Vào Tết khi Đàm Thanh Ninh là nghiên cứu sinh năm ba, nhóm lớp im lìm rất lâu tự nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Nguyên nhân là trước đó là không lâu, bạn học Viên Nguyện trong lớp đột nhiên tham gia chương trình xem mắt nào đó trên TV, được các bạn học khác chụp ảnh lại gửi vào trong nhóm.
[Oa! Thật giỏi]
[666]
[Qúa trâu]
[Cái này là kỳ nào? Mình muốn đi xem]
…..
Mọi người ở trong nhóm trêu chọc rất lâu, Viện Nguyện gửi một meme ‘thẹn thùng’.
Mấy người nói chuyện khí thế ngất trời, sau đó có người đưa ra đề nghị nhân dịp năm mới họp lớp luôn.
Mà đề nghị vừa ra lập tức nhận được rất nhiều sự đồng ý từ mọi người, lớp trưởng Chu Nguyên thuộc phái hành động, bắt đầu công việc thống kê số người đi.
Đàm Thanh Ninh đã lâu không tụ họp với bạn bè cấp ba, hào hứng báo danh.
Hai năm nay cô luôn ở thành phố A, mặc dù nói là vẫn đang đi học, nhưng không có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, thời gian nghỉ ngơi không khác gì nhân viên đi làm, thậm chí còn bận hơn.
Qúy Lam sau khi tốt nghiệp đại học quay về thành phố C, bắt đầu gia nhập tầng lớp tri thức sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ về, còn giữ liên lạc với các bạn ở thành phố C.
Rất nhiều tin tức của mọi người mà Thanh Ninh biết được là do Qúy Lam nói.
Từ lúc ra trường đến nay đã tám năm, trong lớp ngoại trừ Đàm Thanh Ninh và một bạn nam nữa đang ở nước ngoài học tiến sĩ, còn lại đã bắt đầu đi làm, phân tán ở khắp nơi.
Ngoại trừ vào lễ Tết, nhưng lúc khác rất khó có thể gặp nhau.
Qúy Lam điên cuồng gửi tin nhắn qua WeChat cho Thanh Ninh.
Qúy Lam: [Không ngờ mẹ mình còn nhớ Viên Nguyện là bạn học của chúng ta, nhìn thấy cậu ấy trên TV liền cổ vũ mình đi tham gia chương trình hẹn hò kia]
Qúy Lam: [Mình nghi ngờ mẹ mình đang có những triệu chứng của thời kỳ mãn kinh]
Nói xong gửi luôn mấy cái meme ‘sụp đổ’
Qúy Lam: [Mình mới 26, 27!! Mẹ mình chỉ sợ mình không gả đi được thôi!!]
Thanh Ninh nghĩ một lát rồi trả lời: [Có khi nào dì chỉ muốn chữ ký của MC không?]
Qúy Lam: […..]
Qúy Lam: [Cái này có khả năng]
Qúy Lam: [Đùa chứ, đúng là mẹ mình thích cái chương trình kia.
Cậu nói xem cái chương trình đó flop bao nhiêu năm rồi mà mẹ mình còn cần mẫn xem hết]
Thanh Ninh cười khẽ hai tiếng, đang muốn đánh chữ, bả vai có người nắm lấy.
Bạch Tân Hàn ngồi ở bên cạnh cô, nhìn màn hình điện thoại trên tay cô.
“Đang nói chuyện gì?”
Thanh Ninh vừa gõ chữ vừa trả lời: “Nói chuyện họp lớp với các bạn cấp ba.”
“Bọn em đang định họp lớp vào mùng năm, có thể mang người nhà đi cùng, anh đi không?”
Tết hai năm nay, Bạch Tân Hàn đều đến nhà họ Đàm thăm hỏi, hơn nữa anh cũng từng đến Thanh Trung học, nên việc mang Bạch Tân Hàn đến là chuyện có thể.
“Được.” Bạch Tân Hàn không do dự đã đồng ý.
Ngược lại Thanh Ninh có chút kinh ngạc nhìn anh, “Em còn nghĩ anh không muốn đi.”
Vừa rồi cô cũng chỉ thuận miệng hỏi.
Bạch Tân Hàn ‘ừ’ một tiếng, “Sợ em uống rượu.”
Thanh Ninh ngạc nhiên hai giây, nhớ đến những lần say rượu trước đây, cười ra tiếng.
“Đúng nha, ha ha ha.”
Bạch Tân Hàn nhìn thấy cô cười, đáy mắt bắt đầu sâu hút.
Đàm Thanh Ninh lập tức hiểu được ý anh, mặt đỏ bừng.
Mấy ngày hôm trước cô rất bận, một ngày mệt đến nỗi ngả đầu xuống đã ngủ, hai người đã mấy ngày rồi không thân mật.
Hôm nay vất vả lắm mới có ngày nghỉ, người này có ý tứ gì không cần nói cũng biết.
Qủa nhiên, môi Bạch Tân Hàn đặt ở sau gáy cô bắt đầu di chuyển, bàn tay ấm bắt đầu len lỏi vào vạt áo.
“Nói chuyện vui không?” Giọng anh khàn khàn.
“Nói, nói vui lắm….”
Ngón tay Thanh Ninh run lên, di động rơi xuống đất.
Trong phòng phủ, bức rèm cửa rất dày, đầu giường mở đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng màu vàng cam ấm áp.
Trong không khí kiều diễm, Đàm Thanh Ninh nghe thấy Bạch Tân Hàn nói nhỏ bên tai mình.
“Ninh Ninh, làm người nhà đi họp lớp, nên cho anh một danh phận đúng không?”
Lúc này từ sống lưng đến thắt lưng và cả chân Thanh Ninh đã tê liệt, đầu óc đã mê man.
“Có ý gì?” Cô mở to mắt, chống lại đôi mắt ám muội của anh.
Trong đôi mắt trong suốt của người dưới thân mang theo mấy phần mơ màng, tóc đen phủ kín trên gối, giữa hai má trắng nõn ửng hồng như đánh phấn.
Tim Bạch Tân Hàn khẽ động, cúi đầu mút môi cô.
“Ý là kết hôn.” Anh thấp giọng nói.
Thanh Ninh dừng lại, trong đôi mắt ngập nước càng nhiều sự hoang mang: “Không phải chúng ta sắp kết hôn ư?”
Hôn lễ của bọn họ đã định vào đầu tháng sáu, áo cưới khách sạn hay mọi thứ đã được đặt trước chuẩn bị xong hết.
Cô rất bận với việc học hành và công việc ở bệnh viện, mấy việc vụn vặt trong hôn lễ gần như do Bạch Tân Hàn làm.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thanh Ninh lại thấy cảm động nữa.
“Anh nói là đăng ký kết hôn.” Tiếng Bạch Tân Hàn truyền ra từ giữa hai đôi môi đang dính chặt vào nhau.
Thanh Ninh cười khẽ: “Không thể đợi nữa à?”
“Không đợi được.” Bạch Tân Hàn cắn cô một ngụm, giọng nói có chút buồn, “Tránh để cho người khác đến cướp em đi của anh.”
Nhớ đến chuyện cách đây không lâu, giọng không khỏi trở nên nặng nề hơn, tốc độ nói càng ngày càng chậm, dường như có chút không cam lòng.
“Anh chờ lâu như vậy….”
Theo như mong muốn của anh, tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn.
Mà bây giờ cô học nghiên cứu sinh cũng sắp tốt nghiệp rồi, không lẽ anh chờ còn chưa đủ lâu?
Trong lòng Đàm Thanh Ninh lộp bộp mấy cái, nhẹ giọng giải thích: “Lần đó là do người nhà bệnh nhân kia không biết chuyện mà.”
Trước đó không lâu, một sản phụ nằm giường do Đàm Thanh Ninh phụ trách xuất viện, vài ngày sau, người nhà sản phụ ấy đến tìm người quen trong bệnh viện hỏi qua xem tình trạng của Thanh Ninh.
Không biết người quen kia đi hỏi thăm thế nào, chỉ nghe ngóng được là còn độc thân.
Sau khi biết cô không có bạn trai, người nhà sản phụ kia cố ý mang người thân mình đến giới thiệu cho Đàm Thanh Ninh.
Đàm Thanh Ninh biết chuyện cười khổ không thôi, nói rõ chuyện mình đã đính hôn.
Người nhà kia còn tiếc nuối rất lâu, lúc này mới từ bỏ.
Sau khi đồng nghiệp của cô nói đùa chuyện này với Bạch Tân Hàn, ngay tức khắc người nào đó đổ một vại giấm chua.
Đêm hôm đó, Đàm Thanh Ninh phải trả một cái giá thật lớn, vất vả lắm mới dỗ được ai đó.
Mắt Bạch Tân Hàn sâu kín, không nói lời nào cứ nhìn chằm chằm cô.
Thanh Ninh bị nhìn đến nỗi run lên, theo bản năng mở miệng: “Được rồi, ngày mai cục dân chính mở cửa không?”
Bây giờ bọn họ sống không khác gì như đã kết hôn.
Dù sao mấy tháng nữa là đến hôn lễ, đăng ký sớm một chút cũng không sao.
Khóe miệng Bạch Tân Hàn hơi giơ lên thành một vòng cung.
“Mở cửa.”
Anh nghiêng người nằm xuống, kéo Đàm Thanh Ninh vào trong ngực, có lòng tốt nói: “Ngày mai có chuyện quan trọng, hôm nay đến đây thôi, đi ngủ sớm đi.”
Đàm Thanh Ninh: “…”
Cô xoay người, cắn một phát trên xương quai xanh anh, giọng nói hơi tức giận: “Nếu hộ khẩu của em không có ở đây, anh sẽ làm thế nào hả?”
Ngày hôm sau, sáng sớm Đàm Thanh Ninh đã được Bạch Tân Hàn đánh thức.
“Ninh Ninh, dậy đi.”
Đàm Thanh Ninh ưm ưm hai tiếng, đầu óc mơ hồ không rõ: “Buổi chiều chúng ta đi không được à?”
Cô còn rất buồn ngủ.
Trước đây vào mấy ngày nghỉ, Bạch Tân Hàn toàn để cô ngủ đến khi tự dậy.
Đêm qua tuy chỉ làm một lần, nhưng cô vẫn thấy quá mệt mỏi.
Cả người nặng nề không dậy được, hai chân không muốn cử động.
Bạch Tân Hàn không nói gì, ôm cả người và chăn ở trên giường bế lên.
Đàm Thanh Ninh sợ hãi kêu, vội vàng ôm cổ anh để tránh cho mình ngã xuống.
“Làm gì?” Giọng cô hơi khàn, nghe vào như đang làm nũng.
Bạch Tân Hàn bình tĩnh: “Ôm em đi rửa mặt cho tỉnh ngủ.”
Đàm Thanh Ninh bất lực: “Được rồi, thả em xuống.
Cơn buồn ngủ bị anh dọa chạy luôn rồi.”
Sau khi được anh bế lên, thật ra cô đã không buồn ngủ nữa.
Bạch Tân Hàn nâng mắt nhìn cô, xác nhận đúng là không còn buồn ngủ nữa mới thả người lại lên trên giường.
Đàm Thanh Ninh nhanh chóng sửa sang lại đồ của mình, còn trang điểm nhẹ nhàng nữa.
Hai người ăn sáng xong ra cửa, mới hơn tám giờ.
Trên đường đi đến cục dân chính, Đàm Thanh Ninh nhìn ngã tư đường vắng người, than thở: “Ngày nghỉ nên chắc mọi người mệt mỏi muốn ngủ thêm, trên đường không có người.”
Bạch Tân Hàn liếc mắt nhìn cô: “Chờ trung tâm thương mại mở cửa, người sẽ đông hơn.”
Mắt Đàm Thanh Ninh sáng lên: “Chúng ta nhận giấy kết hôn xong cũng đi dạo trong trung tâm thương mại đi, đi xem phim!!”
Vì cô bận đi làm và dành thời gian cho việc học, lâu lắm rồi bọn họ chưa ra ngoài hẹn hò.
Bạch Tân Hàn dừng một chút, đồng ý.
Hai người đi một đường đến thẳng cục dân chính.
Bạch Tân Hàn đỗ xe xong, không xuống xe luôn.
Anh quay đầu nhìn về phía Đàm Thanh Ninh, cô vẫn mang dáng vẻ không buồn không lo cởi dây an toàn, hoàn toàn không có cảm giác sắp xảy ra chuyện đặc biệt.
Cảm xúc Bạch Tân Hàn mãnh liệt, không nhịn được nhắc nhở: “Ninh Ninh, em biết sau khi chúng ta đi từ đó ra, có ý nghĩa gì không?”
Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên: “Thì kết hôn, còn ý nghĩa gì nữa?”
Nhìn sự vô tư và bình thản của cô, Bạch Tân Hàn ngẩn ra.
Hình như chỉ có mình là chuyện bé xé ra to.
Anh mỉm cười, nghiêng người qua hôn môi cô: “Ừm, kết hôn.”
Hai người không nghĩ đến, trong cục dân chính hoàn toàn tương phản với ngoài đường, người ở bên trong không ít.
Rất nhiều cặp đôi cố tình chọn ngày nghỉ để đến kết hôn, là một tín hiệu đáng mừng.
Hai người nghiêm túc lấy số, xếp hàng.
Đợi khoảng nửa giờ mới đến lượt hai người.
Sau đó là điền thông tin, chụp ảnh, ký tên..
một loạt hành động như nước chảy mây trôi.
Bình thường hai người có thói quen hay đi kiểm tra sức khỏe đúng hạn, cho nên hai người không khám sức khỏe trước khi kết hôn do cục dân chính cung cấp.
Trước đó trong lòng Thanh Ninh không nghĩ nhiều về sự thay đổi khi kết hôn.
Nhưng khi ngày này thực sự đến, tâm trạng bình tĩnh này thay thành có chút phấn khích nhỏ.
Bình tĩnh là bởi vì cô đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu, tuy đây là quyết định đột ngột, ngay cả ảnh cũng chụp ngay tại cục dân chính.
Còn phấn khích là mong chờ vào một cuộc sống mới khác, mối quan hệ của họ đã chuyển từ người yêu thành vợ chồng, sau này họ sẽ cùng nhau bước vào một chặng đường mới.
Nhân viên công tác đóng con dấu, cười tủm tỉm đưa giấy kết hôn cho hai người.
“Chúc mừng.”
Một đôi tình nhân có giá trị nhan sắc rất cao, cô không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Thanh Ninh nói cảm ơn, cẩn thận nhận giấy kết hôn.
Hai quyển sổ màu đỏ, từ này về sau quan hệ của bọn họ đã thay đổi hoàn toàn.
Tuy rằng chưa tổ chức hôn lễ, nhưng bây giờ bọn họ là vợ chồng hợp pháp được pháp luật thừa nhận, là người một nhà chân chính.
Bạch Tân Hàn nắm tay cô đi ra, rõ ràng là mùa đông, tay anh lại tỏa nhiệt ra mồ hôi.
Tay Thanh Ninh được anh nắm rất chặt, hơi đau.
Cô không mở miệng ngăn cản, để anh nắm tay từ cục dân chính đến chỗ đỗ xe.
Sau khi lên xe, nhân lúc Bạch Tân Hàn không chú ý cô lắc lắc nhẹ bàn tay bị nắm đau nhức, trong lòng vừa cay cay vừa buồn cười.
Tại sao lại căng thẳng vậy chứ? Đây rõ ràng là chuyện vui mà!
Thanh Ninh ngẩng đầu, người đang ngồi ghế trên lái xe hình như bớt căng thẳng hơn, khóe miệng mỉm cười.
Nhận ra ánh nhìn của cô, Bạch Tân Hàn nghiêng đầu đối diện với cô, trong đôi mắt màu nâu tràn ngập ý cười.
Thanh Ninh vì thế cũng cười, thoải mái nói: “Kết hôn vui vẻ!!”
Bạch Tân Hàn dừng một chút, cười khẽ: “Ừm, kết hôn vui vẻ.”.