Phòng thay đồ của một khách sạn ở thành phố A.
Bạch Chỉ mặc đồ phù dâu đang giúp cô dâu đội vòng hoa.
Cô nhìn cô dâu trong gương, tán thưởng: “Chị Giang Ly, hôm nay trông chị thật xinh đẹp.”
Giang Ly lớn hơn cô hai tuổi, là giảng viên khoa Dược của trường Đại học Y Khoa.
Chồng cô là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện đa khoa Nam Quang.
Có thể nói, màn cẩu lương của hai người bọn họ đã tạo nên một phong cảnh độc đáo trong vòng bạn bè.
Không có dáng vẻ giả tạo cố ý, cũng không ngọt đến phát ngán như đường hóa học công nghiệp, mà đó là kiểu nước nhỏ từng chút từng chút, dần dần thẩm thấu vào sự lãng mạn trong cuộc sống.
Bạch Chỉ ngồi một bên: “Thật hâm mộ chị và tiền bối Kinh Mặc nha~”
Giang Ly chỉ cười cười không nói gì, lo lắng nhìn lên đồng hồ treo tường.
Công việc của bác sĩ rất bận rộn, ‘chờ đợi’ gần như đã trở thành từ chủ đề trong mối quan hệ yêu đương của cô và Lâm Kinh Mặc.
Cho dù trước đây Lâm Kinh Mặc đã cam đoan hết lần này đến lần khác, mọi người trong phòng ban cũng đã phối hợp theo, nhưng Giang Ly vẫn có chút bất an, nắm lấy góc váy.
Trước tiệc cưới hai tiếng, Lâm Kinh Mặc vội vội vàng vàng chạy tới hội trường.
Khi anh chậm rãi tiến vào phòng hóa trang trong bộ âu phục phẳng phiu, Giang Ly mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng Lâm Kinh Mặc đến đúng giờ, nhưng tất cả những người trong đội phù rể của anh đều đến trễ.
Anh cài lại cúc tay áo, khó xử nói: “Hết cách rồi, anh không đến muộn, nhưng bọn họ lại đến muộn.”
Giang Ly gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Không sao đâu, anh đến là tốt rồi.”
Cách tiệc cưới còn vài phút, đội phù rể mới lần lượt đến khách sạn.
Phó Tây Phán là người đến cuối cùng do có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp.
Chờ khi anh đến phòng trang điểm thì những người khác đã thay xong trang phục rồi, chỉ còn lại một bộ phù rể hơi nhăn nhúm trên ghế sô pha, như thể đã bị người ta thử qua rất nhiều lần.
Phó Tây Phán đi đến, vừa cởi áo khoác vừa dùng hai ngón tay nhấc góc áo lên.
“Được rồi chị, để em đi tới phòng thay đồ lấy!” Bạch Chỉ nhấc làn váy, vừa quay mặt đi cao giọng nói với Giang Ly vừa đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa được đẩy ra, cô nhìn thấy một làn da trơn bóng trắng ngần, đường nhân ngư cong cong rõ ràng, như ẩn như hiện dưới làn áo sơ mi trắng rộng mở.
Bạch Chỉ sửng sốt một chút, nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt dọc theo đường nhân ngư hướng lên trên, lần lượt lướt qua xương quai xanh khiêu gợi của anh, rồi đến yết hầu nhô lên.
Còn có một đôi mắt hờn dỗi đang nhìn cô.
“Xin, xin lỗi…”
Bạch Chỉ thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đóng cửa rồi né qua một bên.
Cô đưa đôi tay đỡ lấy hai má đang nóng lên của mình, trong đầu vẫn còn những hình ảnh phóng đãng đó.
Phó Tây Phán hừ lạnh một tiếng, đứng trước gương mặc lại đồ phù rể, lông mày càng nhíu chặt lại.
Bộ quần áo phù rể bị người ta ghét bỏ này không phải là không có nguyên nhân.
Tay áo trái của nó dài hơn một đoạn so với với tay áo phải, thoạt nhìn vô cùng không cân đối.
Từng giây từng phút trôi qua, Phó Tây Phán vẫn còn đắn đo về bộ quần áo phù rể.
Cho đến khi đồng nghiệp tới gọi thì anh mới gấp lớp bên trong của chiếc áo sơ mi trắng lên một nếp, miễn cưỡng mặc như vậy đi ra ngoài.
Không những áo khoác không vừa vặn, nơ con bướm trên cổ áo cũng khiến anh rất khó chịu.
Nhưng mà bởi vì hôm nay là tiệc cưới của Lâm Kinh Mặc, nên anh chỉ đành lẳng lặng chịu đựng những thứ khó chịu này, gượng cười đứng vào trong đoàn phù rể.
Trong buổi tiệc, bất luận mọi người mời rượu như thế nào, Phó Tây Phán đều mặt mày tươi cười mà từ chối một cách quyết đoán.
Men rượu sẽ khiến cho thần kinh con người ta tê liệt, sẽ khiến người ta làm ra những chuyện hồ đồ, thế nên một giọt anh cũng không đụng đến.
Trên bàn rượu, chén rượu chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, trong yến tiệc linh đình khách khứa say bí tỉ bắt đầu nói chuyện luyên thuyên.
Nhìn thấy những người khách nghiêng trái vẹo phải, câu nói ậm ờ, sắc mặt của Phó Tây Phán càng u ám hơn.
Anh sợ rằng cảm xúc của mình sẽ quấy nhiễu không khí nồng nhiệt của buổi tiệc, nên anh lấy cớ đi nhà vệ sinh để trốn ra bên ngoài hít thở không khí.
Không ngờ rằng khi từ phòng vệ sinh ra, người con gái mà trước đó anh gặp lại đứng trước cửa với vẻ mặt hoảng loạn.
Anh nghĩ rằng cô muốn đi vệ sinh nên nhanh chóng né người sang một bên, nhường đường để đi ra.
Nhưng mà Bạch Chỉ vẫn đứng đó không hề nhúc nhích với vẻ mặt căng thẳng.
Bạch Chỉ liếc mắt nhìn mấy người con gái đứng phía sau Phó Tây Phán.
Bọn họ đứng ở góc rẽ chỉ để lộ đầu ra ngoài, còn không ngừng vẫy tay cỗ vũ cô.
Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng, mạnh dạn hỏi: “Anh gì ơi, anh có thể……”
“Không thể”.
Phó Tây Phán không đợi cô nói xong đã trực tiếp từ chối lời thỉnh cầu của cô.
Nói xong anh sửa sang lại áo quần của mình một chút, sải bước sang trái, vòng qua Bạch Chỉ, rồi trực tiếp đi về phía đại sảnh.
Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, mặt đầy vẻ ngượng ngùng.
Chân trước anh vừa bước thì mấy cô gái kia ở phía sau liền chạy tới, khoác lên vai cô, nói: “Thế nào, cậu thua rồi đúng không? Tôi nói rồi mà, người này nhìn là biết khó theo đuổi rồi.”
“Bái bai thì bái bai, người sau càng đẹp trai, hahahaaaa.”
Vài hôm trước Bạch Chỉ vừa thi đỗ giấy chứng nhận tư cách hành nghề bác sĩ.
Hiện tại tâm trạng cô đang tốt nên rất nhanh liền quên mất cảm giác bị từ chối.
Cô nắm tay người con gái ấy, chậm rãi quay về đại sảnh.
Bạch Chỉ đã đặc biệt xin nghỉ làm một ngày ở bệnh viện.
Bố mẹ cô vừa đi du lịch mấy hôm trước, bây giờ không có ở nhà.
Hôm nay lại là lễ cưới của người chị em tốt, tâm trạng cô vui vẻ nên không khỏi uống thêm vài ly.
Sau khi hôn lễ kết thúc, ánh mắt cô trở nên mơ màng, đôi má đỏ hồng, chóng mặt choáng váng.
Giang Ly quét mắt qua đoàn phù rể, lập tức đã nhìn trúng Phó Tây Phán đang ngồi đắn đo với bộ áo quần phù rể từ đầu đến cuối.
Cô đi qua đó, thỉnh cầu: “Bác sĩ Phó, anh có thể giúp tôi đưa cô ấy về nhà không?”
Phó Tây Phán nhìn Bạch Chỉ đang nằm trên bàn, gật đầu đồng ý.
Nhưng khi anh đi tới chỗ của cô, Bạch Chỉ đã uống say bỗng có sức lực lớn đến kinh ngạc.
Cô dùng một tay nắm chặt lấy Phó Tây Phán, kéo anh ngồi xuống bên người.
Cô ngước mặt lên nhìn người trước mắt, ngón tay man mát lướt qua từ cặp lông mày rậm, sống mũi cao, đến cả khóe miệng hướng xuống của anh.
Mùi rượu nồng đậm thoát ra từ miệng cô, không chịu được mà cảm thán: “Thật là đẹp trai mà, sao có thể trông đẹp trai như vậy chứ?”
Khuôn mặt Phó Tây Phán buồn rầu cả một buổi tối, cuối cùng trong giờ phút này đã lộ ra một nụ cười.
Anh không biết phải làm sao, chỉ lắc lắc đầu, nắm lấy tay cô: “Tôi đưa cô về nhà.”
Bạch Chỉ đưa tay ra ngăn cản anh: “Đợi, đợi một chút…”
Phó Tây Phán ngồi lại xuống ghế, có chút không kiên nhẫn: “Lại làm sao nữa?”
Bạch Chỉ lấy hai ngón trỏ nhấn vào khóe môi của anh, sau đó kéo lên, cười hi hi nói: “Ừm.
Như này, như này mới đẹp hơn một tí này.”
Phó Tây Phán nắm lấy đôi tay của cô, nửa ôm nửa kéo cô nhét vào trong xe taxi, sau đó đưa cô về nhà.
Trên xe taxi, Phó Tây Phán không thích không gian bịt kín nên trên đường luôn im lặng.
Anh mở cửa sổ rộng ra, cho gió tùy ý thổi vào trong xe, lạnh cóng đến mức Bạch Chỉ run lẩy bẩy.
Sau khi đưa cô về nhà, Bạch Chỉ say khướt đứng trước ban công, vẫy tay với Phó Tây Phán: “Soái ca, soái ca ơi! Sau này gặp lại nhá~”
Ánh trăng chiếu xuống in dài bóng hình của Phó Tây Phán.
Anh bước nhanh hơn, chạy một mạch từ con đường nhỏ ra khỏi khu đó.
Anh nhanh tay cởi chiếc áo ngoài đã ngấm mùi rượu, mặt mày cau có: “Đừng có mà gặp lại nữa.”
Ăn ở ấy mà, sớm muộn có một ngày cũng phải trả giá thôi.
Phó Tây Phán không ngờ được rằng mấy năm sau, chỉ vì câu nói này mà anh phải trả giá đắt.