Một, ngày nghỉ
Sau khi đăng ký kết hôn, hai người đi đến trung tâm thương mại dạo phố.
Đàm Thanh Ninh mua áo khoác cho hai người, sau đó mua vé xem phim vào buổi chiều.
Rất lâu rồi cô không đi ra ngoài chơi, hơn nữa hai người vừa đi đăng ký, cho dù chỉ đi chơi đơn giản như dạo phố cũng làm người khác thấy vui vẻ và sung sướng.
Buổi trưa, hai người tìm một nhà hàng trong đó ăn trưa.
Trong lúc đang chờ đồ ăn mang lên, Đàm Thanh Ninh chụp ảnh chứng nhận kết hôn của hai người đăng lên vòng bạn bè.
[Chúc mừng năm mới!! Nhân tiện kết hôn!!]
Sau khi đăng xong, lượt thích và bình luận tăng lên nhanh chóng.
[Chúc mừng chúc mừng]
[Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử]
[Giấy chứng nhận kết hôn còn được nhận sớm hơn chứng nhận tốt nghiệp aha ha ha ha]
[Trai xinh gái đẹp, rất xứng]
[Đến họp lớp cùng nhau nhé, để mọi người nhìn xem có đẹp hơn hay có gì khác hồi học cấp ba không]
…..
Ảnh bìa trên vòng bạn bè vẫn là ảnh chụp chung với Bạch Tân Hàn lúc còn học trung học, cho nên tất cả bạn học đều biết chuyện hai người ở bên nhau.
Đúng lúc ngày hôm qua mọi người ở trong nhóm lớp thảo luận về hôm mùng năm, lớp trưởng Chu Nguyên trực tiếp tag cô ở trong đó.
Chu Nguyên: [Họp lớp mang người nhà không? @Đàm Thanh Ninh]
Thanh Ninh gửi trả meme vẻ mặt đáng yêu, trả lời: [Có mang có mang! Cũng là bạn học mà ha ha ha ha]
Cô vừa xuất hiện, trong nhóm lập tức náo nhiệt hơn.
Qúy Lam: [Mang mang mang! Phải mang]
[Đến lúc đó thành thật khai báo, lén lút yêu đương thế nào?]
Chu Nguyên: [Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị]
[Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị]
[Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị]
….
Những lời này xuất hiện liên tiếp trong nhóm.
Thanh Ninh: [Được được được, đến lúc đó cho các cậu hỏi cậu ấy]
Cô chẳng sợ gì đem chuyện ‘nói thật’ này giao cho Bạch Tân Hàn, Thanh Ninh nhịn không được cười ra tiếng.
“Nói chuyện gì đấy?” Bạch Tân Hàn điện thoại trên tay cô, tin nhắn trong nhóm nhảy rất nhanh.
Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, đôi mắt cong cong: “Trong nhóm lớp đang nói chuyện chúng ta hồi đó.”
Bạch Tân Hàn lên tiếng, khóe miệng cũng mỉm cười theo.
Đàm Thanh Ninh nói chuyện với mọi người trong lớp một lát, sau đó thoát ra trả lời những bình luận khác.
Trong lúc lơ đãng khóe mắt liếc nhìn thấy hình ảnh đại diện quen thuộc bấm like, Đàm Thanh Ninh giật bắn mình.
—- hình hoa cỏ quen thuộc, là mẹ chứ ai.
“Thôi xong hỏng rồi, em quên nói chuyện này với bố mẹ.”
Thanh Ninh sợ hãi kêu ra tiếng, luống cuống tay chân.
Lần này đăng ký kết hôn coi như nhất thời nổi hứng, Thanh Ninh không thống báo trước cho hai người.
Cho đến khi nhìn thấy mẹ thích bài viết của cô, cô mới nhớ đến việc này.
“Xong rồi xong rồi, em không thông báo tiếng nào đã đi đăng ký.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?” Đàm Thanh Ninh nhìn về phía Bạch Tân Hàn, không biết phải làm sao.
Tuy nói hai người đã đính hôn, ngày hôn lễ cũng đã được xác định, khách sạn hay mọi việc linh tinh đã được chuẩn bị xong.
Nhưng chung quy việc đi đăng ký kết hôn này trước tiên cần phải nói cho bậc phu huynh biết.
Sắc mặt Bạch Tân Hàn bình tĩnh, lấy đồ ăn cô thích chuyển đến trước mặt cô.
“Không sao.” Anh không để ý nói.
“Thật không?” Đàm Thanh Ninh hơi không chắc chắn, “Đương nhiên là anh thấy không sao rồi, nhưng em sợ bố sẽ không vui….”
“Thật sự không sao đâu.” Bạch Tân Hàn để vào bát cô xong, ngẩng đầu lên nhìn.
“Sáng hôm nay anh đã nói qua với bố mẹ.
Hai người họ đồng ý.”
Thanh Ninh sửng sốt: “Anh nói rồi.”
Bạch Tân Hàn gật đầu.
“Bọn họ không tìm em sao?” Thanh Ninh có chút kinh ngạc.
Bạch Tân Hàn bình tĩnh nói: “Có tìm, nhưng anh nói em vẫn đang ngủ.”
“Ừm, sau đó thế nào?” Thanh Ninh bắt đầu có loại dự cảm xấu.
“Sau đó mẹ em bảo chúng ta cần chú ý, đừng làm cho em lớn bụng đi tốt nghiệp.”
Đàm Thanh Ninh: “….”
Chuyện này, có hơi xấu hổ nhỉ?
Không biết có phải do ảo giác không, cô luôn cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đấy.
Đáng tiếc cô nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra mình đã quên gì.
Đến tối khi về nhà cô nhận được tin nhắn của mẹ.
Nhan Hội: [Ninh Ninh, con không mang thai chứ?]
Mặt Thanh Ninh đỏ lên, vội vàng trả lời: [Không có không có!!]
Nhan Hội: [Thế con vội vàng đi đăng ký kết hôn làm gì? Muộn mấy tháng nữa đăng ký sẽ được nghỉ phép kết hôn, có 15 ngày đấy?]
Thanh Ninh: [!!!]
Thanh Ninh: [Con quên mất!]
Thanh Ninh buông di động, ảo não không thôi.
Cô đã nói là có cảm giác quên gì đấy mà!! Thì ra là ngày nghỉ kết hôn.
Tính sai rồi.
Cô đã lãng phí quyền lợi mà nhà nước cho.
Khóe mắt liếc nhìn Bạch Tân Hàn đã tắm xong đang đi đến chỗ cô, Đàm Thanh Ninh bẹp miệng ôm gối nhìn anh.
“Bạch Tân Hàn, anh phải bồi thường ngày nghỉ kết hôn muộn của em.”
Hai, họp lớp
Mùng năm, Đàm Thanh Ninh dắt theo Bạch Tân Hàn danh chính ngôn thuận đến tham gia họp lớp.
Địa điểm được tổ chức ở khách sạn trong trung tâm thành phố C, cộng thêm người nhà, tổng cộng có hơn 20 người tham gia.
Chu Nguyên đặt phòng trước, đã nhắn tin vào trong nhóm lớp từ sớm.
Thanh Ninh đi từ trấn Hòe đến, nên sẽ đến muộn hơn mọi người.
Trên đường đi, cô nhận được tin nhắn thúc giục của Qúy Lam.
[Còn bao lâu nữa mới đến? Còn chờ mỗi các cậu]
Phía sau còn có ảnh chụp mọi người đang ở đó, tất cả đang ngồi trên ghế, tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện, trên mặt mọi người hiện sự vui vẻ.
Thanh Ninh trả lời: [Khoảng 20 phút nữa, mọi người gọi đồ ăn trước đi, bọn mình đến ngay đây]
Hai phút sau khi trả lời, cô bấm vào ảnh xem, nhịn không được cảm thán: “Trời ạ, mọi người thay đổi rất nhiều.”
Đa số các bạn nữ biết cách ăn mặc hơn trở nên xinh đẹp hơn, rất thu hút.
Nhưng mấy bạn nam thì có một số người béo ra, một số người Thanh Ninh phải nhìn kỹ mới nhận ra là ai.
Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn, không kìm lòng được hỏi: “Tại sao anh không thay đổi chứ?”
Khuôn mặt anh tuấn không có biến đổi, đường nét trên khuôn mặt theo thời gian càng sâu hơn, khuôn hàm thon gọn, cộng thêm dáng người cao lớn khỏe mạnh, thời gian chỉ mài dũa làm vẻ ngoài càng thêm xuất chúng của anh.
“Không phải không thay đổi, phải nói là không có béo lên, vẫn rất đẹp trai!!” Cô nói xong lại không nhịn được tự cười mấy tiếng.
Cái này chẳng phải là tình nhân trong mắt hoá Phan An(*) ư.
(*) Phan Nhạc (潘岳) – một tên khác của Phan An, là người Hà Nam sống vào thời Tây Tấn, tên chữ là An Nhân (安仁), biệt hiệu là Đàn Nô (檀奴).
Đây là một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại, sở hữu một tư dung đã tốt, tinh thần thêm đẹp (姿容既好,神情亦佳:tư dung ký hảo, tinh thần diệc giai), vì thế trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” (貌比潘安:mạo tỷ Phan An)
Có lần Bạch Tân Hàn là người đại diện cho Minh Nhân đến bệnh viện cô thăm quan học hỏi, khiến cho rất nhiều cô bé trong viện để ý đến và nói chuyện về anh.
Bạch Tân Hàn nghiêng đầu qua nhìn, mắt Thanh Ninh sáng lấp lánh, lúc cười rộ lên cong như trăng lưỡi liềm.
Anh giật mình, đưa tay ra nắm tay cô.
“Em cũng không thay đổi.”
Vẫn đáng yêu như trước.
Thanh Ninh nhíu nhíu mày, hơi không vui: “Không xinh đẹp hơn chút nào sao?”
Bạch Tân Hàn ngẩn người: “Được, vậy xinh đẹp hơn, đáng yêu hơn.”
Thanh Ninh: “Qua loa.”
Bạch Tân Hàn: ….
Không nói không hài lòng, nói xong lại bảo qua loa, anh thật khó.
Thanh Ninh thấy vẻ mặt anh hiện lên sự khó xử, chỉ cảm thấy thú vị.
Lúc cô chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thông báo WeChat lại vang lên.
Qúy Lam: [Viện Nguyện đưa theo một người bạn, người này thật là]
Qúy Lam: [Chua không tả được, mình nghi ngờ cô ta ăn phải chanh]
Qúy Lam: [Chờ cậu đến tức chết cô ta]
Thanh Ninh: [Làm sao vậy?]
Qúy Lam: [Người kia là một cô bé mới tốt nghiệp, cũng tham gia chương trình hẹn hò kia.
Cậu đến đi rồi biết]
Thanh Ninh khóa màn hình, lấy gương trên xe ra soi.
“Anh nói thật.” Bên cạnh truyền đến một giọng nam.
Thanh Ning sửng sốt, cười khúc khích.
“Được rồi, tin tưởng anh.”
Anh tưởng rằng vì cô để ý lời anh vừa nói nên mới lấy gương ra soi ư?
Đề tài này đã sớm qua rồi nhé, đại ca?
Đến nơi, Bạch Tân Hàn đỗ xe trong hầm để xe, nắm tay Thanh Ninh đi vào khách sạn.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, hai người thuận lợi tìm được phòng bao.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng âm thanh ồn ào từ bên trong.
Cửa vừa mở ra, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía hai người.
“Ui, vợ chồng mới cưới của lớp chúng ta đến rồi.” Có người hay đùa giỡn.
Những người khác cũng phụ họa thêm cười lên.
Sau trận ồn ào lúc đầu, Thanh Ninh kéo Bạch Tân Hàn ngồi xuống bên cạnh Qúy Lam.
Trong phòng tổng cộng có ba bàn, mọi người tự do chọn nhóm ngồi.
Bàn này của bọn họ ngồi cùng một số bạn mang theo người trong nhà hoặc bạn bè của họ.
Thanh Ninh vừa ngồi xuống, lập tức chú ý đến cô gái mà Qúy Lam nhắc đến trong WeChat.
—-Bởi vì lúc bọn họ đến, cô gái kia nhìn thẳng vào hai người.
Đương nhiên, chủ yếu là nhìn Bạch Tân Hàn.
“Chào hai người, tôi tên là Chu Nhứ, là bạn của Nguyện Nguyện.” Chu Nhứ ngồi đối diện, cười chào hỏi đồng thời âm thầm quan sát Đàm Thanh Ninh.
Vừa mới ở trên bàn nghe mọi người nhắc đến Đàm Thanh Ninh, Chu Nhứ đã tò mò rất lâu.
Dáng vẻ nhìn không tệ lắm, diện mạo kiểu thanh thuần đáng yêu giống mình.
Đôi mắt to tròn, làn ra rất trắng.
Trong lòng Chu Nhứ yên lặng đánh giá, khách quan mà nói, diện mạo Đàm Thanh Ninh không khác cô là mấy, tuy da tốt hơn, nhưng cô trẻ tuổi hơn.
Tại sao cô ta có thể thuận lợi cưới được đại thiếu gia của tập đoàn Minh Nhân nổi tiếng lẫy lừng, mà cô ngay cả gặp cũng không gặp được người nào có điều kiện như vậy?
“Xin chào.” Thanh Ninh cười cười, chào hỏi lại Chu Nhứ.
Chu Nguyên thấy mọi người đã đến đông đủ, thông báo cho phục vụ ở ngoài cửa mang đồ ăn lên.
Cậu ta đứng ở giữa phòng nói mấy câu mở màn, giơ chén rượu lên: “Chén này, mình uống trước, mọi người tự nhiên nhé.
Khó có dịp hội tụ đông đủ, không cần khách sáo.”
Sau khi nói xong, cậu ta cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Mấy bạn nam vỗ tay trước, trong phòng trở nên sôi động hẳn ra.
Đàm Thanh Ninh nhân cơ hội nhìn thoáng qua về hướng Qúy Lam, không phát hiện Chu Nhứ có vấn đề gì.
Hình như Qúy Lam biết cô đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng nói: “Để tý nữa mà xem.”
Sau khi mở màn, không khí trên bàn cơm bắt đầu nóng lên.
Chu Nhứ ngồi bên cạnh Viên Nguyện, thỉnh thoảng đưa đề tài kéo đến trên người Đàm Thanh Ninh.
Lúc thì hỏi hai người là ai theo đuổi ai, lúc thì hỏi chuyện hôn lễ.
Sau khi biết áo cưới của cô được đặt làm bên nước ngoài, vẻ mặt của Chu Nhứ càng toát ra vẻ hâm mộ.
“Trước đây tôi từng quen một người bạn trai giàu có, anh ấy cũng đã nói sẽ cưới tôi.
Nhưng những loại gia đình giàu có này đòi hỏi quá nhiều, cái gì mà phải sinh con trai, tốt nhất thì sinh mấy nữa, rồi vào cửa phải hòa hợp với bố mẹ chồng, sau đó tôi nghĩ lại, cảm thấy mình không thích hợp với kiểu gia đình này nên đã chia tay anh ta.”
Cô ta hơi dừng lại, nhìn Đàm Thanh Ninh: “Thật ngưỡng mộ những người có thể thích ứng ghê, để hòa hợp khi sống chung với bố mẹ chồng có phải cần ít kỹ xảo nào không?”
Thanh Ninh theo bản năng trả lời: “Không cần đâu.”
“Ừ, tôi hiểu.
Việc này không tiện nói.” Chu Nhứ gật gật đầu, trong lời nói thể hiện rõ sự không tin.
Thanh Ninh liếc mắt nhìn nhau với Qúy Lam.
Trong lòng Qúy Lam lập tức xem thường, đang định mở miệng đã có người nói trước.
“Nhà chúng tôi không có yêu cầu.” Bạch Tân Hàn nhíu mày, hiển nhiên đang không vui vì lời nói của Chu Nhứ.
“Ninh Ninh muốn sinh thì sinh, không muốn sinh thì không cần sinh.”
Bình thường nhìn Bạch Tân Hàn đã lạnh nhạt lạnh lùng, giờ nhìn vào nhiều thêm mấy phần khí thế uy hiếp.
Nói ra lời nói mang theo cảm xúc này, trên bàn cơm hơi im lặng.
Thanh Ninh thấy thế cầm tay anh, cười nói: “Cuối cùng vẫn nên sinh.
Bệnh viện nhà chúng ta không thể không dùng đúng không?”
Bạch Tân Hàn rủ mắt nhìn cô, khóe miệng mỉm cười.
“Tùy em vui là được.” Anh thấp giọng nói.
Thanh Ninh chuyển đề tài, những người khác trên bàn cơm cũng bị chọc cười.
“Đúng vậy, sinh con trong Minh Nhân tất cả chi phí từ a đến z không dưới sáu con số.” Có bạn học nữ trên bàn mở miệng: “Chị họ mình sinh trong Minh Nhân đây, sau đó chị ấy nói đợi đến mấy năm nữa mới sinh thêm đứa nữa, không thì ăn không tiêu.”
Mọi người ha ha ha cười rộ lên.
“Nếu như sau này chúng ta đến Minh Nhân sinh có được giảm giá không?” Có người hỏi vấn đề này.
“Có thể.” Bạch Tân Hàn rất sảng khoái đồng ý.
“Oa!!”
“Qúa tuyệt vời!!”
Có thêm mấy câu vui vẻ, không khí trên bàn cơm bắt đầu có không khí trở lại.
Thanh Ninh và Quý Lam đã một thời gian không gặp, nói chuyện rất nhiều.
Uống rượu được một lúc, cô phát hiện hình như tất cả mọi người đang nhìn mình.
Cô hơi nghiêng đầu, phát hiện Bạch Tân Hàn đã xắn tay áo sơ mi lên, đang thong thả bóc vỏ tôm.
Mà trong chiếc bát nhỏ màu trắng của cô, có không ít tôm trong đó.
Tôm đã bóc vỏ màu hồng nhạt óng ánh, chỉ tôm cũng được anh rút sạch sẽ.
Bạch Tân Hàn bóc một ít, dùng khăn ướt lau các ngón tay sạch sẽ.
“Ăn đi.” Anh nhìn Đàm Thanh Ninh.
“Bạch Tân Hàn mà đi bóc tôm cho người khác?!!”
Không chỉ có mọi người, ngay cả Qúy Lam còn thấy ngạc nhiên.
Nếu cô nhớ không lầm, cho đến nay người luôn để ý chăm sóc đối phương không phải là Đàm Thanh Ninh ư? Hơn nữa không phải Bạch Tân Hàn không ăn mặn sao?
“Ừm…..Bây giờ có thể ăn một ít đồ hải sản.” Đàm Thanh Ninh nhỏ giọng giải thích.
Những năm gần đây, Bạch Tân Hàn từng thử ăn những món ăn mặn.
Nhưng bóng ma trong tâm lý của anh quá lớn, cộng với thói quen được hình thành trong thời gian rất dài, dạ dày sẽ có phản ứng.
Đến bây giờ, thỉnh thoảng anh sẽ ăn một ít đồ hải sản thanh đạm, đối với mấy cái có mùi tanh hay thịt lợn, dê, bò cừu gì đấy thì xin miễn cho kẻ bất tài.
“Anh nhìn bạn trai nhà người ta xem.” Trên bàn có bạn nữ chọc chọc cánh tay bạn trai ra hiệu.
“Em nhìn bạn gái người ta đi—-” bạn trai của bạn học đó cũng bảo cô ấy nhìn Đàm Thanh Ninh, “Bàn tay của người ta là để dùng dao, chẳng may vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà đứt tay thì làm sao bây giờ?”
Anh ta vừa nói vừa bóc tôm để vào trong bát bạn gái.
“Đương nhiên, móng heo nhà chúng ta cũng cần phải bảo vệ.”
Cô bạn kia cười đánh bạn trai, không nói gì.
Thanh Ninh chuyển sang nhìn nhau với Bạch Tân Hàn, từ khóe mắt đến đuôi lông mày ngập ý cười.
Chu Nhứ im lặng nhìn hai người tương tác, trong lòng khẽ động.
Bọn họ không nói nhiều lời, ngay cả hành động tiếp xúc thân mật cũng không có, nhưng nhìn vào thấy có loại không khí đặc biệt hòa hợp, những người khác gần như không thể nào chen vào được.
Trước đó, cô vẫn nghĩ Đàm Thanh Ninh dựa vào mấy chiêu lấy lòng để vào nhà họ Bạch, còn đang tính toán cẩn thận nghiên cứu một phen.
Nhưng xem ra, ai lấy lòng ai còn chưa biết đâu …..
Sau khi ăn xong, mọi người vui vẻ hẹn địa điểm khác chơi.
Đàm Thanh Ninh uống rượu, không thể tiếp tục, đành phải đi cùng Bạch Tân Hàn đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi.
Lúc hai người lấy xe, đúng lúc gặp được bạn học khác ngồi cùng bàn.
“Hai người cùng đi chơi không?” Bạn học kia thuận miệng hỏi.
Sắc mặt Đàm Thanh Ninh ửng đỏ, không suy nghĩ nói: “Không đi, bọn mình muốn đi thuê phòng.”
Bạn học kia ngạc nhiên, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại.
“Xin lỗi, cô ấy uống say.
Tôi đưa cô ấy đến khách sạn nghỉ ngơi chút.” Bạch Tân Hàn đen mặt nghiêm túc ôm vai cô, giải thích.
“Được được được.” Bạn học kia cười hai tiếng, “Hai người bận đi, hai người bận đi.”
Đến khách sạn, Bạch Tân Hàn làm tốt thủ tục cho hai người xong, ôm Đàm Thanh Ninh vào thang máy.
Vào phòng, Đàm Thanh Ninh đi thẳng đến bên giường, cúi đầu bắt đầu cởi quần áo.
Bạch Tân Hàn nhanh tay lẹ mắt kéo bức rèm trong phòng, thái dương giật liên tục.
Đàm Thanh Ninh nhìn bộ dáng của anh, thấy buồn cười không chịu được: “Yên tâm đi, em sẽ không cởi sạch.”
Cô có hơi chóng mặt, nhưng không say đến mức muốn lõa thể.
Bạch Tân Hàn mím môi, “Anh không dám chắc.
Vừa lúc nãy em còn nói đi thuê phòng.”
“Cái đó không đúng sao? Bây giờ không phải chúng ta đang đi thuê phòng à?” Lý do của Đàm Thanh Ninh rất đầy đủ.
Bạch Tân Hàn thở hắt ra, bất đắc dĩ: “Đúng.”
Đàm Thanh Ninh cởi áo khoác, trên người chỉ còn chiếc váy lông dê màu trắng.
“Em thật sự không say.” Cô đi qua ôm thắt lưng Bạch Tân Hàn, “Em còn biết vừa nãy anh cố ý bóc vỏ tôm cho em đúng không?”
Bạch Tân Hàn lặng lẽ nhìn cô, cam chịu.
“Hì hì hì.” Đàm Thanh Ninh nở nụ cười, cọ cọ trước ngực anh, giống như con thú nhỏ xin sự an ủi.
Cái này giống động tác làm nũng khiến cho tim của Bạch Tân Hàn mềm nhũn.
Quần áo cô mềm mại, bao quanh đường cong dáng người yểu điệu.
Cần cổ dài trắng lộ bên ngoài, hai má trắng nõn có chút phấn.
Làn da nhẵn nhụi kề sát bàn tay ấp áp.
Cánh tay Bạch Tân Hàn căng ra, cúi đầu hôn môi cô.
“Ninh Ninh, em không say, vậy chúng ta làm việc khác trước khi ngủ.”
Thanh Ninh dừng chút ngẩng đầu, trong mắt có hơi nước.
Cô nửa tỉnh nửa mê đặt câu hỏi, như đang tự mình lẩm bẩm: “Em phải say rượu làm loạn hả?”
Bạch Tân Hàn không nhịn được nở nụ cười nhẹ: “Chúng ta kết hôn rồi, sao lại là làm loạn?”
Sao lại đáng yêu thế chứ?
Trong ngực từng đợt sóng nhiệt dâng trào, mãnh liệt không ngớt.
Ngón tay anh kéo khóa váy ở đằng sau cô, khàn giọng: “Thuê phòng không nên lãng phí.”
Bức rèm được kéo lại, che khuất cảnh xuân trong phòng.
Đến cuối cùng, Thanh Ninh đầu óc mê man nhận ra rằng, vật được dùng triệt để không phải là phòng, mà là cô TAT.