Hoạt động kết thúc, Bạch Chỉ và Phó Tây Phán một trước một sau đi ra khỏi nhà văn hóa thanh niên.
Cách đó không xa có một chiếc Land Rover đang nháy đèn hai lần, sau đó cửa xe từ từ hạ xuống, Bạch Chỉ thấy anh cảnh sát ngồi ở ghế lái.
“Bác sĩ Bạch, cô muốn về nhà sao? Tôi đưa cô về nhé.” Tịch Phong sợ cô cảm thấyxấu hổ và ngượng ngùng, nên nói thêm một câu: “Còn cả bác sĩ Phó nữa, chúng ta cũng cùng về đi.
Tôi đưa hai người về.”
Nghe thấy lời mời của Tịch Phong với Phó Tây Phán, cô bé ngồi phía sau bĩu môi, đá nhẹ chân vào ghế lái.
Nhưng mà Tịch Phong cũng chỉ nhìn về phía trước, không thèm để trong lòng.
Phó Tây Phán từ chối ngay lập tức: “Không phiền cậu.
Tôi cũng có xe.”
Chữ “Xe” này được thốt ra từ miệng anh, làm Bạch Chỉ giật mình kinh ngạc.
Cô nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy chìa khóa xe đạp anh đang cầm, khóe miệng nở một nụ cười miễn cưỡng, trong lòng âm thầm chế nhạo: “Anh như này cũng được tính là có xe sao?”
Tịch Phong lại hỏi thêm một câu: “Vậy bác sĩ Bạch thì sao?”
Phó Tây Phán nhỏ giọng nhắc nhở: “Không phải ai mặc cảnh phục cũng là người tốt.”
“Khụ khụ.” Bạch Chỉ bị câu nói của Phó Tây Phán làm cho ho khan sặc sụa, một lát sau cười cười từ chối: “Tôi cũng không làm phiền cảnh sát Tịch.
Từ đây đến tiểu khu của tôi còn rất nhiều phương tiện giao thông công cộng.”
Cô bé thấy anh họ của mình bị từ chối, nhịn không được mở cửa sổ xuống, ngoái đầu nói: “Chị bác sĩ, cùng nhau đi đi mà! Em còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi chị ạ.”
Cô bé đã cố gắng tận dụng lợi thế tuổi tác của mình kết hợp với giọng nói ngọt ngào, bé nhìn về phía Bạch Chỉ với đôi mắt to ngây thơ và đầy mong đợi.
Bạch Chỉ khó xử, vừa định mở miệng thì bỗng phía sau có một âm thanh trầm thấp truyền đến: “Đôi khi mấy đứa nhỏ cũng sẽ không có ý tốt.”
“Ách…… Hay là….”
Lời từ chối vẫn chưa nói ra thì chợt có tiếng hô làm mọi người chú ý.
“Cướp! Có cướp!”
Một tiếng hét hoảng sợ xé ngang không khí và xuyên thẳng vào tai những người có mặt.
Tịch Phong mở cửa bước xuống xe, động tác nhanh nhẹn và uyển chuyển, nhìn về phía tiếng kêu cứu, anh không quên nói với người em họ trong xe: “Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây.”
Cùng với tiếng la hét của người phụ nữ và tiếng gầm rú của xe máy, Bạch Chỉ đang đứng bên lề đường, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu óc trở nên bối rối.
Trước mặt là một nam thanh niên mặc một chiếc áo phông đen, đội mũ bảo hiểm màu đen đang chạy xe moto trên đường.
Hai mắt cô mở to, toàn thân như hóa thạch đứng sững sờ tại chỗ.
Cái túi đeo trên người của Bạch Chỉ là món đồ yêu thích của “Băng đảng đua xe”, hơn nữa lúc này cô đang ngơ ngác đứng ở ven đường, nhìn qua cũng thấy đây là mục tiêu dễ dàng ra tay nhất.
Nam thanh niên bẻ tay lái lao về phía Bạch Chỉ.
Anh ta nắm chặt tay lái bằng tay phải, tay trái rút ra một con dao găm ra.
Ánh sáng trắng lóe của lưỡi dao găm phản chiếu trên mặt Bạch Chỉ, mặt Bạch Chỉ tái nhợt, thậm chí môi cũng trắng bệch không còn một giọt máu.
Hai chân như bị đóng băng, dù trong lòng hét lên rằng cô phải tránh đi cả hàng nghìn lần nhưng cơ thể cô cứ đờ ra tại chỗ, không tuân theo mệnh lệnh.
Hai chân thanh niên kia giữ moto, đứng lên.
Anh ta cầm một con dao găm và giơ nó về phía Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ đứng tại chỗ, căng thẳng đến mức hai tay duỗi thẳng, toàn thân cảm thấy như máu chảy ngược trở lại, cả người lạnh ngắt có chút cứng ngắc.
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên trước mắt, dưới tác động mạnh, cô ngã thẳng về bên phải.
Tuy nhiên, Bạch Chỉ ngạc nhiên là khi cô ngã xuống, cô không những không bị đau khi bị vật cứng va vào, mà còn cảm thấy dưới thân mềm mại, thậm chí còn có chút nhiệt độ.
“Aizaa…..”
Bên tai cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cô quay đầu lại, giữa khuôn mặt của Phó Tây Phán và mình, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
“Tôi….
tôi……..”
Bạch Chỉ bật khỏi anh như một cái lò xo.
Phó Tây Phán cau mày, chống một tay xuống sàn, chậm rãi đứng lên: “Sao tự nhiên phản xạ nhanh vậy.”
Bạch Chỉ bị anh nói làm cho ngượng ngùng đỏ mặt, xấu hổ cúi thấp đầu.
Cô thấy Phó Tây Phán vì bảo vệ mình mà bị thương, máu tươi theo miệng vết thương chảy xuống.
“Phó Tây Phán anh bị thương rồi!”
Phó Tây Phán giơ tay phải lên, trong khi tay trái lấy khăn giấy trong túi ra: “Chuyện nhỏ.”
Con dao găm do tên xã hội đen vung ra chém vào cổ tay phải của anh, rất may có chiếc đồng hồ đỡ hộ, nên tay Phó Tây Phán chỉ bị xây xát nhẹ.
Tuy nhiên, chiếc đồng hồ điện tử của anh lại không may mắn như vậy, dây da bị đứt, chỉ cần vung tay thì chiếc đồng hồ điện tử sẽ văng ra ngoài.
Khi Phó Tây Phán đang xử lý vết thương, anh bất ngờ phát hiện tay trái lúc đỡ Bạch Chỉ đã va vào một tảng đá khi anh bị ngã, khiến bề mặt của chiếc đồng hồ cũ bị vỡ thành nhiều mảnh.
Phó Tây Phán vẫn còn dửng dưng, nhưng khi nhìn thấy chiếc đồng hồ bị hỏng của mình, anh đã hoảng sợ, thậm chí còn hoảng loạn hơn khi nhìn thấy tên xã hội kia đen tấn công Bạch Chỉ.
Anh ngồi xổm xuống, đưa tay lần mò trên mặt đất, tìm những mảnh đồng hồ cũ.
Nhìn thấy vết thương của anh, Bạch Chỉ lập tức ngồi xuống đưa tay ngăn lại: “Tay của anh bị thương rồi, anh muốn tìm cái gì, tôi giúp anh tìm.”
Phó Tây Phán nhíu mày vẻ nghiêm nghị.
Anh không nghe Bạch Chỉ thuyết phục mà tiếp tục tìm kiếm những mảnh vỡ trên bề mặt đồng hồ.
Phía bên kia Tịch Phong dùng hết tốc độ đuổi theo tên cướp, anh ấy dùng chân đá một phát vào chiếc xe moto.
Chiếc xe đột ngột mất đà, tên côn đồ thậm chí còn bay ra khỏi chiếc xe, lăn trên đất vài vòng mới dừng lại.
Bánh xe moto vẫn quay, tiếng gầm máy nhỏ dần, tên côn đồ bấu chặt hai chân xuống đất, kêu gào đau đớn.
Tịch Phong bước tới, lấy giấy tờ tùy thân từ trong túi ra, vỗ nhẹ lên má anh ta: “Xem như nhóc con xui xẻo khi gặp ông đây, có thấy cảnh sát đây không!”
“Aizaa…..
tôi….”
“Tôi cái gì mà tôi!”
Tịch Phong không cho anh ta phản bác, trực tiếp rút còng tay ra để cố định tên đầu sỏ phạm tội.
Lúc này, người phụ nữ vừa kêu cứu cũng đuổi tới, chỉ vào tên côn đồ dưới đất nói: “Là tên này! Tên này đã lấy túi của tôi.”
“Ừ.” Tịch Phong một lần nữa đưa giấy tờ của mình ra: “Lát nữa cô cùng tôi đến đồn công an làm giấy tờ.”
Vừa nói tay vừa nắm chặt vai tên xã hội đen nhấc bổng hắn khỏi mặt đất.
Tịch Phong ném tên xã hội đen lên xe của mình trước, sau đó gọi điện cho đồn cảnh sát gần đó, yêu cầu cử cảnh sát đến hỗ trợ.
Anh đi đến bên canh Bạch Chỉ, quan tâm hỏi: “Bác sĩ Bạch, cô sao rồi? Không sao chứ?”
“Không sao, không sao.”
Khi Tịch Phong nhìn thấy vết máu trên cổ tay cô, giọng điệu và vẻ mặt của anh ấy trở nên căng thẳng: “Như này còn nói không sao?”
“A? Đây…..” Bạch Chỉ được nhắc mới nâng cánh tay lên xem, phát hiện tay cô bị dính máu: “Đây là máu của Phó Tây Phán.”
“Ồ….” Giọng của Tịch Phong dịu đi một chút: “Vậy xíu nữa bác sĩ Phó cùng chúng tôi đến đồn để làm giấy tờ, đồng thời sẽ đem đủ dụng cụ để băng bó cho anh.”
Phó Tây Phán cẩn thận đứng dậy cầm những mảnh vỡ của chiếc đồng hồ cũ, dùng khăn giấy gói những mảnh vỡ lại rồi cho vào túi.
Động tác của anh nhẹ nhàng lại chậm rãi, thận trọng, như thể đang đối với một bảo vật trân quý.
Phó Tây Phán liếc nhìn Tịch Phong, lạnh lùng nói: “Không cần.
Tôi cũng không phải là bị cướp.
Tôi cũng sẽ tự băng bó cho mình.
tôi còn có việc, đi trước đây.”
Anh thu dọn đồ của mình xong, sau đó leo lên chiếc xe đap̣ rồi phóng đi.
Tịch Phong thở dài: “Bác sĩ Bạch, làm đồng nghiệp với anh ấy chắc rất là gian nan nhỉ?”
Bạch Chỉ miễn cưỡng cười một tiếng, nhìn xuống vết máu dính trên tay lẩm bẩm nói: “Thật ra cũng rất tốt.”
***
Trong lòng Phó Tây Phán vô cùng hỗn loạn, dưới chân vẫn tăng tốc đạp không ngừng, dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà.
Sau khi thay đồ ở nhà, anh đi vào phòng ngủ.
Anh lấy một lọ keo 502 từ trong ngăn tủ ra, tiếp đó lại lấy thêm cái nhíp nhỏ.
Phó Tây Phán ngồi trước cây đèn bàn, khom lưng, gắp đống linh kiện li ti của chiếc đồng hồ đã bị vỡ ra.
Anh nín thở, cẩn thận nhặt từng bộ phận rồi dán lại từng chiếc theo trí nhớ.
Động tác của Phó Tây Phán rất chậm rãi, thậm chí còn cẩn thận hơn cả khi phẫu thuật, sau mỗi phần keo, anh phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Mới dán được một nửa mà lưng áo của anh đã thấm ướt mồ hôi.
Anh lấy tay lau mồ hôi rồi cúi đầu, vẫn chìm đắm trong ký ức của chính mình.
Đây là chiếc đồng hồ cách đây không lâu, anh đạt giải trong một cuộc thi được mẹ đã tặng cho anh.
Vụ cháy xe của 14 năm trước đã cướp đi sinh mạng của mẹ anh, cũng làm chiếc đồng hồ này mãi mãi dừng lại ở 9 giờ 15 phút.
Mười bốn năm nay, anh vẫn luôn mang chiếc đồng hồ đó bên mình, giống như có cảm giác mẹ anh vẫn luôn đi theo anh vậy.
Nhưng lần này, cũng giống như tính mạng của mẹ không thể cứu được, dù Phó Tây Phán có làm việc nỗ lực đến đâu, cũng không có cách nào để khôi phục chiếc đồng hồ về trạng thái ban đầu.
Chỉ để cứu Bạch Chỉ, cú va chạm dữ dội không chỉ làm nát bề mặt mà còn làm biến dạng dây đeo.
Phó Tây Phán nhìn chiếc đồng hồ đã vỡ với hốc mắt đỏ hoe.
Đôi môi run rẩy, anh cầm đồng hồ khẽ lẩm bẩm: “Đến cả mày cũng rời xa tao sao…”