Trên mạng có lưu hành một câu nói, Lục Cẩm Thành cười lên là có thể dẫn đến một trận biển động, so với bươm bướm vẫy cánh gây ra hiệu ứng còn tốc độ hơn nhiều.
Đây tuy rằng là một câu nói nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được Lục Cẩm Thành khi có bao nhiều là đẹp trai.
Nhưng Tân Ngải hiện giờ thực sự không có tâm trạng thưởng thức Lục Cẩm Thành cười có đẹp hay không, tay cô nắm chặt, móng tay đều đã đâm vào trong lòng bàn tay rồi.
Tân Ngải cắn môi cúi thấp đầu, làm ra biểu cảm khó xử, kéo tóc lại để che đi sự hoảng loạn của bản thân, cô cười nói: “Thật ngại quá, để…Lục tiên sinh chê cười rồi, chút ít sở thích giữa nam nữ với nhau, anh biết đó, có một số người…chính là có một chút sở thích kỳ lạ, tôi…cũng hết cách.”
“Vậy sở thích kia của cô cũng khác biệt thật đó.”
“Đúng đó, không khác biệt làm sao gọi là sở thích kỳ lạ được chứ? Tôi còn có việc nên đi trước đây, Lục ảnh đế, anh cứ tiếp tục hút thuốc đi.”
Tân Ngải quay người muốn rời đi, nhưng vừa mới nhấc chân lên thì Lục Cẩm Thành đột nhiên bắt lấy tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô quay lại: “Đi như vậy không tốt lắm thì phải?”
“Anh buông ra.” Tân Ngải dùng sức gạt tay của Lục Cẩm Thành ra, phòng bị nhìn anh, lẽ nào anh muốn lấy chuyện này để uy hiếp cô?
Tân Ngải vốn dĩ cũng rất thích vị ảnh đế này, nhưng bây giờ nhìn lại, lúc trước cũng là cô mắt mù, uổng công yêu thích rồi.
Lục Cẩm Thành bỗng nhiên giơ tay hướng về phía Tân Ngải, cô bị doạ lập tức lùi lại phía sau nhưng cũng không có tác dụng gì, vẫn là bị đối phương ép đến chỉ đành dính vào trong tường.
Lục Cẩm Thành chống một tay lên bên trái đầu của Tân Ngải, hứng thú nhìn khuôn mặt với biểu cảm phong phú của cô.
Tân Ngải tức giận nói: “Lục tiên sinh, anh là một ảnh đế, tốt nhất đừng có làm ra chuyện gì quá phận.”
Lục Cẩm Thành quan sát cô từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Chiếc cổ xinh đẹp như vậy mà bị dính bẩn thì không tốt rồi.”
Nói xong thì ngón tay lau phía sau tai bên trái cho Tân Ngải, sau đó đưa đến trước mặt cô, trên ngón tay của anh có một chút dấu vết màu đỏ.
Tân Ngải lập tức lấy ra chiếc gương, chắc chắn là tay dính phải máu của Trần Minh, không cẩn thận lại quệt lên cổ.
Lục Cẩm Thành có lòng tốt nói: “Hết rồi, những chỗ khác vô cùng sạch sẽ.”
Nếu giả vờ ngốc nghếch cũng không tránh được, sắc mặt Tân Ngải thay đổi, hai tay đột nhiên dùng sức đẩy Lục Cẩm Thành ra, uy hiếp nói: “Lục tiên sinh là người lăn lộn trong giới giải trí phức tạp này, tin chắc rằng anh hiểu hơn tôi, không nên xem thì đừng nên xem, chuyện không nên nói thì đừng đi nói lung tung, nếu không…”
Lục Cẩm Thành vẻ mặt hiếu kì, hỏi cô: “Nếu không cái gì?”
Tân Ngải cắn răng, lòng khẽ run, nói: “Nếu không tôi liền bảo người bao nuôi tôi phong sát anh.”
“Vậy người bao nuôi cô là ai?”
“Đợi đến khi anh bị phong sát thì sẽ biết.” Tân Ngải để lại một câu nói, quay người chạy mất rồi.
Nhìn bóng lưng hoảng loạn bỏ chạy của Tân Ngải, nụ cười trên mặt Lục Cẩm Thành càng ngày càng đậm, anh lấy điện thoại ra, lục xem một đoạn video lúc nãy mới ghi lại được.
Video lén lút ghi lại từ khe cửa, thiếu nữ mặc bộ lễ phục thiên nga đen, chân giẫm lên người đàn ông ở trên đất.
Dáng vẻ độc ác kia, nhìn vào khiến cho người ta lạnh sống lưng, nhưng anh lại càng nhìn càng thấy mê người.
Lục Cẩm Thành chịu không nổi những người cứ kéo anh chụp ảnh, ký tên ở trong hội trường, thậm chí còn đủ các loại người nói bóng gió về những quy tắc ngầm nên tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến đây hút điếu thuốc.
Nhưng không ngờ rằng lại đụng phải chuyện vui như vậy.
So với ứng phó những người kìa thì thú vị hơn nhiều, anh nhìn video một lát rồi đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra.
Anh đi được mười phút thì ở trước cửa treo bảng “đang sửa chữa, tạm ngưng sử dụng”.
Tân Ngải vội vã trở về sảnh yến tiệc, ở xa đã nhìn thấy Giản Trạch Xuyên như ‘hạc đứng giữa bày gà’ trong đám đông.
Cho dù lúc nãy gặp được nam thần cực phẩm như Lục Cẩm Thành nhưng khi nhìn thấy Giản Trạch Xuyên trong lòng cô vẫn là ngưng đọng, bởi vì người đàn ông như Giản Trạch Xuyên không phải là nam thần cực phẩm, anh là độc nhất vô nhị có một không hai.