Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên, lắc lắc đầu: “Mình không sợ sấm và chớp, cậu không cần lo lắng.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc, lời nói ngay thẳng.
Bạch Tân Hàn nghẹn họng trước câu trả lời thẳng thắn của cô gái không hiểu phong tình trước mặt này.
Cậu nhắm mắt, do dự định nói ra “Mình sợ ”, “Muốn ngủ cùng cậu.”
Nếu nói thẳng, có khi nào Đàm Thanh Ninh nghĩ cậu có suy nghĩ không đứng đắn nào khác không?
Cậu muốn tiến thêm một bước thân mật với Đàm Thanh Ninh, nhưng tuyệt đối đây không phải mục đích việc cậu muốn ở chung.
Cho dù hai người ngủ cùng nhau không cần làm gì, đủ để cậu thấy thỏa mãn và vui vẻ.
Nhưng những lời này, cậu không thể nói thành lời.
Quan trọng nhất là việc hai người quay lại thành công là nhờ kế hoạch của cậu.
Có cần thiết phải tiến thêm một bước ngủ cùng không?
Vạn sự khởi đầu nan, câu đó đúng là thích hợp dùng cho tình cảnh lúc này.
Bạch Tân Hàn mím chặt môi, quyết định không nói ra lời xin ngủ cùng.
Cậu hơi thất vọng “Ừm” một tiếng, thả Đàm Thanh Ninh ra.
Bên kia, Đàm Thanh Ninh quay lại phòng nằm trên giường, ôm gối ôm lăn hai vòng.
Nếu cô không hiểu sai, Bạch Tân Hàn đang….muốn xin ngủ cùng sao?
Chuyện này….hình như không tốt lắm đâu? Bọn họ mới vừa ở chung mà..….
Cô luôn biết tướng ngủ của mình rất kém, đang ngủ say rồi đá loạn xạ lên.
Thường xuyên nằm hình chữ ‘đại’ (大) không nói, còn thích ôm gối và kẹp chăn vân vân.
Nếu hai người ngủ cùng nhau có khi nào cô coi Bạch Tân Hàn thành gối và chăn luôn không?
A a a! Chuyện này quá xấu hổ.
Bạch Tân Hàn sẽ cảm thấy cô rất háo sắc.
Đàm Thanh Ninh sờ sờ hai má đỏ bừng của mình, cô phải xấu hổ thừa nhận rằng, đúng là cô có chút tò mò với cơ thể đàn ông của cậu.
Trước đó, cô mới chỉ nhìn thấy mô hình giả trong tiết học giải phẫu…..
Không nên không nên, nếu ngủ cùng nhau, cô thật sự sẽ làm ra một số chuyện hay giở trò gì đó với Bạch Tân Hàn mất.
Ôi, thật khó.
*
Buổi sáng ngày hôm sau, Đàm Thanh Ninh thức dậy sớm.
Rửa mặt xong xuôi, cô ở phòng bếp làm bữa sáng cho hai người.
Trong lúc cô đang rán trứng, phía sau có người dán lên, vòng tay ôm chặt thắt lưng cô.
Thanh Ninh bất ngờ không kịp phòng bị hít vào một hơi, đồng thời bên vai trái nặng xuống, hơi thở mát mẻ trong sạch ập đến.
“Làm gì vậy?” Tiếng Bạch Tân Hàn khàn khàn, mang theo mùi thơm mát lạnh của kem đánh răng.
Những sợi râu ngắn và cứng cọ xát vào gáy cô, cảm giác tê dại lan tỏa từ nơi đó lan ra.
Thanh Ninh rụt cổ, không nhịn được cười: “Ngứa quá, mình đang rán trứng.”
Bạch Tân Hàn “ừ” một tiếng, cằm vẫn đặt trên vai cô, dùng tư thế vô cùng thân mật xem cô lật trứng, rắc hạt tiêu.
‘Cạch’, lửa vừa mới tắt, hai má Thanh Ninh được một bàn tay ấm áp quay nghiêng sang một bên.
Nụ hôn vị chanh bất ngờ đến.
Tư thế nghiêng đầu của Đàm Thanh Ninh không được tự nhiên, vô thức quay người lại, biến thành tư thế đối mặt với Bạch Tân Hàn.
Cánh tay đang đặt trên eo, xuyên qua lớp áo phông mỏng, nhiệt độ cơ thể nóng của cậu chạm vào da của cô.
Thanh Ninh ngửa đầu, hai cánh tay đặt trên vai cậu.
Hôn môi hôn đến nghiện? Hình như càng ngày cô càng có thói quen hôn môi cùng cậu.
Mỗi lần hôn, Bạch Tân Hàn đều cúi người để phối hợp với chiều cao của cô, môi lưỡi quấn vào nhau, rất dễ cảm nhận được sự nâng niu, quý trọng, cẩn thận của đối phương.
Cô thường bị loại cảm giác này đánh trúng, trong nháy mắt cả người rơi vào trạng thái lơ mơ không còn khả năng suy nghĩ, chỉ còn suy nghĩ muốn đáp trả cho cậu sự dịu dàng tương tự
Giống như giờ phút này, Thanh Ninh mơ mơ màng màng hôn lại Bạch Tân Hàn, vứt chuyện bữa sáng ra sau đầu không còn một mảnh.
Đột nhiên phần eo bị siết chặt, cô được người nào đó ôm đặt lên bàn bếp, chỗ da trên đùi tiếp xúc với mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch lạnh như băng.
Nụ hôn trên môi vẫn tiếp tục, từ chạm nhẹ lướt qua đến xâm nhập thăm dò, hô hấp của Thanh Ninh dần trở nên dồn dập.
Dép lê rơi trên mặt đất, cô dùng chân vòng qua người Bạch Tân Hàn, mũi chân day nhẹ ở trên quần cậu, ý bảo người buông mình ra..
Hô hấp Bạch Tân Hàn đột ngột nặng nề hơn, hiển nhiên đã hiểu lầm ý của cô.
Cậu dùng tư thế này ôm Đàm Thanh Ninh từ mặt bếp về bàn ăn, để cô ngồi lên ghế ăn cơm.
Mặt Thanh Ninh đỏ bừng, nhìn cậu mang hai phần bữa sáng từ trong bếp ra đặt lên bàn.
“Chút nữa cậu không đi làm à?” Thanh Ninh ăn bữa sáng hỏi.
Bạch Tân Hàn lắc đầu: “Không đi.”
“Hả? Gần đây không cần đến công ty?” Thanh Ninh khó hiểu.
Bạch Tân Hàn đang ăn liền dừng lại: “Chờ cậu đi thực tập thì đi.”
Thanh Ninh giật mình, cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói cậu, cong môi cười trả lời, trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ.
Bạch Tân Hàn thấy cô vui, ngẩng đầu nhìn đối diện.
Đàm Thanh Ninh mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình màu trắng, tóc dài xõa tung trên áo, thêm vài phần hương vị lười biếng.
Cô đang im lặng ăn bánh mì nướng, lông mi dài rủ xuống, ý cười ẩn trong đôi mắt đen như mực.
Tâm trạng Bạch Tân Hàn vì cô vui mà nhộn nhạo theo, cũng cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Vì thế cô gái ngồi trước mặt lại ngẩng đầu, bên má phình phình, nắng sớm chiếu vào làn da trắng, có thể nhìn thấy được lông tơ rất nhỏ ánh vàng.
“Ừ.” Mặt mày cô rạng rỡ, môi mỉm cười.
Hai người cùng cười, chậm rãi ăn xong bữa sáng.
Đối với những người trẻ mới sống chung mà nói, cảm xúc hạnh phúc đến rất đơn giản.
Một nụ hôn, một câu nói, thậm chí là một ánh mắt, rất dễ dàng rơi vào trạng thái vui vẻ nhìn nhau cười.
Mấy ngày nay không phải đi thực tập, cuộc sống hạnh phúc lười biếng của hai người trôi qua trừng ngày.
Lúc vui thì tự mình nấu cơm, không vui thì gọi đồ ăn ngoài hoặc ra ngoài ăn.
Đi dạo phố, đi khu vui chơi, đi lên núi, ăn cơm, đi du lịch….
Hai người gần như thực hiện hết tất cả những việc một đôi tình nhân thường hay làm cùng nhau.
Đáng tiếc một tuần sau, loại cuộc sống hưởng thụ này kết thúc.
Đàm Thanh Ninh và Tô Mông, Tôn Hiểu chính thức bắt đầu kỳ thực tập.
Mỗi ngày cô phải rời giường lúc 6 giờ, lái xe đưa cô đến bệnh viện số ba, từ 7 giờ sáng đến 5 giờ chiều, trừ thời gian nghỉ trưa ra những lúc còn lại đều phải làm việc.
Thời gian Bạch Tân Hàn đi làm muộn hơn cô, thời gian hai người ra ngoài làm việc khác nhau.
Khi tan làm Bạch Tân Hàn cố ý đến bệnh viện sớm một chút để đón cô cùng về.
Cô đôi khi cô không thể tan làm đúng giờ, cậu cũng chờ theo.
Là một thực tập sinh khoa ngoại tổng hợp, việc chính của Thanh Ninh vẫn là học tập, vào các ngày trong tuần thường làm những việc nhỏ như dán số xét nghiệm, làm chân chạy kiểm tra phòng và viết bệnh án.
Giáo viên hướng dẫn của cô ngoài công việc hằng ngày, còn đã dẫn thêm một thực tập sinh tên là Lý Hoán, cũng là sinh viên đại học T, là đàn anh của Thanh Ninh.
Bình thường do thầy quá bận, ngược lại Lý Hoán là người chỉ dẫn giúp đỡ cô rất nhiều.
Lý Hoán có vẻ bề ngoài như ánh mặt trời, có sự kiên nhẫn.
Đối với đàn em khóa dưới chỉ bảo tỉ mỉ cẩn thận.
Quan hệ giữa hai người nhanh chóng trở nên thân thiết.
Thanh Ninh từng thực tập ở thành phố C lúc còn học năm nhất, năm hai, nên thích ứng rất nhanh với công việc ở bệnh viện.
Khác với những người khác giúp dán số xét nghiệm, cô đã có thể tiêm và đổi thuốc.
Nói chung việc thực tập của cô khá là suôn sẻ, trừ một việc.
— Có một bệnh nhân lúc nào cũng chỉ đích danh cô là người đổi thuốc.
Cái người bệnh kia tên Tiết Duy, diện mạo cao lớn thô kệch, lông mi dậm, ánh mắt sắc bén.
Trước đó anh ta uống nhiều rượu xong đánh nhau với người ta, bị mấy nhát dao đâm vào bụng chảy rất nhiều máu, cái mạng nhỏ gần như mất đi.
Bây giờ tình trạng khá hơn chút, suốt ngày ở bệnh viện kêu la nhàm chán, lấy việc nói chuyện trêu đùa Thanh Ninh thành chuyện vui.
Thỉnh thoảng bạn của anh ta có đến bệnh viện thăm bệnh, Thanh Ninh đã gặp qua mấy lần, mấy người bọn họ giống hệt nhau, cùng một dạng cà lơ phất phơ.
Hôm nay Thanh Ninh ở phòng trực ban đọc sách, y tá đến gõ cửa, đưa mắt ra hiệu cho Thanh Ninh, nhỏ giọng nói: “Giường 65 đổi thuốc, yêu cầu em đi.”
Thanh Ninh thở dài, không biết làm sao nhìn Lý Hoán.
“Nhịn được thì nhịn, anh ta sắp xuất viện rồi.” Lý Hoán an ủi nói, “Anh đi cùng em.”
Tiết Duy kia cũng không làm ra hành động nào quá phận, nhưng ngày thường cứ hở tí ra là tìm Đàm Thanh Ninh đến.
Nếu không nói không thoải mái thì muốn đổi thuốc.
Là một người có trách nhiệm phải chăm sóc và chữa bệnh, tuy rằng trong lòng Đàm Thanh Ninh không thoải mái nhưng không từ chối.
Sợ anh ta không vui khiếu nại lên trên sẽ làm gây ra rắc rối cho bệnh viện và giáo viên hướng dẫn của cô.
“Bác sĩ Đàm bao nhiêu tuổi?” Tiết Duy miễn cưỡng nằm trên giường bệnh nhìn động tác Đàm Thanh Ninh, áo bệnh nhân mở rộng, lộ ra nửa người trên ngăm đen, tùy tiện hỏi.
Thanh Ninh mím môi, không muốn nói chuyện với anh ta.
Cô cúi đầu nhanh chóng mở băng gạc, không cảm xúc trả lời: “Năm ba.”
“Ờ~~” Tiết Duy lười biếng lên tiếng, mắt híp lại.
Đàm Thanh Ninh vô cùng hoài nghi, nếu là ngày bình thường thì trong miệng anh ta phải ngậm điếu thuốc mới phải.
Tiết Duy ung dung thản nhiên đánh giá Đàm Thanh Ninh, không nhanh không chậm trêu đùa: “Có bạn trai chưa? Có cần anh Tiết giới thiệu cho em không?”
Thanh Ninh nhanh nhẹn tiêu độc miệng vết thương, bình tĩnh trả lời: “Có.”
“Bạn trai thế nào? Để anh nhìn xem bác sĩ Đàm thích kiểu con trai dạng gì, xem anh còn cơ hội hay không?” Tiết Duy không hề kiêng dè, không quan tâm trong phòng bệnh còn người khác, ngoài miệng muốn nói cái gì thì nói.
Thanh Ninh không trả lời, động tác trên tay nhanh hơn.
“Sao vậy?” Lời nói trêu chọc đùa giỡn, “Hỏi một chút cũng không được à?”
Thanh Ninh cẩn thận băng bó lại vết thương xong, nhẹ nhàng thở ra.
Cô thật sự không muốn để ý đến Tiết Duy, tay đặt trên xe đẩy muốn đi.
“Thái độ này của cô là sao?” Sắc mặt Tiết Duy trầm xuống, anh ta ngồi dậy nắm lấy tay Thanh Ninh.
“Này—” Lý Hoán chen vào giữa hai người, dịu giọng nói: “Cô bé da mặt mỏng, anh hỏi như vậy dễ làm người ta thẹn thùng.”
“Đúng vậy, bác sĩ Đàm xinh đẹp thế, chắc chắn là có bạn trai rồi.” Người chú trung niên nằm bên cạnh Tiết Duy thấy thế vội mở miệng hòa giải.
Đàm Thanh Ninh thở hắt ra, xoay người nhìn vẻ mặt khó coi của Tiết Duy, giọng nói rõ ràng trong trẻo: “Bạn trai tôi rất cao rất đẹp trai, không hút thuốc không uống rượu không đánh nhau.
Anh thấy khả năng không?”
Cô không để ý đến anh ta, đẩy xe quay đầu rời đi.
Quay lại phòng trực, cô vẫn còn sợ.
Nhìn dáng vẻ lúc Tiết Duy tức giận, mặt tái đi nhìn thật đáng sợ.
Cô vừa mới làm anh ta tức giận, không biết có chuyện gì kéo đến không…..
Qua một lúc lâu, Lý Hoán quay lại từ phòng bệnh.
“Anh….” Thanh Ninh hơi lo lắng nhìn về phía anh.
Lý Hoán lắc đầu: “Không sao.
Lần sau em không cần phải đổi thuốc cho hắn, loại người như này đụng vào không tốt.”
Thanh Ninh nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn anh.”
*
Thanh Ninh nghĩ chuyện này sẽ dừng lại tại đây, không muốn kể cho Bạch Tân Hàn nghe.
Ai ngờ buổi tối trên đường về, cô nhận được tin nhắn của Lý Hoán.
[Chuyện hôm nay đừng để trong lòng, đa số bệnh nhân đều là người tốt.]
Thanh Ninh hơi mím môi, trả lời lại.
Thanh Ninh: [Em biết rồi, cảm ơn anh.]
Tin nhắn vừa gửi xong, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nam nghiêm túc: “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Đàm Thanh Ninh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn ngồi bên cạnh.
Cậu đang nhíu mày, ánh mắt nghiêm khắc mang theo sự nghi vấn.
Thanh Ninh cắn môi, hơi do dự.
Cô nghĩ mình mà kể thì cậu lại không vui.
Nhìn thấu suy nghĩ của cô, Bạch Tân Hàn thấp giọng nói: “Không được lừa mình.”
Thanh Ninh chần chờ, đành phải kể hết mọi chuyện phát sinh hôm nay cho cậu nghe.
Vẻ mặt Bạch Tân Hàn càng lúc càng lạnh theo từng lời cô nói, đến cuối cùng, cả khuôn mặt giống như tảng băng lạnh.
“Không sao đâu, người kia sắp xuất viện rồi.” Thanh Ninh vội vàng bổ sung.
Cho đến khi về nhà, Bạch Tân Hàn vẫn trưng ra khuôn mặt như hầm băng đó.
Thanh Ninh về phòng mình thay quần áo, mở cửa đối diện với ánh mắt phức tạp của Bạch Tân Hàn.
“Cậu có nghĩ đến không, nhỡ may gặp lại chuyện như hôm nay thì sao?” Giọng cậu rất thấp.
Thanh Ninh sửng sốt, theo bản năng phản bác lại: “Không đâu.
Những bệnh nhân như thế thuộc số ít, hơn nữa lời anh ta nói ngoài miệng đó mình coi như gió thoảng bên tai là xong.”
“Lời ngoài miệng?” Bạch Tân Hàn giật giật khóe miệng, lớn tiếng: “Nếu hắn ta thật sự động tay động chân, vậy thì chậm rồi!!”
“Vậy cậu muốn thế nào?” Thanh Ninh nói rất nhẹ, “Không thể vì một bệnh nhân cá biệt mà không làm bác sĩ được?”
Làm bác sĩ đương nhiên khó tránh khỏi gặp đủ loại người bệnh khác nhau, kinh nghiệm của bản thân còn chưa đủ, có lẽ sau này cô sẽ xử lý tốt hơn.
“Vì sao không được?” sắc mặt Bạch Tân Hàn vẫn nghiêm túc, “Cậu cũng biết, mình không hề muốn cậu làm bác sĩ.”
Tâm trạng Thanh Ninh trùng xuống, không nghĩ đến Bạch Tân Hàn lại nhắc đến vấn đề này.
“Thế vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn thì có gì khác nhau? Ra cửa có thể gặp phải tai nạn, cậu sẽ không vì khả năng một phần mười như vậy mà không ra ngoài chứ.” Thanh Ninh nắm tay cậu lắc lắc.
Bạch Tân Hàn yên lặng nhìn cô, bỗng dưng cụp mắt, thở dài.
Cô luôn không hiểu vấn đề mà cậu lo lắng.
Thanh Ninh ngửa đầu, đôi mắt sạch sẽ trong suốt: “Chuyện này chỉ là ngẫu nhiên thôi, không cần phải lo lắng.”
Cô kiễng chân, hôn lên khóe miệng đang mím chặt của Bạch Tân Hàn.
Đêm nay, Bạch Tân Hàn nằm trên giường cách một bức tường với bạn gái mất ngủ.
Cậu biết do mình quá căng thẳng, thần kinh mẫn cảm.
Nhưng một khi liên quan đến Đàm Thanh Ninh, cậu không thể dùy trì nổi trạng thái bình tĩnh và lý trí ngày thường.
Bạch Tân Hàn trợn tròn mắt nhìn trần nhà trong bóng tối, xốc chăn đứng dậy.
Đứng trước cửa phòng Đàm Thanh Ninh, cậu hơi vặn nắm cửa.
Cửa mở.
Cô gái trên giường ngủ yên tĩnh, trong bóng đêm ngực hơi phập phồng, hô hấp đều đều.
Bước chân Bạch Tân Hàn nhẹ hơn, đi đến bên cạnh giường.
Cậu để đôi dép của mình ngay ngắn bên dép cô, nằm cạnh Thanh Ninh.
Bạch Tân Hàn nghiêng người, đối mặt với Đàm Thanh Ninh.
Sau một lúc, cậu nhích lại gần bên trong, bàn tay đặt lên lưng cô.
Đàm Thanh Ninh ngủ rất say, hoàn toàn không nhận ra có sự tồn tại của người khác bên cạnh mình.
Bạch Tân Hàn hơi hướng về phía trước, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, ôm người vào trong ngực.
Cậu cúi đầu, mùi thơm từ tóc cô hòa với mùi sữa tắm, một cảm giác an ủi và thoải mái quét qua lồng ngực cậu.
Bạch Tân Hàn nhắm mắt lại, sự lo lắng và hoảng sợ không thể giải thích được vừa rồi đã biến mất, chỉ còn cảm giác ấm áp ở trong máu chảy trong người.
Ngửi mùi hương quen thuộc làm người khác an tâm ở bên cạnh, cậu dần tiến vào giấc ngủ.
Một giây trước khi ngủ, khóe môi cậu thoáng vểnh lên.
Giả bộ quân tử làm quái gì?
Cậu nên ôm cô ngủ như vậy từ sớm..