Sau lưng Đàm Thanh Ninh chợt lạnh.
Sinh viên y luôn nhìn thấy trong các giờ học thực hành của giáo viên, trong sách vở, trong video học tập, hơn nữa lúc đi thực tập rất có thể ….
Stop!!
Không thể nghĩ nữa!
Trong đầu có tiếng chuông báo cảnh tỉnh, như người đi đường đi trên ven sông, Đàm Thanh Ninh cẩn thận thu chân về.
Đôi mắt Bạch Tân Hàn sáng ngời, giống hai cái đèn pha chiếu vào mặt cô, khóe miệng mím chặt, còn đang đợi câu trả lời của cô.
Thanh Ninh suy nghĩ trong chốc lát, cúi đầu nhìn xương quai xanh cậu nhẹ giọng giải thích: “À, ừm…cái đó, trên sách giáo trình đó.”
“Cậu nhìn mình nói.” Giọng nói trầm thấp mang theo ý tứ hàm xúc không thể cãi lại.
Dáng vẻ chột dạ này của cô, cho rằng mắt cậu mù phải không?
Đàm Thanh Ninh nâng mắt, liếc nhanh nhìn vào mắt cậu.
Trong đó hiện vẻ lo lắng rõ ràng, còn mang sự hứng thú tìm tòi.
Đầu óc Thanh Ninh vận hành nhanh chóng, cười nói: “Không nói nữa, cậu rất đẹp trai, mình sẽ không nhịn được muốn hôn cậu.”
Như để lấy bằng chứng cho lời mình nói, cô nâng mặt Bạch Tân Hàn lên hôn loạn xạ, từ mắt đên môi chỗ nào cũng hôn, nước miếng nhây ra tùm lum.
Ngay từ đầu sắc mặt Bạch Tân Hàn đã căng thẳng, bây giờ phải chịu đợt tấn công mãnh liệt này có phần không chịu nổi, thả lỏng một giây.
Cậu nhịn xuống ý định muốn hôn lại, giữ cổ Đàm Thanh Ninh rồi kéo người như con cún con ra khỏi mặt mình.
Ngữ khí nghiêm túc nói: “Đừng đánh trống lảng.”
Đàm Thanh Ninh ngưng lại, đành chịu giải thích: “Trên sách giáo trình đó.”
Cô cẩn thận nhìn cậu, quyết định chứng minh lời mình nói là thật: “Muốn mình lấy cho cậu xem không?”
“Không cần!” Thái dương Bạch Tân Hàn giật giật, thở mạnh: “Mình không có hứng thú.”
“Ừm.” Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, nói theo lời cậu: “Bỏ đi.”
Cô ôm thắt lưng gầy của Bạch Tân Hàn, khen: “Dù sao cũng không có gì hay để xem, không đẹp bằng của cậu.”
“Đàm Thanh Ninh!!” Gân xanh trên cổ Bạch Tân Hàn nổi lên, “Cậu bình thường lại đi.”
Tại sao nghe cô nói giống như rất hay thưởng thức mấy tiêu bản? Hơn nữa cái chỗ đó có gì mà đẹp, cậu mới không cần so sánh với mấy loại này.
Đàm Thanh Ninh cười hì hì hai tiếng.
Cô có gì không bình thường? Bác sĩ cần phải nhìn kỹ để chẩn đoán bệnh đấy.
Nhưng ở tình huống này, cô sẽ không so đo với người nào đó.
Haiz, cô đúng là một cô bạn gái vừa rộng lượng vừa hiền lành vừa thông minh, am hiểu lòng người.
“Ninh Ninh.” Động tác Bạch Tân Hàn dừng lại, đè cô ở dưới người.
Cậu cúi đầu cắn môi cô, không vui lắm thấp giọng nói: “Mình không thích cậu nhìn người khác.”
Ngoài miệng Đàm Thanh Ninh đau, bàn tay vuốt mấy sợi tóc ngắn ngủn sau đầu cậu, dịu dàng nói: “Cũng không nhiều đâu, mới chỉ có mấy lần.”
Bạch Tân Hàn đang hôn cô lập tức dừng lại,
“Còn mấy lần?! Cậu muốn mình phải tức chết phải không?” Bạch Tân Hàn cao giọng hỏi.
Đôi mắt màu nâu thâm trầm, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ ràng, cơ bắp cánh tay căng ra, mơ hồ thể hiện sức mạnh của chủ nhân.
Thanh Ninh thầm nghĩ ‘không xong rồi’, không cẩn thận còn nói lộ ra hết.
“Không nhìn không nhìn.” Cô dịu giọng dỗ dành, ngửa đầu hôn cằm cậu, “Với lại nhìn của cậu là tốt nhất.”
Lồng ngực Bạch Tân Hàn phập phồng, không cam lòng cúi đầu gặm cắn môi cô lần nữa, vừa hung ác vừa kịch liệt.
Miệng Thanh Ninh bị cậu cắn phát đau, không chịu được lầm bầm mấy tiếng.
Bạch Tân Hàn tạm dừng, cho cô không gian để hô hấp.
Thanh Ninh bị hôn đến tê dại, cả người mềm nhũn.
Cô vỗ vỗ đầu cậu, đột nhiên dùng sức túm, hét lên: “Này!!”
Bạch Tân Hàn kêu rên, ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề, vẻ đẹp trai không giới hạn.
Thanh Ninh đỏ mặt, giơ tay che mắt cậu: “Không được nhìn, không được hôn.”
Bạch Tân Hàn nhấp môi dưới, một tay ôm cô, hai má phiếm hồng cọ cọ trên cổ cô, tiếng thở thô xuyễn.
Nhiệt độ trên mặt cậu cao đến dọa người, làn da chỗ cổ bị cọ của Đàm Thanh Ninh tăng nhiệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều có chút ngại ngùng, tiếng tim đập mạnh rõ ràng sát cạnh nhau.
Sau một lúc lâu, Bạch Tân Hàn cúi đầu lên tiếng: “Tại sao không thể nhìn? Mình đã cho cậu xem.”
Đàm Thanh Ninh: …..
“Mình, mình xấu hổ mà.” Cô cắn môi dưới, mặt đã đỏ như trái cà chua.
Hơn nữa chắc gì cậu chỉ đơn thuần nhìn không thôi….
Bạch Tân Hàn im lặng một lúc, nói ra một từ mới học được từ cô: “Tiêu chuẩn kép.”
———————————————————————————————–
——-
Dù cả hai không làm gì nhưng có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Sự thân mật có bước tiến đột phá lớn.
Sau khi Đàm Thanh Ninh kết thúc kỳ thực tập, dành thời gian về nhà một chuyến, để lại Bạch Tân Hàn một mình ở thành phố T.
Về đến thành phố C, cô hẹn Hứa Chước và Qúy Lam ra ngoài ăn cơm uống rượu.
Để cho thuận tiện, mấy người họ hẹn nhau chỗ gần nhà Qúy Lam, Hứa Chước lái xe chở Đàm Thanh Ninh đến.
Trên bàn, Hứa Chước biết cô quay lại với Bạch Tân Hàn, mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Không nghĩ tới dạo quanh một vòng, cỗ vẫn quay về ở cùng một chỗ với chàng trai trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
Đèn trong quán bar mờ ảo, chiếu vào làm khuôn mặt của Đàm Thanh Ninh trở nên mơ hồ.
Cô và Qúy Lam nói nói cười cười, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ.
Cô quay lại với cậu ta, chắc là rất vui vẻ?
Hứa Chước uống thêm ngụm rượu, trong cổ họng chát chát.
Hai người lớn lên cùng nhau, vẫn là quan hệ bạn tốt.
Lúc đi học, các bạn trong lớp rất thích mang hai người bọn họ ra trêu đùa.
Ngay từ đầu cậu thấy rất phiền não, nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, lại cảm thấy vui vẻ.
Khi còn học cấp ba, cậu luôn nghĩ Đàm Thanh Ninh thích Dương Thần An ở lớp một, chưa bao giờ tưởng tượng cô sẽ ở bên Bạch Tân Hàn.
Bởi vì lòng tự trọng và sự kiêu ngạo trong người, những lời vốn khó nói lại càng không thể nói ra.
Ở trường học, có lúc cậu nhìn thấy bóng dáng hai người đi cạnh nhau, nhìn rất hợp đôi.
Cậu nhìn bọn họ ở bên nhau, cũng nhìn bọn họ chia tay.
Khi nhìn thấy Đàm Thanh Ninh khóc vào hôm ấy, cậu mới khắc sâu ý thức được rằng, đoạn tình cảm ngây thơ này chỉ có thể là bí mật mãi mãi.
Trong lúc đó, quan hệ thích hợp nhất giữa hai người là bạn thân.
Vì thế, cậu đã đến đại học phía Bắc học mà không thể giải thích được là vì sao.
Cậu giống đa số các chàng trai khác, đi học, chơi bóng, chơi game, tham gia các câu lạc bộ thú vị.
Đương nhiên, cũng quen bạn gái giống bọn họ.
Ở trường học bọn họ dắt tay nhau, hôn môi, đi dạo trên sân thể dục, đi rừng cây nhỏ hẹn hò, và cả những lần mâu thuẫn và những trận cãi vã.
Giống những cặp đôi yêu nhau khác, trong khoảng thời gian yêu nhau có chua có ngọt.
Sau đó bạn gái cậu ra nước ngoài du học, bọn họ yêu xa một thời gian, cuối cùng vẫn chia tay vì khoảng cách.
Hôm chia tay cậu uống say một trận, chơi game suốt đêm, hôm sau quay về trạng thái người độc thân.
Tình cảm gì gì đó, giống mưa bụi không ngớt ở Giang Nam, cách cậu rất xa.
Có lẽ do uống nhiều, cậu nhớ đến đêm hè khi còn nhỏ.
Khi đó bầu trời đêm rất nhiều sao, cậu và Đàm Thanh Ninh ngồi trên sân phơi, trên bàn đặt đậu nành đã luộc muối, cùng với tiếng kêu của của dế, mỗi người uống một bát canh đậu xanh giải nhiệt, lấy thìa múc hạt đậu xanh như ngọc bích trong bát ăn, ăn vào là thấy cả hương vị mùa hè.
Mà bây giờ, mùa hè là nướng tôm hùm uống bia.
Có lẽ đây là trưởng thành.
Tình cảm ở tuổi mới lớn giống như mầm hạt giống, nếu được gieo vào nơi đất đai màu mỡ, môi trường thích hợp, được tưới đủ nước, hạt đó sẽ đâm chồi nảy lộc, chậm rãi lớn lên, đơm hoa kết trái.
Nhưng nếu gieo hạt giống loại vào nơi đất hoang cằn cỗi, không nắng không mưa, hạt sẽ không bao giờ nảy mầm, chỉ có thể vĩnh viễn ở dưới đất tối tăm mịt mù.
Đối với Đàm Thanh Ninh mà nói, là loại tình huống thứ nhất; còn đối với cậu, là tình huống thứ hai.
“Đàm Thanh Ninh.” Hứa Chước nâng ly chạm vào ly của cô phát ra ‘Cạch’.
Đàm Thanh Ninh sửng sốt, không hiểu sao kéo Qúy Lam cùng chạm ly, thoải mái: “Được, cạn ly!!”
Hứa Chước cười cười, cũng chạm vào ly Qúy Lam, uống một hơi cạn sạch.
Tất cả đều không cần nói.
“Ầy, mình nói cậu nghe lúc cậu kết hôn mình phải làm phù dâu.” Qúy Lam uống nhiều, say khướt nằm ôm vai Đàm Thanh Ninh ra lệnh.
“Được, được, chắc chắn để cho cậu làm.” Đàm Thanh Ninh cười đồng ý, nghĩ nghĩ lại nói: “Nói không chừng cậu còn cưới sớm hơn mình đấy.”
“Không thể nào!!” Qúy Lam đã say, mắt lờ đờ mông lung, “Mình còn không có bạn trai, tìm ai để lấy?”
Cô ấy uống nhiều rượu, nói chuyện nhịu như người bị ngọng.
Đàm Thanh Ninh bất đắc dĩ ra hiệu ánh mắt cho Hứa Chước.
Hứa Chước hiểu ý, giúp cô đỡ Qúy Lam ra ngoài.
Trước đó Qúy Lam đã nói không về nhà, ở cùng với Thanh Ninh ở khách sạn.
Ba người đến khách sạn gần đó thuê hai phòng, ngày mai mới về.
Buổi tối, Đàm Thanh Ninh gọi video cho Bạch Tân Hàn như thường lệ.
Thấy cách bài trí hoàn toàn khác so với ở nhà, Bạch Tân Hàn ngẩn ra: “Cậu ở khách sạn?”
Đàm Thanh Ninh gật đầu: “Đúng vậy, Qúy Lam uống say sợ về nhà sẽ bị mắng nên bọn mình ở ngoài.”
Bạch Tân Hàn cau mày, ngày nào cũng giục cô về: “Bao giờ cậu về thành phố T?”
Thanh Ninh: “Mấy ngày nữa.”
“Qua mấy lần mấy ngày nữa rồi.” Bạch Tân Hàn không vui.
Thanh Ninh đang muốn mở miệng, Qúy Lam đang nằm trên giường đột nhiên lên tiếng: “Ai đấy? Có phải Bạch Tân Hàn không? Mình muốn nói chuyện với cậu ta!!”
Thanh Ninh hoảng hốt, vội vàng nói mấy câu xong kết thúc cuộc gọi.
Vừa quay đầu lại đã thấy Qúy Lam ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn về phía cô.
“Sao cậu tắt máy?” Qúy Lam xoa trán, “Mình còn chưa nói chuyện với cậu ta đâu.”
Đàm Thanh Ninh cạn lời: “Cậu say rồi còn muốn nói gì?”
“Mình hỏi cậu ta định tính thế nào?! Có phải cậu ta lấy kết hôn làm tiền đề để yêu đương với cậu không?”
Thanh Ninh dỗ người: “Đúng vậy, cậu yên tâm đi.”
“Thật không?” Qúy Lam trừng lớn mắt, lớn tiếng, “Cậu ta nói chuyện với bố mẹ chưa? Có thể đối phó được không? Kiểu gia đình giàu như bọn họ, có đảm bảo rằng cậu sẽ không chịu tủi thân oan ức không?”
Thanh Ninh cười cười, không nhịn được cười: “Mẹ mình còn chưa lo được bằng cậu.”
Vừa khuyên vừa dỗ mãi Qúy Lam mới đi ngủ, cô mở WeChat phát hiện Hứa Chước gửi tin nhắn vào trong nhóm.
“Một ly kính thanh xuân, một ly kính tương lai.”
Phía dưới là ảnh chụp đen trắng bữa ăn uống linh đình hôm nay của bọn họ.
Trong lòng cô thấy kỳ lạ, không hiểu Hứa Chước hôm nay làm sao mà trở nên nghệ thuật thế.
Để điện thoại xuống, khi cô rửa mặt xong đi ra định trả lời lại thì thấy tin nhắn trong nhóm đã được thu hồi.
Thanh Ninh không để chuyện này vào lòng, nghĩ chắc lúc cậu ta tỉnh táo hơn thấy quá xấu hổ nên xóa.
**
Vì người nào đó ba lần bốn lượt thúc giục bảo về, ba ngày sau, Đàm Thanh Ninh ngồi trên tàu cao tốc về thành phố T.
Đã một thời gian hai người không gặp nhau, không tránh được muốn thân mật một chút.
Đàm Thanh Ninh bị hôn đến thở hồng hộc, trước khi đi ngủ lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là ‘tiểu biệt thắng tân hôn’..