Suốt ba ngày nghỉ, Đàm Thanh Ninh ở nhà cũ chơi với bà.
Ngày ấy trước khi đi, ở Giang Nam lại bắt đầu mưa phùn.
Đàm Thanh Ninh cầm chiếc ô hoa nhỏ của mình đứng trong sân chào tạm biệt bà.
“Bà nội, cháu phải quay lại trường học, đến kỳ nghỉ hè cháu sẽ về thăm bà.”
Bà nội được dì Quân đỡ đứng dưới mái hiên, cười cười vẫy tay với cô, môi giật giật, không nói ra tiếng.
Bây giờ bà đã không còn nói rõ được như xưa, nói chuyện được một lúc phải dừng lại lấy sức, huống chi còn có tiếng mưa rơi.
Đàm Thanh Ninh nhìn bóng dáng gầy yếu của bà, chóp mũi cay xè.
Cô cũng cười vẫy tay, xoay người đi cùng bố ra cửa.
Ra ngoài, Đàm Thanh Ninh không chịu được mắt bắt đầu đỏ lên.
“Thanh Ninh.”
Trên vai truyền đến xúc cảm ấm áp, Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, nhìn bố.
“Đời người sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, chúng ta phải học cách chấp nhận quy luật này của con người.” Đàm Minh Hữu ân cần nói, “Sau này khi con là bác sĩ, sẽ phải chứng kiến nhiều chuyện tương tự.”
“Bố.” Giọng nói Đàm Thanh Ninh nghẹn ngào, “Nhưng bà nội không phải bệnh nhân xa lạ.”
“Bố biết.” Đàm Minh Hữu vỗ bả vai con gái, ống tay áo bị mưa làm ướt nhẹp, “Con về chơi cùng bà, bà đã rất vui.
Chờ đến khi nghỉ hè, nếu như sức khỏe của bà cho phép, cả nhà chúng ta sẽ đưa bà đi du lịch một chuyến.”
Ánh mắt của Đàm Minh Hữu cũng đỏ lên, ông là người hiểu rõ tình trạng bệnh tình của mẹ hơn ai khác.
Nhưng lúc này, điều ông cần làm là an ủi con gái.
Là bác sĩ, ở bệnh viện ông đã nhìn quen những lần sinh ly tử biệt.
Nhưng ông luôn mềm lòng với con gái, thậm chí còn lo việc này có ảnh hưởng đến việc học tập của con không?
Ông luôn hy vọng Đàm Thanh Ninh vĩnh viễn giữ được sự chân thành đơn thuần và sự nhiệt huyết, nhưng muốn cho cô một trái tim cứng rắn, không gì có thể đánh phá.
Đàm Thanh Ninh nuốt nước bọt, gật đầu đồng ý.
Trên đường đi từ trấn Hòe đến nhà ga, hiếm khi không khí trong xe im lặng như vậy.
Mưa rơi tí tách va vào cửa xe, bên trong xe chỉ có âm thanh nặng nề phát ra từ cần gạt nước và động cơ xe.
“Bố, nếu bà nội xảy ra chuyện gì, mọi người nhất định phải nói cho con biết.” Trước khi đến nơi, Đàm Thanh Ninh cố ý dặn dò.
Cô tính toán thời gian, nửa tháng trước nhận được cuộc gọi của mẹ, vừa đúng là ngày bà nội nằm viện.
Chắc hẳn mẹ cô hỏi xong biết ngày 1/5 cô sẽ về nên không nói đến chuyện đó.
Đàm Minh Hữu gật đầu, phất tay ý bảo cô đi vào.
Đàm Thanh Ninh mím môi, chào tạm biệt.
Quay lại thành phố T, cuộc sống trong trường của Đàm Thanh Ninh quay về vòng tròn ba điểm ký túc xá, canteen, phòng học.
Bạch Tân Hàn quay lại Mỹ để thi, khoảng cuối tháng mới có thể trở lại.
Khi rảnh cậu sẽ gọi điện thoại cho cô vào buổi tối theo giờ trong nước.
Học kỳ này bài vở của Đàm Thanh Ninh tương đối nặng, không rảnh ngồi nói chuyện phiếm với cậu.
Sợ làm phiền mọi người trong phòng, cô thường để một chiếc bàn nhỏ ở trên giường, đeo tai nghe nói chuyện điện thoại, một bên ngồi làm bài tập, một bên gọi video với Bạch Tân Hàn.
Có đôi khi cô vừa ngẩng lên, sẽ thấy trong điện thoại Bạch Tân Hàn đang nhìn chằm chằm mặt mình.
Đàm Thanh Ninh không biết dáng vẻ ngồi học của cô có gì đẹp, có thể làm cho Bạch Tân Hàn nhìn say mê thế.
Ngẫu nhiên lúc nào đó cô còn nghĩ mình có thể up video đang ngồi học lên B trạm để làm bậc thầy trong lĩnh vực này.
Về phần chuyện làm cho hai người không vui trước đó, cả hai ăn ý không nhắc lại.
Buổi tối hôm nay, như thường lệ Bạch Tân Hàn gửi yêu cầu gọi video đến.
Đàm Thanh Ninh ngồi ở trên giường, đồng ý kết nối xong mở sách ôn tập bài chuyên ngành.
“Thanh Ninh! Thanh Ninh!” Diêu Diêu gọi hai tiếng.
Đàm Thanh Ninh đang đeo tai nghe không nghe thấy.
Diêu Diêu đành phải gõ lên mép giường cô, tiếng gọi to hơn: “Thanh Ninh!”
Đàm Thanh Ninh tháo tai nghe, mờ mịt quay sang nhìn Diêu Diêu: “Gì thế?”
“Mình muốn hỏi cậu chuyện đi ăn.” Diêu Diêu đứng phía dưới ngửa đầu nhìn.
“Cái kia…” Cô hơi ngượng ngùng mở miệng, “Lớp bọn mình có người muốn mời cậu đi ăn, có cả mấy người giúp ở Thanh Hiệp, cậu đi không?”
Tim Đàm Thanh Ninh nhảy dựng lên, liếc nhìn màn hình di động.
Trên màn hình, mặt Bạch Tân Hàn nhìn không ra biểu cảm, không biết có nghe được gì hay không.
“Ai cơ? Có Diệp Hằng không?” Tô Mông như cái còi lớn hỏi.
Ko
Diêu Diêu gật đầu: “Nếu cậu không muốn thì quên đi, mỉnh chỉ hỏi thôi.
Dù sao bây giờ cậu vẫn đang độc thân, còn được nhiều người theo đuổi… ”
Đàm Thanh Ninh hoảng sợ, ngắt kết nối video với Bạch Tân Hàn.
Cô nhìn Diêu Diêu lắc đầu: “Hay là thôi đi.”
Tô Mông thở dài: “Aiz, tuy mình cũng nghĩ Thanh Ninh nên tiếp xúc với nhiều người khác thử xem.
Nhưng nhìn cách cậu ấy đối xử với bạn trai cũ đã thấy khác hẳn mấy người kia.”
“Cái này có thể hiểu được, có bạn trai cũ đẹp trai thế, khó quên là chuyện bình thường.” Diêu Diêu nở nụ cười.
Đàm Thanh Ninh đứng trên lập trường của mình suy nghĩ, hình như cũng thấy thế.
“Chắc chắn là vậy rồi!” Tô Mông đồng ý nói, “Nếu là mình, mình cũng chọn cậu ta.
Nhưng cậu cứ phải kéo dài thời gian mập mờ để cho cậu ta phải theo đuổi mình một thời gian.
Đồng ý quá nhanh xong con trai sẽ không biết quý trọng.”
Diêu Diêu mím môi cười: “Mình sẽ nói lại với Diệp Hằng.”
Thật ra lần trước cô có nhắn tin báo cho Diệp Hằng biết gần đây Thanh Ninh hay đi lại nhiều với bạn trai trước.
Nhưng cô thấy hình như Diệp Hằng không có ý định buông tay, vẫn muốn mời người đi ăn cơm.
Lần này Đàm Thanh Ninh lại từ chối.
có lẽ đã không còn cơ hội nữa.
“Ừ, cảm ơn cậu, Diêu Diêu.” Đàm Thanh Ninh thở nhẹ ra.
Cô cầm di dộng trên bàn lên xem, cuộc hội thoại trên màn hình của hai người dừng ở cuộc gọi video vừa nãy.
Cậu không gửi tin nhắn hay gọi điện thoại hỏi, chắc là không nghe thấy nhỉ….?
*
Ba ngày sau vào thứ sáu, Bạch Tân Hàn từ Mỹ về.
Lúc đến đại học T, đã là 8 giờ tối.
Đàm Thanh Ninh vội vàng chạy từ tiết tự học buổi tối về, ở dưới ký túc xá nhìn thấy dáng vẻ cả người mệt mỏi của Bạch Tân Hàn, sợ hết hồn.
“Ở trên máy bay cậu không ngủ à?”
Đàm Thanh Ninh ngửa đầu nhìn vào mắt cậu hỏi.
Ánh đèn đường mờ nhạt, nhìn chung thì thấy vẫn ổn, nhưng có thể thấy sự mệt mỏi ở trong mắt.
Bạch Tân Hàn “Ừm” một tiếng, “Không ngủ được.”
Thanh Ninh nhíu mi, trong không khí thoảng qua cô ngửi thấy mùi rượu.
“Cậu uống rượu?” Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên hỏi.
Bạch Tân Hàn gật đầu, nếp nhăn giữa lông mày rất sâu: “Gần đây bị mất ngủ, trên máy bay uống chút rượu đỏ cho dễ ngủ, kết quả vô dụng.”
Nghe cậu nói mình bị mất ngủ, Đàm Thanh Ninh sốt ruột: “Sao lại bị mất ngủ? Áp lực thi cử rất lớn?”
Bạch Tân Hàn mím môi lắc đầu, đôi mắt khóa chặt vào Đàm Thanh Ninh, màn đêm làm con ngươi tối thêm mấy phần, nhìn vào thấy sâu thẳm, như muốn đem người đối diện hút vào.
Thanh Ninh bị cậu nhìn chăm chú càng hoảng, nghĩ đến bệnh trầm cảm của Bạch Tân Hàn, lo lắng không thôi.
Không phải bệnh trầm cảm tái phát lại chứ?
Thanh Ninh day day huyệt thái dương, sự lo lắng không ngừng tăng lên.
Bạch Tân Hàn cúi đầu thấp giọng nói, giọng nói như gió thoảng qua: “Cậu theo mình về khách sạn giúp mình nghỉ ngơi được không?”
Lời này nếu được nói từ miệng con trai khác, chắc chắn mang nghĩa ám chỉ không tốt lành gì.
Nhưng nó từ miệng Bạch Tân Hàn nói ra, nghe thật thuần khiết không màu mè.
Thanh Ninh mím môi do dự.
“Mình đã hẹn bác sĩ tâm lý ngày mai đến khám.” Bạch Tân Hàn bổ sung.
Nhắc đến bác sĩ tâm lý, sự kiêng dè trong lòng Đàm Thanh Ninh hoàn toàn biến mất, ban tay duỗi ở hai bên không tự giác nắm chặt lại.
Khoảng hai giây sau, cô thở hắt ra thỏa hiệp: “Được rồi, cậu qua ghế bên kia ngồi đợi mình một lát, mình đi lên lấy ít đồ.”
Nhìn bóng dáng Đàm Thanh Ninh xoay người, Bạch Tân Hàn cong khóe miệng, ngoan ngoãn đi đến bên ghế ngồi xuống.
Mới ngồi chưa được bao lâu, có hai nữ sinh đi qua trước mặt cậu.
Trong đó có một người quay đầu lại nhìn, xong lập tức kéo vạt áo người đi cùng.
Hai người vừa đi vừa quay lại, thỉnh thoảng ghé sát tai nhau thì thầm nói chuyện.
Khuôn mặt Bạch Tân Hàn cứng đờ, nhìn cảnh tượng bình thường này dần mất kiên nhẫn.
“Bạn học, xin chào.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói nữ.
Bạch Tân Hàn quay đầu, cô gái kia càng thêm khẩn trương, nghe tiếng còn thấy hơi run rẩy: “Mình có thể thêm WeChat bạn không?”
“Không thể.” Mặt Bạch Tân Hàn lạnh lùng, từ chối rõ ràng nhanh gọn.
“Xin lỗi.” Mặt cô gái thoáng cái đỏ bừng, vội vàng tránh ra.
Bạch Tân Hàn mím môi, lập tức nghĩ đến ở trường học Đàm Thanh Ninh có thể được nhiều nam sinh khác đến xin thêm WeChat, tâm trạng càng xấu đi.
Cô vừa mềm lòng vừa tốt bụng, sau này làm bác sĩ có người tùy tiện lấy thân phận bệnh nhân tìm cô thêm phương thức liên lạc thì làm sao bây giờ.
Thật là không bớt lo.
Khoảng chừng năm phút đồng hồ sau, Đàm Thanh Ninh đeo ba lô trên lưng đi ra từ tòa nhà ký túc.
Bạch Tân Hàn thu lại sắc mặt không vui, thay thành khuôn mặt yên lặng mệt mỏi đi qua…..
Hai người đến khách sạn.
Phòng này khác hẳn phòng lần trước, đây là một phòng khách sạn bình thường đủ tiêu chuẩn.
Nhìn hai chiếc giường được sắp xếp gọn gàng trong phòng, Đàm Thanh Ninh ngơ ngác nhìn Bạch Tân Hàn: “Tại sao lại là twin room?”(*)
(*)Twin room: Phòng được trang bị 2 giường đơn.
Được thiết kế cho một hoặc nhiều người ở.
“Mình đặt muộn, chỉ còn phòng này.” Bạch Tân Hàn vô cùng bình tĩnh nói.
Thanh Ninh: “…….”
“Còn phòng khác không?” Cô đi đến trước bàn, định tự mình gọi điện thoại cho lễ tân.
Tay vừa cầm vào ống nghe đã bị giữ lại.
Hai bên thái dương Đàm Thanh Ninh giật giật, ngước mắt nhìn Bạch Tân Hàn.
“Đừng phiền phức.” Cuồng thâm dưới mắt Bạch Tân Hàn rõ hơn dưới ánh đèn.
Bạch Tân Hàn: “Mình sẽ không làm gì cậu, cậu muốn đổi là không tin tưởng mình?”
“Không phải mình không tin cậu.” Đàm Thanh Ninh nhẹ giọng giải thích, “Nhưng mà ở phòng này không tiện.”
“Sao lại không tiện? Lúc cậu tắm rửa thay quần áo mình đi ra ngoài được không?” Bạch Tân Hàn mím môi, đáy mắt đen chợt lóe sáng, “Gần đây mình mất ngủ, chỉ muốn nhìn cậu ở bên cạnh để tốt hơn.
Nếu cậu thật sự không muốn……”
Cậu hơi ngừng lại, không nói thêm gì.
Trái tim Đàm Thanh Ninh nhói, cô thấy tình trạng của Bạch Tân Hà đêm nay quả thực không tốt lắm, thậm chí còn có mùi vị yếu ớt đáng thương.
Chần chờ một lát, cô gật đầu đồng ý.
Bạch Tân Hàn làm đúng như lời mình nói, ở bên ngoài chờ Đàm Thanh Ninh tắm tửa xong mới đi vào.
Tâm trạng treo lơ lửng vì vậy mà buông xuống.
Sấy tóc xong, cô ngồi trước bàn đọc sách.
Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, lực chú ý của Đàm Thanh Ninh đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Cô thở dài, gấp sách lại, muốn uống nước.
Mới đứng lên từ ghế, khóe mắt Đàm Thanh Ninh liếc đến phòng tắm, cả người ngây ngẩn.
Kính bên ngoài phòng tắm trong suốt!!
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, làm dáng người Bạch Tân Hàn trở nên mơ hồ không rõ.
Cho dù như vậy, rãnh xương sống sâu cùng bờ vai rộng, khung eo hẹp ở sau lưng hiện rõ trước mặt Thanh Ninh.
Những giọt nước nhỏ xuống dọc theo tấm lưng trắng nõn và bóng loáng, đường cong bên dưới khá vênh, đôi chân thon dài.
Đàm Thanh Ninh cuống quýt quay đầu, ôm khuôn mặt đỏ bừng ảo não không thôi.
Trời ạ!! Không thể tin được cô đã nhìn thấy mông của Bạch Tân Hàn!!
Trừ cái chỗ nào đó, gần như cả người của cậu bị cô nhìn thấy hết.
Thanh Ninh nâng má, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Bây giờ cô giống như bị điểm huyệt, động không dám động, sau lưng có cảm giác bị kim châm, có hơi tê dại.
Thanh Ninh đang miên man suy nghĩ, không chú ý đến tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy từ lúc nào.
Cho đến khi có một giọng nam trầm thấp bên tai—-
“Cậu nghĩ gì đấy?”
Đàm Thanh Ninh sợ hãi run rẩy, đứng dậy.
Bạch Tân Hàn vừa mới tắm xong, thay một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, hai chiếc cúc áo trên cùng được mở ra, để lộ lồng ngực trắng, mái tóc đen ướt trên trán, nhỏ từng giọt nước chảy dài từ trên má xuống cổ, chảy vào ngực.
Toàn thân mang theo hơi nước tươi mát, càng trở nên đẹp trai.
Đàm Thanh Ninh không khỏi nhớ đến hình ảnh mình vừa thấy, mặt bắt đầu nóng bừng bừng.
“Không nghĩ gì cả.
Mình muốn đi ngủ.” Cô vuốt vuốt mái tóc, vội vàng đẩy Bạch Tân Hàn ra đi đến lên giường, xốc chăn quay lưng về phía cậu ngủ.
Xong rồi xong rồi, đầu óc của cô đã ô uế.
Sao cô có thể luôn có suy nghĩ muốn cơ thể của người khác vậy chứ?
Đàm Thanh Ninh cau mày nhắm mắt lại, ồm ồm nói: “Cậu sấy tóc xong đi ngủ sớm đi.
Không được để tóc ẩm đi ngủ.”
“Được.”
Bạch Tân Hàn trả lời.
Qua một phút đồng hồ, có tiếng máy sấy ‘vù vù’ vang lên, một lúc sau, là chuỗi tiếng bước chân đang đến gần.
Cuối cùng, dùng lại bên cạnh giường cô.
Đàm Thanh Ninh nhắm mắt giả vờ ngủ, tim đập thình thịch.
‘Cạch’, ngọn đèn nhỏ ở đầu giường được tắt.
Đàm Thanh Ninh cảm giác được Bạch Tân Hàn đang đứng trước giường cô rất lâu.
Dù đã có kinh nghiệm sống chung nhưng cô vẫn thấy hồi hộp.
Lòng bàn tay nắm chặt dưới lớp chăn bông, nhịp tim càng lúc càng đạp nhanh.
Không biết qua bao lâu, khi Bạch Tân Hàn đã nhìn đủ rồi.
“Ngủ ngon”, sau câu nói đó là tiếng bước chân cậu rời đi.
Đàm Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó là niềm hạnh phúc bí mật nhỏ không tên.
Nó giống như bong bóng nổi lên từ chai nước ngọt sau khi lắc mạnh, dày đặc và liên tục.
Bên kia, Bạch Tân Hàn đã quay lại giường ngủ của mình, lẳng lặng ngoảnh đầu nhìn bóng lưng cô.
Cậu biết cô giả vờ ngủ.
Có thể Đàm Thanh Ninh không biết, cậu còn hiểu hơn cô lúc nào cô mới ngủ thật.
Dáng vẻ lúc ngủ, tần suất hít thở, tư thế….
Tất cả cậu đều biết.
Rèm cửa tối tăm che khuất màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong phòng tối đen như mực, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Không biết đã qua bao lâu, hô hấp của Đàm Thanh Ninh trở nên đều đều, tư thế ngủ của trở thành một chân đang trong chăn, chân còn lại ở bên ngoài đè lên chăn.
Bạch Tân Hàn cử động, từ trên giường mình đứng dậy, tự nhiên đi đến chỗ Đàm Thanh Ninh đang ngủ say.
Chăn trên người cô đã lộn xộn rối tung, áo bị co lên hở bụng, hai chân quấn vào chăn nhìn như một đống hỗn độn.
Kiểu dáng áo ngủ cài cúc trước, áo màu vàng ấm có in hình mấy chú thỏ hoạt hình.
Hô hấp Bạch Tân Hàn rối loạn, nhẹ nhàng đưa tay cởi hai cúc áo trên nhất.
Ngón tay mang theo độ ấm lướt xuống phía dưới, chạm vào làn da mềm mại nhẵn nhụi của cô.
Cậu vén vạt áo sang, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm trên xương quai xanh.
Động tác của Bạch Tân Hàn rất nhẹ, Đàm Thanh Ninh không chút phát hiện.
Đôi mi dài rủ xuống, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở, hơi thở đều đều, người vẫn ngủ say sưa.
Có lẽ quá tin tưởng vào cậu.
Đáng tiếc, cậu đâu phải chính nhân quân tử gì.
Bạch Tân Hàn mím môi, ngón tay lưu luyến rời đi, cúi đầu, hôn nhẹ lên chỗ hình xăm.
Cậu ngẩng đầu lên, mắt nhìn vào đôi chân đang quấn chăn của cô trong vài giây, trong đầu không nhịn được nghĩ đến cảnh hai chân cô quấn lấy mình….
Bạch Tân Hàn thở hắt ra, cúi xuống nhìn xuống quần.
Bạch Tân Hàn âm thầm tính toán khả năng bị Đàm Thanh Ninh phát hiện trong lúc mình ngủ say, cuối cùng vì tính nguy hiểm quá lớn mà lựa chọn quay về giường mình ngủ.
Trước khi rời đi, Bạch Tân Hàn không quên cài nút áo lại, làm như chưa hề phát sinh chuyện gì.
*
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Tân Hàn lái xe chở Đàm Thanh Ninh đến bệnh viện đã hẹn trước.
Trên đường, cô luôn quan sát trạng thái của Bạch Tân Hàn.
Vẻ xanh xao trên mặt bớt đi nhiều, nhìn tinh thần cũng tốt hơn hôm qua.
“Có phải tối hôm qua cậu ngủ được không?” Đàm Thanh Ninh hỏi.
Sắc mặt Bạch Tân Hàn ngưng trọng, nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô hỏi không có ý nào khác mới yên tâm.
“Ngủ ngon.”
Đàm Thanh Ninh thấy nhẹ người hơn: “Ừm, chắc hôm qua do cậu ngồi máy bay nhiều nên mệt mỏi.”
Bạch Tân Hàn liếc mắt nhìn cô, không phản bác.
Nửa giờ sau, hai người đến khoa thần kinh của một bệnh viện nổi tiếng thành phố T.
Đại sảnh bệnh viện trống trải sạch sẽ, người không đông.
Phòng của chuyên gia nằm ở tầng ba.
Sau khi Bạch Tân Hàn đi vào, Đàm Thanh Ninh ngồi trên ghế bên ngoài chờ, mở sách ra vừa ôn tập vừa chờ.
Một giờ sau, cửa mở ra.
Đàm Thanh Ninh vội vàng gập sách vở cất vào trong cặp, đứng dậy, khẩn trương nhìn Bạch Tân Hàn.
“Giai đoạn hai.” Bạch Tân Hàn cong môi, trực tiếp nói kết quả cho cô.
Đàm Thanh Ninh “A” một tiếng, cúi đầu suy nghĩ.
Nó nghiêm trọng hơn một chút so với lúc cậu đi.
Mất ngủ, có lẽ là vì nó …
Đàm Thanh Ninh vẫn đang nghĩ, phía sau gáy tự nhiên bị nhéo.
Cô ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Tân Hàn.
“Đi, đi lấy thuốc.” Cậu thản nhiên thúc giục.
“Để mình đi! Cậu nghỉ ngơi đi.”
Đàm Thanh Ninh với tay lấy tờ giấy trong tay Bạch Tân Hàn, xoay người bỏ chạy.
Bạch Tân Hàn, người bị bỏ lại tại chỗ nhìn bóng lưng mảnh mải đằng trước, khóe miệng cong lên một cách khó hiểu.
Chỉ một biểu hiện quan tâm có thể làm cho cậu vui sướng, có lẽ trên đời chỉ có mình Đàm Thanh Ninh.
Cậu cúi xuống cầm ba lô của cô, đi theo sau xuống tầng.
Lấy thuốc xong, Bạch Tân Hàn lái xe quay về khách sạn.
Đàm Thanh Ninh nhìn đồng hồ, định ăn cơm cùng Bạch Tân Hàn xong sẽ về trường học.
Cô còn chưa kịp nói kế hoạch của mình, Bạch Tân Hàn đang lái xe làm như vô tình nhắc đến: “Mình còn chưa nói với cậu, về chuyện bác sĩ tâm lý từng khám cho mình trước đây.”
“Người bác sĩ kia?” Đàm Thanh Ninh nhíu lông mày, “Chuyện thế nào?”
Mấy lần trước bọn họ có nhắc đến vấn đề này đều bị cậu lái qua.
“Bố mình đã tìm thấy bác sĩ đó rồi.”
Tim cô đập nhanh, khẩn trương hỏi: “Sao bà ta phải làm vậy?”
“Bị người mua chuộc.” Bạch Tân Hàn hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói.
“Ai?” Mắt Đàm Thanh Ninh mở to, không tin có người sẽ làm ra chuyện hại một cậu bé chỉ có mười mấy tuổi.
Bạch Tân Hàn mím môi, thấp giọng nói: “Là con riêng của ông nội mình.”.