Quay về ký túc xá, Đàm Thanh Ninh gọi điện thoại cho Qúy Lam, nói hết chuyện phát sinh trong hai ngày nay cho cô ấy nghe.
“Cho nên cậu trả lời thế nào?” Qúy Lam hỏi
“Mình trả lời lung tung loạn xạ một hồi, không biết bản thân đang nói gì nữa.
Sau đó cậu ấy rất không vui thả mình xuống xe.” Đàm Thanh Ninh nhớ lại chuyện lúc nãy, giống đang nằm mơ.
“Được rồi, ngày mai mình đến tìm cậu.”
Là người chứng kiến đoạn tình cảm này của hai người, đương nhiên Qúy Lam đứng về phe bạn thân mình.
Ngày hôm sau, Qúy Lam vội vàng chạy đến đại học T tìm Đàm Thanh Ninh, bị hẹn gặp ở thư viện.
Đàm Thanh Ninh đi đến thư viện từ sớm để chiếm chỗ, chờ khi Qúy Lam đến cổng trường sẽ ra đón cô ấy lần nữa.
“Trời ạ Thanh Ninh, mình nói này, cuộc sống đại học của cậu có phải rất đơn điệu không?” Trên đường đi đến thư viện, Qúy Lam không nhịn được cằn nhằn.
Đàm Thanh Ninh cười: “Không còn cách nào khác, sinh viên trường y là như vậy đấy.
Mình còn phải thi lên nghiên cứu sinh.
Ngày hôm qua mình đã đi hoạt động khám bệnh tình nguyện ở xã, còn nhiều sách chưa đọc được đâu.”
Thật ra thì hoạt động vẫn còn một ngày, nhưng hôm qua cô đến chủ yếu là để đưa tân sinh viên và sinh viên năm hai đến khu vực đó, nên hôm nay cô không phải đi.
Qúy Lam thở dài, nghẹn họng.
“Được rồi, được rồi, buổi trưa mình mời cậu ăn cơm.” Đàm Thanh Ninh ôm bả vai Qúy Lam, cười tủm tỉm mời cơm.
Đến thư viện, Đàm Thanh Ninh kêu Qúy Lam ngồi xuống trước, cô đi chuẩn bị nước uống.
Cô cầm cốc đựng nước, thuận tay để điện thoại lên bàn.
Vừa mới đi được một phút đồng hồ, di động Đàm Thanh Ninh kêu.
Có tin nhắn WeChat xuất hiện trên màn hình —-
[Hôm nay mình lên máy bay về Mỹ]
Đôi mắt Quý Lam hơi động.
Nước Mỹ?
Phải Bạch Tân Hàn không?
Qúy Lam do dự trong cái chớp mắt, dơ tay qua, dùng di động của mình quét thêm WeChat của Bạch Tân Hàn.
Hôm qua ở trong điện thoại cô hỏi xin WeChat của Bạch Tân Hàn, nhưng Thanh Ninh còn chưa cho.
Chắc sợ cô nói gì đấy làm Bạch Tân Hàn không vui ấy mà? Có gì mà phải sợ?
Hai phút sau, Đàm Thanh Ninh quay lại.
“Điện thoại cậu vừa có tiếng chuông báo tin nhắn.” Qúy Lam chỉ chỉ điện thoại.
Cô thấy vẻ mặt Đàm Thanh Ninh ngưng trọng, ngón tay hơi động, sau đó cầm lấy di động, coi như không có chuyện gì để trở lại.
Nhìn bạn thân của mình như vậy, Qúy Lam càng thấy tức Bạch Tân Hàn hơn.
Cái người này, rốt cuộc muốn làm gì?
Cô còn đang do dự về suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, giờ càng thêm kiên địng.
Qúy Lam mở giao diện WeChat mình ra, ấn vào mục “Điền thêm thông tin” trên màn hình.
Trên màn hình điện thoại cô đánh bốn chữ “Tôi là Qúy Lam”, sợ Bạch Tân Hàn không nhớ mình là ai, đánh thêm một câu “Bạn thân của Thanh Ninh.”
Ngay sau đó, yêu cầu được chấp nhận.
“Mình đi ra ngoài gọi điện thoại.” Qúy Lam nói nhỏ với Thanh Ninh, lập tức đứng lên đi ra ngoài thư viện.
Đại học T có bầu không khí học tập mạnh mẽ, không chỉ thư viện chật ních người, thậm chí còn có một số sinh viên đang ở bên ngoài đọc sách.
Qúy Lam nhìn quanh bốn phía, tìm một góc không có ai, gọi điện thoại sang.
Sau hơn mười giây âm nhạc kêu, tiếng nói ở đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Bạch Tân Hàn không nói chuyện, hình như đang chờ cô nói.
Cô hít vào một hơi, nghĩ xong lời muốn nói mới bắt đầu mở miệng: “Bạch Tân Hàn, đầu tiên chúc mừng cậu năm đó đã phẫu thuật thành công, khỏe mạnh.”
“Có chuyện nói thẳng.” Bạch Tân Hàn thản nhiên lên tiếng.
Qúy Lam thêm mình, chắc chắn có chuyện liên quan đến Đàm Thanh Ninh.
Qúy Lam dừng lại, hai giây sau mới tiếp tục hỏi: “Có phải bây giờ cậu muốn quay lại với Thanh Ninh không?”
Bên kia trầm mặc một lúc, mới có tiếng trả lời nhỏ: “Ừ.”
Qúy Lam ôm ngực, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình: “Cậu biết không? Sau khi thi đại học xong, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thanh Ninh khóc.”
“Cậu chia tay có lý do của cậu, nhưng khoảng thời gian kia Thanh Ninh không vui là thật, còn nữa hơn một năm cậu ấy rất ít nói.
Bây giờ mọi chuyện đã tốt lên, cậu còn quay lại đây tìm cậu ấy?”
Bạch Tân Hàn bên kia im lặng, rất lâu sau mới nói: “Nhưng tôi không bỏ đi.”
Lửa giận bùng lên, Qúy Lam tức giận vô cùng: “Cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Tình yêu mà như buôn bán vậy à?”
“Lúc trước chia tay, là tôi không cho Thanh Ninh đi tìm hiểu tin tức về cậu…”
Bạch Tân Hàn ngồi ở trong xe nghe Qúy Lam nói, tay phải cậu nắm chặt chỗ ghế ngồi, ngón tay trắng bệch.
Tiếng nói Qúy Lam lại truyền đến lỗ tai: “Đến hỏi thì thế nào? Nếu cậu có chuyện gì, cậu ấy sẽ thương tâm lần nữa, nếu cậu không có việc gì, chia tay cũng đã chia tay rồi.
Không bằng coi cậu như một người bạn trai cũ bình thường, mọi chuyện sẽ qua.”
Xe đã ngừng lại, Bạch Tân Hàn không xuống xe.
Ngực bị đè nén không có chỗ phát tiết.
Qúy Lam cười giễu cợt: “Hai người mới ở cùng một chỗ được bao lâu? Thế giới này, có ai là không thể sống khi thiếu nó đâu?”
Chỉ là một đoạn tình yêu mấy tháng thời trung học thôi, tình cảm có thể sâu đậm bao nhiêu?
“Không được.” Bạch Tân Hàn lạnh lùng phản đối.
Cậu không thể không có Đàm Thanh Ninh.
“Không được?” Qúy Lam cao giọng, không thể tin được hỏi lại.
Thời cấp ba cô đã biết Bạch Tân Hàn rất thích làm chuyện theo ý mình, nhưng cô không phải là Thanh Ninh, sẽ không nghe mọi chuyện theo ý cậu ta.
“Không phải cậu phải quay về Mỹ sao? Dự định yêu với Thanh ninh xa ư?”
Khóe mắt Bạch Tân Hàn khẽ liếc, nhìn thấy lái xe đang chỉ chỉ cổ tay với cậu.
Cậu không có thời gian nhiều lời với Qúy Lam, mất kiên nhẫn: “Chuyện của bọn tôi không liên quan đến cậu.”
Cuộc điện thoại bị ngắt.
Qúy Lam sửng sốt, mắng mấy câu thô tục với màn hình điện thoại đen xì.
Quay lại thư viện, cô tiện tay cầm quyển sách, đeo tai nghe xem phim của Ôn Thần.
Con trai đều ngu ngốc, trừ idol cô ra.
Sau khi Bạch Tân Hàn rời đi, cuộc sống của Đàm Thanh Ninh quay lại quỹ đạo từ phòng học đến phòng thí nghiệm rồi đến thư viện, phòng ký túc xá, canteen…
Nhưng chuyện Bạch Tân Hàn đón cô hôm đi khám bệnh tình nguyện đã lặng lẽ lan truyền trong trường.
Người trong trường y truyền tai nhau, đàn chị năm ba có một bạn trai cao-giàu-đẹp.
Mấy cậu sinh viên khóa dưới có cảm tình tốt với Đàm Thanh Ninh đều đấm ngực dậm chân, cảm thán mỹ nữ đẹp vẫn dễ bị trai đẹp đưa đi.
Là một người từ lúc học cấp hai đã dính vào những lời đồn, Đàm Thanh Ninh nghe mấy lời này xong không gợn sóng không sợ hãi.
Trái lại lúc Diêu Diêu nghe được đã chạy đến tìm Đàm Thanh Ninh xác nhận, sau khi chắc chắn đó là tin vịt mới thở phào.
*
Gần đây thời tiết nhẹ nhàng, chính là thời điểm tốt nhất để đi du lịch.
Lớp trưởng lớp Thanh Ninh nhân cơ hội này nói muốn tổ chức liên hoan, nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.
Địa điểm liên hoan được chọn là khu thương mại ở quảng trường gần trường đại học.
Ở đại học T, chỗ này là nơi có rất nhiều sinh viên đến chơi, dạo phố.
Tô Mông có việc không đến được, Đàm Thanh Ninh và Tôn Hiểu đi xe buýt đến, dựa vào địa chỉ mà lớp trưởng đã gửi trong nhóm lớp tìm đến khách sạn.
Hôm nay là thứ bảy, có rất nhiều người đi mua sắm nhiều hơn ngày thường, các nhà hàng gần như kín chỗ.
Lớp trưởng đặt phòng ở trên tầng hai, tổng cộng có ba bàn, tất cả đều chật cứng.
Cuộc sống của sinh viên trường y vội vàng bận rộn hơn các trường khác, bình thường ít khi liên hoan.
Khó có dịp hội tụ được nhiều người trong lớp, hơn nữa ngày mai không có tiết.
Lớp trưởng tên Tùng Hòa vô cùng hào phóng nói rượu hôm nay do mình bao tất, không tính vào phí của lớp, mọi người không cần khách khí.
Lóp trưởng vừa nói xong, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm.
“Mình muốn uống một chút, sau cậu theo giúp mình nhé?” Tôn Hiểu ghé sát vào tai Đàm Thanh Ninh nói thầm.
“Ừm, mình uống nhiều nhất cũng chỉ được hai ly.” Đàm Thanh Ninh nhỏ giọng nói.
Bạn nam ngồi cùng bàn rót rượu cho hai người, vỗ ngực đảm bảo: “Các cậu yên tâm uống, đến lúc đó mình đảm bảo sẽ đưa mọi người về đến ký túc xá an toàn.”
Đàm Thanh Ninh: “Vậy cảm ơn cậu nhé.”
Tiệc liên hoan vừa bắt đầu được mười phút, bỗng nhiên Tôn Hiểu đứng lên ra ngoài nhận điện thoại, lúc quay lại, sắc mặt rất kỳ lạ.
“Sao vậy?” Đàm Thanh Ninh thấy cô ấy hơi lạ, quan tâm hỏi.
Tôn Hiểu nhún vai: “Không biết chuyện gì nữa, giáo viên hướng dẫn vừa gọi cho mình hỏi bọn mình liên hoan ở đâu, nói chốc lát nữa có người mang đồ đến.”
Đàm Thanh Ninh “Ừ” một tiếng, không để ý.
Uống rượu giao lưu, rượu quá ba vòng.
Tuy Đàm Thanh Ninh chỉ uống hai chén, trên khuôn mặt trắng nõn đã nhiễm một tầng ửng đỏ.
Chính tại lúc này, Bạch Tân Hàn xuất hiện.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện người cao lớn đẹp trai, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về hướng người vừa xuất hiện.
Bạch Tân Hàn không nhận ra điều đó, đi thẳng đến phía sau chỗ Thanh Ninh đang ngồi.
Đàm Thanh Ninh phát hiện tất cả đang nhìn chằm chằm chỗ cô, thấy hơi tò mò quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau.
Đàm Thanh Ninh đứng phắt dậy, ngạc nhiên nhìn mặt Bạch Tân Hàn.
“Cậu đang ở Mỹ mà?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Là do cô uống nhiều xuất hiện ảo giác ư?
Thanh Ninh không nhịn được, lấy tay chọc chọc ngực cậu.
Cứng rắn, ấm nóng.
Động tác nhỏ này làm tất cả mọi người trong phòng sợ ngây người đến rớt cả cằm.
Đàm Thanh Ninh lớp bọn họ có bạn trai từ khi nào thế? Nhìn không giống lắm…..
Cảm xúc nóng nảy vì lâu không tìm thấy người của Bạch Tân Hàn nguôi ngoai một cách thần kỳ.
Cậu không liên lạc được với cô, đành phải đi tìm giáo viên hướng dẫn mới biết được địa chỉ.
Ánh mắt dừng trên hai bên má đỏ ửng của Thanh Ninh, cúi đầu hỏi nhỏ: “Uống nhiều?”
Cậu muốn ôm bả vai cô dẫn người đi.
Tôn Hiểu đột nhiên lên tiếng, hoang mang: “Cậu là ai? Quen biết với Thanh Ninh không?”
Cô chưa từng nhìn người này, là bạn cùng phòng của Đàm Thanh Ninh cô thấy không yên tâm.
Đôi mắt Bạch Tân Hàn tối xuống: “Cô có thể đi hỏi giáo viên hướng dẫn.
Tôi đã yêu cầu ông ấy gọi.”
Tôn Hiểu nhớ đến cuộc gọi điện thoại lúc nãy, bừng tỉnh nhận ra: “Người giáo viên nói chính là cậu?”
Bạch Tân Hàn vuốt cằm, cúi đầu nhìn đôi mắt có phần mờ mịt của Đàm Thanh Ninh, càng thêm lo lắng khi để cô ở lại đây.
“Ninh Ninh, theo mình đi.”
Ánh mắt Đàm Thanh Ninh ngây thơ: “Nhưng mình còn chưa uống rượu xong.”
Bạch Tân Hàn nhìn trên mặt bàn, cầm chén rượu còn non nửa của cô uống sạch.
“Đã hết rồi, nếu cậu muốn uống về nhà lại uống.”
“A!! Anh bạn đẹp trai, cậu mang người đi như thế thì không được đâu?” Người rót rượu cho Đàm Thanh Ninh có ý không vui.
Có thể do uống rượu vào, tiếng nói lớn: “Bọn tôi còn chưa ăn uống xong, cậu cứ thế dẫn người đi sao được?”
Bạch Tân Hàn không để ý đến hắn, cúi đầu nhìn Đàm Thanh Ninh: “Ninh Ninh, cậu muốn theo mình không?”
Đàm Thanh Ninh mím môi, đầu choáng váng.
Sao tự nhiên lại muốn đi cùng cậu ta rồi?
Cô chần chừ nhìn lên bàn, cơm mới ăn được nửa bữa, có con tôm nhỏ vừa mới bóc vỏ để ở trong bát.
Bạch Tân Hàn nhìn theo ánh mắt cô, cầm đôi đũa gắp con tôm bỏ vào miệng, mặt không đổi sắc nuốt xuống.
“Bây giờ có thể đi được chưa?”
Đàm Thanh Ninh sửng sốt, chợt ý thức được cậu đang làm gì, đôi mắt trợn to.
“Cậu điên rồi.”
Cô nhón chân cạy miệng cậu, vừa vội vừa hoảng: “Cậu nhả ra! Nhả ra!”
Bạch Tân Hàn mở miệng cho cô xem, bên trong không có thứ gì.
“Đi được chưa?”
Hốc mắt Đàm Thanh Ninh nóng lên, thì thào tự nói: “Cậu thật sự điên rồi.”
Cậu ta vừa nuốt xuống những thứ thậm chí trước đây còn không ngửi được mùi.
“Ừ.”
Cậu phớt lờ lên tiếng, nắm vai Đàm Thanh Ninh, đưa người đi ra cửa.
Lúc này, không ai lên tiếng phản đối.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được quan hệ hai người này không bình thường.
Thanh Ninh được cậu kéo đi, thành thật đi theo lên xe.
Bạch Tân Hàn lo lắng khi để cô một mình quay về ký túc xá, nói lái xe chạy đến khách sạn.
Đàm Thanh Ninh còn dựa vào ngực cậu, quanh quẩn chóp mũi là mùi hương quen thuộc.
Cô hít hít cái mũi, dưới sự tác động của cồn, tự nhiên có cảm giác như đã cách xa mấy đời.
“Cậu không có việc gì thật tốt.” Cô nhẹ giọng nói.
Ngực Bạch Tân Hàn nóng lên, ôm người càng chặt.
“Vậy cậu coi như mình chưa nói câu kia, quay lại với mình được không?”
Đàm Thanh Ninh trầm mặc không nói gì.
Bạch Tân Hàn nóng nảy: “Lần trước mình hỏi cậu có đồng ý làm bạn gái mình không cậu đồng ý rồi”, bây giờ như thế nào lại không được.
“Lần trước là do cậu bị bệnh mà.” Mượn rượu nói, Đàm Thanh Ninh giải thích, “Mình không có nghĩ nhiều như vậy.”
Trái tim Bạch Tân Hàn co rút.
Cậu chỉ biết ban đầu cô không đành lòng từ chối vì cậu bị bệnh, trong lòng tính toán ở bên cậu một thời gian.
Bây giờ cậu hết bệnh rồi, cô sẽ không chiều cậu nữa.
“Nếu như bây giờ bệnh mình tái phát, cậu có đồng ý ở bên mình không?” Bạch Tân Hàn bình tĩnh nói.
Đàm Thanh Ninh nghe vậy ngẩn ra, nhớ đến cảnh tượng cậu ta nuốt con tôm xuống mà mắt không chớp, trong lòng cả kinh.
Cô ngồi thẳng người, giọng lo lắng: “Cậu sẽ không tái phát!! Không được nguyền rủa bản thân.”
Bạch Tân Hàn đỡ mặt cô, cúi đầu đối diện với cô, tiếng nói trầm thấp mê hoặc: “Buổi tối hôm đó mình hỏi cậu, có phải cậu không để đến ý mình dù chỉ một chút thôi, có phải không?”
Đàm Thanh Ninh bình tĩnh nhìn cậu ta, trong đôi mắt trong suốt dần ngập tràn hơi nước.
“Đúng….”
Cô hơi dừng lại, nức nở nghẹn ngào: “Người nói chia tay là cậu…..
Mình sẽ cảm thấy tủi thân.”
Thanh Ninh hít hít mũi chua xót, mắt đỏ lên, ấm ức khóc: “Mình đã làm gì sai?”
Đôi mắt cô đầy hơi nước, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, lông mi ướt ướt, nhìn rất đáng yêu.
Trái tim Bạch Tân Hàn đau nhức, so với lúc cô cự tuyệt mình còn khó chịu hơn.
Cậu ôm người vào trong ngực, vỗ vỗ tấm lưng gầy của cô: “Ninh Ninh vĩnh viễn không sai.
Chuyện lúc đó của chúng ta, cho dù có sai cũng là mình sai.”
Bạch Tân Hàn nghe tiếng khóc thút thít ấm ức ở trong ngực, thấy ân hận áy náy: “Là mình không suy nghĩ chu toàn, xin lỗi.”.