Bạch Tân hàn giữ sự bình tĩnh, không nhanh không chậm nói.
Không hiểu sao Đàm Thanh Ninh nghe ra cảm xúc đáng thương ẩn chứa trong đó.
Hơi buồn cười.
Cô đưa tay lấy chén mì nhỏ tỏa ra mùi chua gay mũi kia, trừng mắt nhìn cậu: “Không được ăn.”
“Mình ngửi thấy mùi gì chua chua?” Tô Mông khịt khịt mũi ngửi.
Đàm Thanh Ninh cười cười xấu hổ: “Mình không cẩn thận đổ quá tay.”
Tôn Hiểu ở bên cạnh nhìn thấy hết mọi chuyện, thản nhiên liếc mắt nhìn bạn mình.
Bạch Tân Hàn im lặng nhìn Đàm Thanh Ninh bưng bát mì chua đặt lên tủ gỗ bên cạnh, từ trong đó lấy ra cái bát khác.
Thanh Ninh lấy bát nhỏ đặt trước mặt Bạch Tân Hàn, hơi cười nói: “Chua thế cậu nuốt được không?”
Lông mi Bạch Tân Hàn hơi run, mạnh miệng: “Nuốt được.”
“Sau đó đau dạ dày.” Đàm Thanh Ninh nhẹ giọng dỗ cậu, ở dưới bàn ăn dùng tay huých nhẹ tay cậu.
Cô vẫn nhớ lúc vừa vào năm học Bạch Tân Hàn đi ăn đồ ăn bên đường cùng cô, chỉ cần ăn phải đồ không sạch là sẽ bị tiêu chảy hoặc dạ dày không thoải mái.
Ăn nhiều giấm chua thế này, dạ dày quý giá kia của cậu chịu thế nào được?
Mà rõ ràng do cậu không ngừng muốn hỏi bọn họ, hỏi xong thì tự mình hờn dỗi.
Dễ vỡ như bóng bay.
Đàm Thanh Ninh tự nhiên bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười.
Khóe miệng cô cong cong, một bàn tay ấm áp lập tức nắm chặt tay cô, biến thành mười ngón tay đan xen.
Đàm Thanh Ninh quơ quơ tay hai người đang nắm, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ba người đối diện đang nhìn chằm chằm họ.
Thanh Ninh phản ứng lại, thấy ngượng ngùng.
“Mình thấy bọn mình như ba cái bóng đèn.” Diêu Diêu nói nhỏ.
Cô cúi đầu ăn mì, quyết định dùng đồ ăn đề đền bù cho tâm hồn bị tổn thương.
Thời gian còn lại, hình như ba người đã ngửi thấy mùi chua từ khoảng cách xa, không nói gì kích thích Bạch Tân Hàn nữa, ngược lại nói mấy chuyện thú vị ở trong trường.
Tô Mông và Diêu Diêu nói nhiều, dù sao ngày mai không có tiết, hai người vừa nói vừa uống, bất tri bất giác uống không ít rượu.
Đến cuối bữa ăn, mặt hai người đỏ ửng, nói còn nhiều hơn trước, không những thế còn nói năng lộn xộn.
Bạch Tân Hàn cũng uống rượu, không thể lái xe.
Cậu gọi điện thoại thuê lái xe đến chở người về.
Đoàn người đứng trước cửa khách sạn, đợi không đến hai phút, lái xe đã đi xe Bạch Tân Hàn từ trong bãi đỗ xe đến.
“Cậu không cần về, mình giúp cậu đánh dấu!!” Tô Mông khoác vai Diêu Diêu, cười tủm tỉm nhìn Thanh Ninh nói.
“Đúng vậy Thanh Ninh, bọn mình tự về được.
Cậu không cần về đâu, mình không say, để mình đi theo trông hai người này cho.” Tôn Hiểu cũng tiếp lời.
Đàm Thanh Ninh đánh mắt nhìn sang Bạch Tân Hàn bên cạnh, nhìn qua sắc mặt cậu bình thường, nhưng nhìn vào mắt thấy hơi lơ mơ.
Từ lúc cô không cho ăn giấm liền bắt đầu chuyển sang uống rượu.
Không biết có phải uống say không?
Trong thời gian do dự ngắn ngủi, Tô Mông đẩy cô một cái, thuận tiện ngã vào lòng Bạch Tân Hàn.
Chỉ trong nháy mắt, đôi tay ấm áp giơ ra đỡ eo cô.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng, trừng mắt nhìn Tô Mông kêu ra tiếng.
“Được rồi, xe không đủ chỗ.
Nhìn bạn trai cậu có vẻ uống không ít đâu, ở bên ngoài cho tiện.” Tô Mông nháy nháy mắt, đùa vui: “Ý mình là chăm sóc đàn em.”
Cô ấy cười cười, ngồi vào xe.
Sau khi xe rời đi, Đàm Thanh Ninh cúi đầu mở khóa điện thoại, “Chúng ta gọi xe đi.”
Cô vừa nói xong, bàn tay mang theo độ ấm nắm cổ tay mảnh khảnh trẵng nõn của cô.
“Đi thôi, đường về không xa.” Giọng nói Bạch Tân Hàn khàn khàn, không hiểu sao cô thấy được sự dịu dàng.
Đàm Thanh Ninh lo lắng, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Cậu đi được không? Có đau đầu không?”
Cô định về trường, nhưng sợ cậu uống nhiều nên không thoải mái.
Hôm nay Đàm Thanh Ninh mặc chiếc váy ca rô màu vàng trắng hở vai, mái tóc đen xõa trên lưng, có làn gió đêm thổi qua, có mấy sợi tóc bay bay.
Bề ngoài cô rất thuần khiết đáng yêu.
Chiếc váy ca rô màu vàng trắng càng làm da cô trắng hơn, phong cách sạch sẽ tươi mát.
Bả vai lộ ra bên ngoài sáng bóng, đôi chân thẳng tắp thon dài.
Bạch Tân Hàn nhìn hình xăm như ẩn như hiện trên ngực cô, yết hầu cử động.
Cậu muốn kéo chỗ vải kia xuống, tùy ý hôn.
Nhưng hiển nhiên, suy nghĩ này nảy sinh rất không đúng lúc.
Đôi mắt Đàm Thanh Ninh đen trắng rõ ràng, trong màn đêm tỏa ra ánh sáng lấp lánh, phảng phất trong đó là sự quan tâm.
Môi phấn nộn, cổ dài nhỏ.
Trước cái nhìn chăm chú của cô, cảm xúc Bạch Tân Hàn hỗn loạn, càng nhìn cô càng ra cảm xúc.
Cậu cúi đầu hôn Đàm Thanh Ninh đang nói, giọng khàn: “Có thể, đi thôi.”
Cảm giác mềm mại lướt qua trên môi xong biến mất trong vòng một giây, thoảng qua mùi rượu.
Đàm Thanh Ninh nao nao, mỉm cười.
Bạch Tân Hàn nắm tay cô, mười ngón tay đan xen.
Gió đêm mùa hè mang theo hơi nóng, dịu dàng thổi qua hai má hai người.
Ngã tư đường trong trung tâm thành phố xe cộ đông nghịt, đủ mọi ánh sáng đầy màu sắc
Hai người tay trong tay đi về nhà.
Đàm Thanh Ninh kể những câu chuyện cười cô xem ở trên mạng, nói đến đoạn buồn cười, cô vui vẻ cười rộ lên nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.
Ánh đèn đường mờ nhạt rơi trên mặt Bạch Tân Hàn tạo ra cái bóng, đường nét bên sườn mặt càng thêm đẹp.
Cậu hơi cúi xuống, miệng mỉm cười theo tiếng cười cô.
Bốn mắt nhìn nhau dưới ánh sáng mờ ảo trong đêm, có cảm giác thời gian luân hồi.
Tim Thanh Ninh đập ‘thình thịch’ trong lồng ngực, bên cạnh cô vẫn là chàng trai lạnh nhạt ngày nào.
Được ở bên người mình thích là chuyện rất tuyệt vời.
Gió, trăng, mưa, tuyết ngày thường như mang đến cảm xúc, toát lên hương vị ngọt ngào dễ chịu.
Ngày mùa hè, cái nóng trong đêm được xoa dịu, trong lòng bắt đầu thấy nhộn nhạo, ấm áp, ngọt ngào, vui vẻ.
Vòng qua vòng lại, quyến luyến triền miên.
Hai người nắm tay nhau về chung cư.
Đi một đoạn đường, tay hai người ra tầng mồ hôi mỏng.
Đàm Thanh Ninh buông mái tóc dài, càng thấy nóng, cô làm cho Bạch tân Hàn cốc nước mật ong xong đi tắm luôn.
Trước khi cô về trường có để lại ít quần áo và đồ dùng hàng ngày ở đây, hôm nay đến đây cũng tiện.
Tắm rửa xong đi ra, Bạch Tân Hàn không còn trên sô pha, nước mật ong để trên bàn còn lại ít, trong phòng tắm ở ngủ chính truyền ra tiếng nước chảy mơ hồ.
Nghĩ cậu đang tắm, Đàm Thanh Ninh không để ý đến.
Cô đi vào phòng mình, giặt xong nội y phơi trên ban công, nhét quần áo mình đã thay vào máy giặt.
Cô vừa đứng lên, không cẩn thận kề sát vào một thân hình rắn chắc ấm áp.
Đàm Thanh Ninh hoảng sợ, hết hồn xoay người: “Cậu là mèo à?”
Đi mà không phát ra tiếng động….
Bạch Tân Hàn mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, mái tóc hơi ẩm rủ xuống, nhìn trông rất trẻ trung.
Cậu yên lặng nhìn Đàm Thanh Ninh, đôi mắt trong bóng đêm sâu thẳm.
Tim Đàm Thanh Ninh vọt lên tận cổ, nhận ra hơi thở nguy hiểm theo bản năng.
Cô di chuyển chân muốn ra ban công, trước mắt bỗng dưng xuất hiện bóng ai đó.
Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy môi Bạch Tân Hàn cúi thấp xuống.
Khác với nụ hôn như chuồn chuồn nước ở bên ngoài, nụ hôn lần này rất dài và sâu, dây dưa kịch liệt.
Bàn tay đặt trên lưng Thanh Ninh dùng sức xiết chặt, bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí.
Cô ngửa đầu, cánh tay vòng qua ôm cổ Bạch Tân Hàn, cả người mềm nhũn dựa vào người cậu chống đỡ.
Môi lưỡi giao nhau tràn ngập mùi thơm mát lạnh của kem đánh răng vị chanh tươi, Đàm Thanh Ninh thấy đầu óc mình choáng váng như người say rượu.
Trong cơn choáng, cả người cô nhẹ bẫng, dễ dàng được Bạch Tân Hàn bế lên.
Môi Bạch Tân Hàn lưu luyến không muốn rời, tinh tế vẽ thành vòng cung trên môi cô.
“Ôm chặt mình.” Giọng nói cậu chứa đầy dục vọng.
Trầm thấp và khàn khàn, giống như hiệu ứng âm vang.
Hai bên tai Thanh Ninh nóng bừng, ngoan ngoãn dùng tay và chân vòng qua ôm cổ và eo cậu.
Bạch Tân Hàn vừa hôn cô vừa ôm người đến mép giường.
Cùng với tiếng thét sợ hãi, lưng cô chạm vào tấm ga trải giường mềm mại.
Đôi môi ấm ấp vội vàng phủ lên, quấn lấy cô hết lần này đến lần khác, như thể không bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì nó.
Từ những hành động của Bạch Tân Hàn, Đàm Thanh Ninh mơ hồ phát hiện ra gì đó.
“Có phải cậu uống say rồi không?” Cô nghi ngờ, nhẹ giọng hỏi.
Hôm nay cậu quá mức nhiệt tình.
Bạch Tân Hàn hơi lùi lại, mím môi trả lời: “Không uống say.”
Đàm Thanh Ninh không tin.
Nhớ đến những lời không biết cô đã nghe ở đâu đó, người uống say không bao giờ nhận mình say.
“Ninh Ninh.” Bạch Tân Hàn thấp giọng gọi tên cô, trong đôi mắt sâu chứa đựng những tình cảm phức tạp.
“Xin lỗi.” Cậu đột nhiên giải thích.
Đàm Thanh Ninh sững sờ, càng nhận định cậu đã say.
“Sao lại nói xin lỗi?”
“Mình không kịp về tìm cậu ….” Bạch Tân Hàn nói xong, khóe mắt phiếm hồng, lấp lánh ánh nước.
Chính cậu để cô ở đây một mình, còn có nhiều người thích cô như thế.
Mỗi lần nghĩ đến, trái tim cậu đau đớn như có bàn tay ai đó xé rách, vừa thấy hối hận vừa thấy khó chịu nhiều lắm.
“Đều đã qua rồi.” Đàm Thanh Ninh cong cong môi, ngón tay chạm nhẹ trên đuôi mắt đỏ của cậu.
Mặc dù khi cậu mới quay lại, mối quan hệ giữa hai người họ quả thật có hơi kỳ lạ.
Nhưng không phải bây giờ đã ổn hết rồi sao?
“Ninh Ninh.” Vẻ mặt Bạch Tân Hàn hiện lên vẻ quật cường lại bá đạo, cúi đầu tiếp tục hôn cô.
“Cậu thích mình đi, đừng thích người khác.” Tiếng nói mơ hồ thoát ra từ giữa hai đôi môi đang quấn vào nhau.
“Mình thích cậu mà.” Đàm Thanh Ninh dỗ cậu, bàn tay vuốt vuốt phần tóc ngắn ngủn ở sau đầu.
“Không đủ.” Giọng Bạch Tân Hàn mang theo sự bướng bỉnh, đáy mắt sâu hơn.
Cậu khẽ cắn môi cô: “Thích mình nhiều chút nữa, thích mình nhiều hơn đi.”
Không biết là nghĩ đến cái gì, những lời này nói ra mang theo chút ủy khuất.
Đàm Thanh Ninh chưa lý giải được cảm xúc khổ sở, đau buồn đó của cậu từ đâu mà ra, cằm lại bị Bạch Tân Hàn cắn một cái.
“Cậu là chó à?”
Vừa nói xong, bản thân cô cũng không nhịn được mà bật cười.
“Cười gì?” Bạch Tân Hàn choàng qua người cô, đôi mắt mờ mịt.
“Mình đang nghĩ lúc thì nói cậu là mèo lúc thì nói cậu là chó, cho nên rốt cuộc cậu thuộc loài gì?” Đàm Thanh Ninh vừa nói vừa cười, vì mới hôn xong nên trong mắt cô có nước, vô cùng xinh đẹp.
“Cậu biết phải nói lời thâm tình thế nào không?”
“Nói thế nào?” Bạch Tân Hàn si mê nhìn mặt cô, tự giác hỏi.
“Cậu phải nói —- thuộc về cậu.
Ha ha ha ha.” Đàm Thanh Ninh bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, cười ra tiếng.
Bạch Tân Hàn ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô mỉm cười, còn học thêm được ba chữ ‘thuộc về cậu’.
“Ừ, thuộc về cậu.” Cậu nói lại một lần, cúi người xuống hôn nữa.
Đàm Thanh Ninh hôn đáp lại, cô chắc chắn người này uống rượu, mà còn uống nhiều đến mức thần trí mờ hồ, không rõ trời đất.
“Ninh Ninh,” Tiếng Bạch Tân Hàn thở dốc càng thêm trầm đục, cau mày, nhìn người có vẻ không thoải mái.
“Mình khó chịu.”
Trong đầu Đàm Thanh Ninh ong ong, hai má đỏ bừng.
“Vậy, vậy làm sao giờ?”
Cằm Bạch Tân Hàn căng chặt, giọng khàn khàn: “Có thể không?”
Đàm Thanh Ninh ngơ ngẩn nhìn vào mắt Bạch Tân Hàn, nuốt nước bọt: “Cũng, có thể.”
Bạch Tân Hàn đứng dậy, lấy ra vật nhỏ hình vuông màu trắng trên tủ đầu giường.
“Cậu còn chuẩn bị cái này?” Đàm Thanh Ninh vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, tức giận cầm gối ném qua.
“Thì ra cậu đã ủ mưu từ trước!!”
Hơn mười phút sau, trán Bạch Tân Hàn đổ đầy mồ hôi, sắc mặt rất khó coi.
“Hay là….để mình đến?” Đàm Thanh Ninh yếu ớt đề nghị.
Cô khẳng định, trước đó Bạch Tân Hàn chưa từng xem qua sách hay mấy cái phim gì gì đó.
Lăn qua lăn lại, giày vò nhau lâu như vậy mà không có tiến triển thêm.
Là một sinh viên học y, cô biết nhiều hơn cậu.
Bạch Tân Hàn mím môi, ngầm thỏa hiệp.
Đàm Thanh Ninh nghĩ vậy, nhưng mới thử một chút đã không muốn.
“Đau quá.” Cô nước mắt lưng tròng muốn rút lui.
Gân xanh trên trán Bạch Tân Hàn giật giật, túm người quay lại, “Mình cũng đau.”
Cậu hôn môi cô, thấp giọng an ủi.
Máu trong người kêu gào mãnh liệt, cậu không thể tha để cô đi.
Hôm nay, bọn họ cho nhau đau đớn, cùng nhau trưởng thành.
——.