có thói quen bị vây xem như thế.
Cô nghĩ đến lúc mình phải mở miệng nói cái gì đó, tự nhiên phần eo nặng trĩu, hai chân nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất.
Không ngờ Bạch Tân Hàn dùng một tay ôm cô lên.
Đàm Thanh Ninh kêu ra tiếng, một tay vịn trên vai cậu, “Cậu thả mình xuống trước!”
Bạch Tân Hàn im lặng không lên tiếng, thờ ơ với lời nói của cô.
“Còn động tay động chân nữa sẽ hôn cậu ngay tại đây.” Cậu bình tĩnh uy hiếp.
Thoáng chốc, Đàm Thanh Ninh an tĩnh lại.
Sau đó, cô bị nhét vào ghế sau xe.
Bạch Tân Hàn theo sát ngồi vào trong, không ngại ra lệnh: “Lái xe.”
Lái xe trả lời lại, bật tấm ngăn giữa ghế trước và ghế sau.
“Ninh Ninh.” Bạch Tân Hàn quay đầu nhìn cô, lấy tay ôm vai cô.
Đàm Thanh Ninh quay mặt đi, ảo não vì chuyện vừa xảy ra.
Nói là đi ăn cơm, sao lại ngồi trên xe cậu ta?
Đàm Thanh Ninh chợt nghĩ ra, hình như mình chưa gọi lại cho mấy bạn cùng phòng.
Cô vội vàng quay mặt lại nhìn Bạch Tân Hàn.
“Điện thoại của mình đâu? Đưa di động cho mình.”
Bạch Tân Hàn thấy cô quay lại còn đang vui vẻ, nghe cô nói xong thu lại nụ cười.
“Đưa cho mình, mình gọi —- ưm ưm.”
Những từ còn lại biến mất trong nụ hôn ập tới của Bạch Tân Hàn.
Cậu hận không thể cầm di động của Đàm Thanh Ninh ném ra ngoài cửa xe, còn trả cho cô?
Tim Bạch Tân Hàn vừa xót vừa đau, ghen tị và tức giận làm cậu mất đi lý trí.
Cậu đặt Đàm Thanh Ninh trên chỗ ngồi, hôn cô dữ dội.
“Ninh Ninh.” Cậu vụng về gọi tên cô, gần như choáng váng trong mùi hương ngọt ngào của cô.
Cậu thật sự rất cần cô.
Hô hấp Đàm Thanh Ninh không thoải mái, dùng tay đẩy cậu.
Miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ‘ưm ưm’.
Bạch Tân Hàn thuận thế nắm tay cô, một tay khống chế được cổ tay, bắt chéo hai tay cô ép ở sau lưng.
Tay kia đỡ gáy cô, dùng tư thế kiểm soát hung ác hôn cô.
Ngực cô bị ép về đằng trước, áo khoác mỏng vì bị cọ xát trở nên lộn xộn, phần da đè ép trên cúc áo sơ mi của cậu vừa cứng vừa lạnh, hơi đau.
Lồng ngực Đàm Thanh Ninh thở phập phồng, thở dốc kịch liệt, không thể phát ra tiếng, căn bản là nói không ra lời.
Để phòng ngừa mình hít thở không thông, cô đành phải áp dụng chính sách hòa hoãn.
Đàm Thanh Ninh thả lỏng người, dùng đầu lưỡi hôn trả.
Cả người Bạch Tân Hàn cứng đờ, lông mi run rẩy.
Sự tàn ác trên người vơi đi nửa.
Tay đang không chế tay cô thả ra, chuyển sang ôm mặt cô, môi luyến tiếc không muốn rời đi.
Di động không biết bị ném vào góc từ lúc nào vang lên.
Động tác hôn môi Bạch Tân Hàn dừng lại.
Cậu hơi lùi người, tay lau khóe miệng Đàm Thanh Ninh.
Đôi mắt hờ hững ngày thường giăng kín tơ máu, giọng nói cũng thấp xuống.
“Ninh Ninh, chỉ cần cậu nói rõ ràng với người con trai kia, mình sẽ không để ý nữa.
Được không?”
Đàm Thanh Ninh không ngờ cậu hiểu lầm, giải thích: “Mình và Diệp Hằng không có gì.”
“Vậy cậu nói với anh ta, cậu có bạn trai, không cần liên lạc lại với cậu nữa.” Bạch Tân Hàn nhíu mày.
“Chúng ta chia tay rồi.” Đàm Thanh Ninh nhắc nhở cậu, bổ sung thêm: “Là cậu đề nghị.”
“Không thể nào.”
Sao cậu có thể đưa ra lời chia tay? Cậu từ chối nhận.
Đàm Thanh Ninh thở dài, giơ tay muốn lấy lại điện thoại: “Cậu đưa điện thoại cho mình.”
“Không đưa.” Ánh mắt Bạch Tân Hàn tối xuống, “Để cho cậu điện cho người khác hả?”
“Mình muốn điện cho bạn cùng phòng biết để báo không đi nữa.” Đàm Thanh Ninh mím môi, thỏa hiệp.
Lúc cô cầm được điện thoại trên tay, chuông đã ngừng từ lâu.
Đàm Thanh Ninh không gọi điện lại cho Diệp Hằng, mà gọi cho Diêu Diêu, nhờ cô ấy chuyển lời xin lỗi đến mọi người.
“Cậu không sao chứ, Thanh Ninh.” Diêu Diêu vẫn còn lo lắng, “Vừa nãy Diệp Hằng gọi cậu, cậu không nghe máy, nhìn cậu ấy sốt ruột lắm.”
Trước ánh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi của Bạch Tân Hàn, da đầu Đàm Thanh Ninh tê dại.
“Không sao đâu, vừa nãy mình không nghe thấy.
Các cậu đi chơi vui vẻ đi.”
Diêu Diêu không vui vì cô lỡ hẹn, sau đó nhờ việc cô hứa mời lại mọi người bữa cơm để bồi thường, khó khăn lắm cô ấy mới đồng ý.
Cúp điện thoại, Đàm Thanh Ninh cúi đầu chỉnh lại áo khoác ngoài và tóc tai, ngồi thẳng dậy.
Cô nhìn Bạch Tân Hàn, đoán hỏi: “Cho nên cậu không nhớ mình đã nói chia tay.”
Bạch Tân Hàn cau mày rất chặt, lắc lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Sau khi cậu phẫu thuật xong, không còn trí nhớ của thời gian dài.
Vì tập trung chữa bệnh, tất cả điện thoại và máy tính được đổi mới.
Cậu không có bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào, trên thực tế, cậu biết mình không cần mấy thứ đó.
Bởi vì cậu nhớ rõ, mình ở trường học là người bị cô lập, không có cái gì mà bạn tốt hay gì đó…
Sau khi chữa bệnh ở Mỹ xong, cậu học đại học luôn ở đó.
Cho đến mấy tháng gần đây, cậu mới mơ hồ nhớ đến một số chuyện trước khi đi phẫu thuật.
Đúng rồi, vốn dĩ cậu là người một lòng chờ chết, sao tự nhiên lại sang Mỹ trị bệnh?
Có một lần cậu nghĩ do mình bị bố ép buộc đưa sang.
Nhưng gần đây mới phát hiện, hình như còn nguyên nhân khác.
Nhưng mà đầu cậu từng làm phẫu thuật, trí nhớ bị tổn hại, chỉ ngẫu nhiên nhớ đến một số chuyện ngắn.
Vì để tìm lại nó, cậu còn thử đến phương pháp thôi miên.
Đây là phương pháp trị liệu mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ tình nguyện muốn thử, cậu chán ghét mình bị người khác khống chế, chán ghét bị người khác biết suy nghĩ của mình.
Nhưng vì muốn biết rõ cô gái xuất hiện trong đầu mình là ai, cậu đã tìm một bác sĩ nổi tiếng giúp mình tiến hành thôi miên.
Hiệu quả của nó không cao, nhưng đủ làm cậu nhớ lại một ít.
Cậu nhớ mình từng đến ở nhờ nhà ai đó ở thành phố C một thời gian, từng đến trường Thanh Trung ở thành phố C học, còn quen một người bạn gái.
Trí nhớ ít ỏi từng mảnh không liên quan với nhau, tất cả đều là thời gian ở bên cạnh Đàm Thanh Ninh.
Những ngày tháng đó có lẽ là thời gian vui vẻ nhất của cậu trong mấy năm gần đây.
Có điều, cậu đã quên.
Sau khi tra ra Đàm Thanh Ninh đang học ở trường đại học T, cậu lập tức bay về nước.
Đầu tiên về nhà mình ở thành phố A tìm đồ, nhưng không tìm được cái gì hữu dụng.
Sau đó trực tiếp ngồi xe đến thẳng đại học T tìm người, đúng lúc gặp được cô.
Lúc Đàm Thanh Ninh nghe xong mọi chuyện Bạch Tân Hàn đã trải qua trong mấy năm qua, hai người đang ngồi trong phòng ở khách sạn cậu thuê.
Đàm Thanh Ninh ngồi trên ghế sô pha, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu nhìn người ngồi bên cạnh mình: “Bây giờ cậu đã khỏi rồi phải không?”
“Ừ.”
“Thế thật tốt.”
Trong lòng Đàm Thanh Ninh thấy vui vẻ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô mím môi, cố gắng bình tĩnh nói: “Sau khi cậu đi, mỗi ngay mình nhận được đồ chuyển phát nhanh.
Ngày cuối cùng thi đại học, đồ là lễ vật chia tay.”
“Mấy thứ đó đâu?” Hình như Bạch Tân Hàn không tin, muốn bằng chứng.
“Ở nhà không mang đến đây.”
Bây giờ nghĩ lại, cô có thể hiểu được ý tưởng của Bạch Tân Hàn.
Mấy món quà đó trước khi rời đi cậu đã chuẩn bị xong hết.
Nếu phẫu thuật thuận lợi, hiển nhiên cậu sẽ biết cách đổi món quà cuối ở bên này thành cái khác.
Mà nếu phẫu thuật có vấn đề gì, cậu không có cách nào hoặc không muốn thông báo, chỉ để lại món cuối là lễ vật chia tay cho cô.
Tuy rằng có nguyên nhân, nhưng ba năm chia tay là thật.
Thời gian ba năm qua đi, cuối cùng trong mỗi người còn đọng lại gì.
Ví dụ khoảng cách giữa hai người, cảm giác xa cách….
Im lặng vội vã ăn xong bữa tối, Đàm Thanh Ninh nói mình phải về trường học.
Bạch Tân Hàn không cử động, ngồi ở trên ghế trầm mặc nhìn cô.
Sau một lúc lâu, cậu mím môi, cúi đầu nói: “Chia tay không thể quay lại ư?”
“Để mình suy nghĩ đã.” Đầu óc Đàm Thanh Ninh lộn xộn, không thể xuy nghĩ rõ ràng trong thời gian ngắn.
Bạch Tân Hàn không nói gì.
Hẳn là cũng cảm nhận được được sự xa lạ từ cô.
“Sáng sớm ngày mai mình phải đi làm tình nguyện.” Đàm Thanh Ninh nhỏ giọng giải thích.
Xã ngày mai cô đi cách trường học rất xa, sáng sớm sẽ phải tập trung để đi.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Bạch Tân Hàn đứng dậy.
“Mình đưa cậu về.”
Cậu cầm chìa khóa xe, tự mình lái xe chở Đàm Thanh Ninh về trường.
Lái xe đến dưới đại học T, Đàm Thanh Ninh vội vàng nói: “Dừng ở đây được rồi.”
Bạch Tân Hàn không nghe cô, đưa chứng minh thư cho bảo vệ kiểm tra, lái xe vào trong trường.
“Ký túc xá ở đâu?”
Người này vẫn bá đạo như trước.
“Đi thẳng phía trước xong rẽ phải.” Thanh Ninh đành phải chỉ đường cho cậu.
Xe dừng dưới tòa nhà ký túc.
Đàm Thanh Ninh cởi dây an toàn, lại nghe thấy tiếng khóa cửa xe.
“Ngày mai mấy giờ đi? Mình đến đón cậu.” Bạch Tân Hàn nhìn cô.
“Không cần.
Mình đi cùng các bạn học khác.” Thanh Ninh hơi khó xử, “Xe của cậu quá nổi bật.”
Cô phải đến chỗ xã hẻo lánh để làm tình nguyện, ngồi xe cao cấp này đến hình như không tốt lắm.
‘Cạch’, tiếng Bạch Tân Hàn tháo dây an toàn.
Giây tiếp theo, cậu nghiêng người lại, chống tay lên tay lái và ghế phụ, từ trên cao nhìn xuống Đàm Thanh Ninh.
Lưng cô dựa sát vào ghế, trong ánh mắt hiện vẻ không biết làm sao.
“Mình cho cậu thời gian suy nghĩ.” Bạch Tân Hàn cúi đầu, ghé sát mũi vào cô.
Cậu cúi sát vào cô, thấp giọng: “Nhưng, không cho cậu tìm người khác.”.