Một trong những ưu điểm của phẫu thuật nội soi chính là hồi phục nhanh.
Chỉ còn vài ngày nữa thôi, Tô Nhiễm sẽ được xuất viện.
Mặc dù đã có thể xuất viện rồi, nhưng vết thương vẫn cần một thời gian để hồi phục.
Bạch Chỉ đưa Diệp Viễn Chí từ Khoa phục hồi chức năng tới phòng bệnh.
Cô muốn đặc biệt trao đổi với anh về một số điểm cần lưu ý trong chăm sóc hậu phẫu, cũng như điều trị vết thương.
Bạn trai của Tô Nhiễm bình thường luôn có mặt tại bệnh viện đúng giờ, đến ngày xuất viện không ngờ lại đến muộn.
Tô Nhiễm thu dọn đồ đạc cá nhân, cùng Bạch Chỉ kiểm tra lại lần nữa trước khi đi thay quần áo bệnh viện, sau đó ngồi trên giường đợi bạn trai đến đón mình.
Cô đợi một lúc, mới thấy bạn trai cầm một bó hồng to bước đến.
Anh ấy vội vội vàng vàng, thở hồng hộc vì chạy đến, tóc mái dính vào trán, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Anh đặt chiếc bánh ga tô trên tay xuống bàn, sau đó đưa bó hồng cho Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm che miệng, ngạc nhiên tới nỗi không nói nên lời.
Hành động của bạn trai cô không chỉ thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng bệnh, mà một số y tá và thực tập sinh khi nghe thấy tin cũng chạy đến, đứng ở cửa nhìn trộm.
Đôi tay ướt đẫm mồ hôi của anh ấy nhanh chóng xoa vào chiếc quần âu hai cái, sau đó lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn từ trong túi.
Vì cuộc phẫu thuật này, đám cưới của họ vốn được lên kế hoạch vào tháng sau đã bị hoãn lại một tháng.
Bạn trai cô lo lắng rằng Tô Nhiễm sau cuộc phẫu thuật sẽ có chút phòng bị tâm lý, nên đã chọn ngày đầu tiên cô xuất viện để cầu hôn một lần nữa.
Anh ấy ở trước mặt mọi người, quỳ một chân xuống đất.
Tay cầm chiếc hộp đựng nhẫn, trịnh trọng nói: “Dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng nguyện ý ở bên cạnh em, cùng em san sẻ gánh nặng.
Cho nên, sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được giấu anh.
Có được không?”
“Aaaaaaaa!”
“Lãng mạn quá!”
Bạch Chỉ vỗ tay, dẫn đầu hô to: “Hứa với anh ấy đi, nhanh hứa với anh ấy đi!”
Tô Nhiễm cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, gật đầu đồng ý: “Vâng!”
Vốn dĩ phòng bệnh có chút áp lực, nhưng vì có đóa hồng rực rỡ này, cùng những lời thề trang trọng, nên bầu không khí bỗng trở nên ấm áp.
Ngay cả ông lão ở giường bên cạnh cũng ngồi dậy, vừa lau nước mắt vừa vỗ tay.
Phó Tây Phán lấy khăn giấy đưa cho Bạch Chỉ: “Không phải em đã nói sẽ không bao giờ khóc nữa sao?”
Bạch Chỉ không cầm khăn giấy anh đưa cho cô, mà đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, vặn ngược lại: “Đây là nước mắt cảm động, là nước mắt vui vẻ, là nước mắt ngọt ngào.”
Phó Tây Phán khẽ cười một tiếng, lắc đầu bất lực.
Anh mở khăn giấy ra, sau đó vỗ nhẹ lên mặt cô.
“Anh làm cái gì thế? Làm như thế sẽ hỏng lớp make up của tôi đấy.”
“Vốn dĩ cũng không đẹp tí nào.”
“Hừ”
Bạch Chỉ gấp khăn giấy lại, chỉ dùng một góc lau nhẹ nước mắt, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc gương cầm tay, trang điểm sơ sơ lại cho Tô Nhiễm.
Cô đưa Tô Nhiễm tới trạm y tế để làm thủ tục xuất viện, nhân tiện trò chuyện với cô ấy vài câu.
Lúc ký tên, mắt cô bỗng nhòe đi, tay cầm bút run run.
Cô đã vẽ một nét dài trên giấy mới viết xong chữ Chỉ.
Tô Nhiễm đỡ cô, ân cần hỏi: “Bác sĩ Bạch, có chuyện gì vậy? Cô không sao chứ?”
“Không, Không….”
Bạch Chỉ còn chưa nói hết lời, phía sau có một người ôm lấy vai cô, đỡ lấy người cô, sau đó dùng bàn tay to và lạnh để lên trán cô.
Phó Tây Phán cau mày: “Em bị sốt rồi?”
Anh đưa tay lấy cặp nhiệt độ từ trạm y tế, ấn vào trán Bạch Chỉ.
Màn hình hiển thị nhỏ của nhiệt kế dần chuyển sang màu đỏ.
“39 độ?”
Phó Tây Phán quay về phía y tá trưởng nói: “Đi báo với chủ nhiệm của các cô một tiếng, xem có thể cho cô ấy về nhà trước được không?”
Vừa dứt lời, anh lại liếc nhìn Bạch Chỉ đang dựa vào bàn đang ho nhẹ.
Má cô hơi ửng hồng, chữ ký vừa rồi lộn xộn nguệch ngoạc.
Bây giờ chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa thì tan làm.
Không có xe đưa đón, cô phải tự bắt xe về nhà.
Nhưng cô hiện tại yếu như thế này, khiến Phó Tây Phán cảm thấy lo lắng.
Anh liếc nhìn những người xung quanh, trầm giọng hỏi: “Hay là em ở lại phòng nghỉ một lát, tan làm rồi anh đưa em về?”
Bạch Chỉ xua tay, cô đứng thẳng người, làm bộ mạnh mẽ bình tĩnh nói: “Không cần đâu, không cần đâu.
Tôi thực sự không sao mà.”
Sau khi ý tá trưởng hỏi ý kiến của chủ nhiệm, cô ấy bước đến chỗ Bạch Chỉ và nói: “Chủ nhiệm nói bây giờ ở khoa cũng không còn việc gì nữa, hơn nữa cũng sắp tan làm rồi, hôm nay cô về sớm một chút đi.”
Khi đi ngang qua văn phòng, nhân tiện cô cầm túi ở chỗ Bạch Chỉ lên.
Bạch Chỉ đeo túi xách, chào một tiếng rồi day day trán bước ra khỏi bệnh viện.
Phó Tây Phán đứng ở trạm y tế thay cô kiểm tra thủ tục xuất viện.
Khi nhìn vào tờ hồ sơ bệnh án, Tiểu Lý vội vàng bước vào phòng bệnh Phụ khoa, vội vàng nói: “Bác sĩ Phó, công việc bên này xong chưa? Bác sĩ Lâm muốn anh quay về ngay, có một ca phẫu thuật gấp được đưa tới…”
“Tôi biết rồi.”
Phó Tây Phán đáp lại và đưa danh sách đã ký cho y tá trưởng, rồi lên lầu về khoa của mình.
Anh rảo bước nhanh như gió vào phòng chuẩn bị phẫu thuật, quần áo Lâm Kinh Mặc đã thay một nửa, sau khi thấy Phó Tây Phán bước vào cũng không dừng tay, vừa thay quần áo vừa giải thích cho anh về tình hình bệnh nhân.
“Trần Dũng, 35 tuổi, viêm tụy cấp…”
“Trần Dũng?”
Phó Tây Phán vừa nghe thấy cái tên này, anh lập tức nổi giận.
Cái tên này đã xuất hiện trên tin tức của thành phố A trong vài ngày liên tiếp.
Một số cửa hàng vàng bạc bị cướp, hôm qua khoa cấp cứu của họ vừa điều trị cho nhân viên của hàng đã bị Trần Dũng đâm.
Cô gái đó chỉ mới 20 tuổi, trải qua một đêm được cấp cứu, hiện giờ vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
“Đúng vậy.
Là anh ta”.
Lâm Kinh Mặc gật đầu khẳng định câu hỏi của anh, tiếp tục nói: “Nghe nói là trong lúc cướp hắn đau bụng không chịu nổi mới bị cảnh sát bắt kịp thời.
Hiện tại mấy nhân viện bị thương đang cấp cứu, bên đó bận quá nên mới chuyển anh ta sang đây.
“Bàn mổ đã chuẩn bị xong, một lát nữa…..”
Lâm Kinh Mặc kéo khóa lên, vừa quay đầu lại vừa nói về kế hoạch phẫu thuật, nhưng anh quay mặt lại mới phát hiện Phó Tây Phán đang đứng ngây người, cổ áo quần áo phẫu thuật phanh rộng ra.
“Phó Tây Phán, cậu đực mặt ra làm gì vậy?”
Phó Tây Phán trong cơn tức giận, bả vai anh run lên, tiếp tục mặc quần áo phẫu thuật.
Anh không quay đầu lại mà nhìn bồn rửa mặt trước mặt với đôi mắt trống rỗng, hỏi: “Đàn anh, anh nói trách nhiệm của chúng ta là chữa bệnh cứu người.
Nhưng mà nếu như cứu một người mà làm hại tới nhiều người khác……”
“Phó Tây Phán!”
Lời chất vấn của Lâm Kinh Mặc đã chặn lời của anh.
Lâm Kinh Mặc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nén cơn giận, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Cậu ra ngoài đi.
Đổi cho Tiểu Lý.”
Y tá chạy tới phòng chuẩn bị phẫu thuật, nói với họ rằng khoa gây mê đã chuẩn bị xong rồi.
Lâm Kinh Mặc gật đầu nói: “Gọi Tiểu Lý tới đây, để bác sĩ trẻ này tích lũy một ít kinh nghiệm.”
Nghe nói có cơ hội phẫu thuật cấp ba, bác sĩ Tiểu Lý nhảy cao ba thước, anh ấy nhanh chóng thay quần áo, sợ Lâm Kinh Mặc sẽ đổi ý.
Lâm Kinh Mặc liếc nhìn Phó Tây Phán đang ngây người: “Một khi đã có ý nghĩ này thì cậu không đủ tư cách lên bàn mổ.”
Bác sĩ Tiểu Lý đang rửa tay nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, ngây mặt ra, nhưng anh ấy cũng không mấy để tâm, dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ là phẫu thuật
Anh ấy cười nhẹ, nói với Phó Tây Phán: “Anh Phó, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này.”
Phó Tây Phán gật đầu, cởi bỏ bộ đồ phẫu thuật.
Anh cúi đầu đi ra ngoài với vẻ mặt ủ rũ, chỉ lưu lại bóng dáng hiu quạnh.
Cô y tá vừa đi ra lại vội vàng chạy vào phòng chuẩn bị phẫu thuật: “Bác sĩ Lâm, bệnh nhân này bị viêm gan B, lát nữa phẫu thuật cần phải cẩn thận.”
Nghe thấy tin này, Lâm Kinh Mặc thấy hồi hộp một chút, bình tĩnh gật đầu.
Sau khi y tá đi ra ngoài, anh ấy nhẹ nhàng đá vào thùng rác bên cạnh bồn rửa tay, gằn giọng nói: “Người này giữ lại có ích gì….”
Lâm Kinh Mặc, người luôn dịu dàng và tao nhã lại đột nhiên buông lời thô tục, khiến bác sĩ Tiểu Lý đang rửa tay phải dừng lại một chút.
Anh ấy bước lên tắt vòi nước, cười nói: “Chúng ta là bác sĩ, anh ta là bệnh nhân, dù thế nào đi nữa cũng phải cố gắng hết sức.
Anh ta có ở lại hay không, ở lại bao lâu là do thẩm phán quyết định.”
Lời của Tiểu Lý nói khiến Lâm Kinh Mặc không biết phải đép lại như thế nào.
Lâm Kinh Mặc nhìn vị bác sĩ trẻ trước mắt, có chút kinh ngạc.
Thật giống anh hồi còn trẻ, chính là lúc tràn đầy khí thế, nhưng trong đôi mắt trong veo của anh ấy lại không nhìn ra được chút giận giữ hay nóng nảy nào.
Cách bác sĩ Tiểu Lý đang nhìn mình lúc này, cũng giống như cách anh nhìn Phó Tây Phán vừa nãy.
Điều này làm cho Lâm Kinh Mặc có chút xấu hổ.
Bác sĩ Tiểu Lý vừa cười vừa tiếp tục an ủi: “Đàn anh, anh nên nghĩ như này: anh ta trăm phương ngàn kế muốn bỏ trốn như vậy, có thể hiểu đối với anh ta việc ngồi tù rất kinh khủng.
Lần này muốn trốn không chỉ khó hơn, mà thời gian ngồi tù cũng lâu hơn.
Nghĩ như vậy, có phải tốt hơn đúng không?”
“ Ừ.
Cậu nói đúng.”
Lâm Kinh Mặc hít một hơi thật sâu, cảm xúc từ từ ổn định lại: “Đi, vào phòng phẫu thuật thôi.”
***
Vì bị sốt nên Bạch Chỉ đã về nhà trước giờ tan tầm.
Quầy rau trước cổng tiểu khu hiếm khi bị thu sạp.
Cô mua một ít nguyên liệu, về nhà tự nấu cho mình một bát cháu rau nóng hổi.
Bạch Chỉ bưng bát cháo ngồi trên sô pha xem tin tức.
Đài truyền hình địa phương của thành phố A, đang phát thông tin về việc Trần Dũng đã bị bắt, sau đó được đưa tới bệnh viện đa khoa Nam Quang để điều trị.
Cô múc một thìa cháo, đưa lên miệng, thở dài nói: “Chắc chắn lại là Phó Tây Phán phẫu thuật cho anh ta, loại người này sống chỉ để làm phiền người khác….”
Nói xong cô ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, giờ đã đến giờ tan tầm rồi.
Nhưng vì Trần Dũng, thời gian tan tầm của khoa Ngoại phải lùi lại ít nhất ba tiếng đồng hồ.
Phó Tây Phán lúc này vốn nên ở trong phòng phẫu thuật cũng đã về tới tiểu khu.
Trên đường đi, câu nói “Anh không có tư cách để lên bàn mổ” của Lâm Kinh Mặc không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Anh cắn môi, cảm thấy bản thân đã vi phạm trách nhiệm của một bác sĩ nên áy náy không thôi.
Ngày đầu tiên bước chân vào trường Y, những lời thề trang nghiêm của sinh viên Y đã được khắc lên từng ngõ ngách của khuôn viên trường, cũng luôn được thầy cô nhấn mạnh khắc sâu trong tim những sinh viên y khoa.
Nhưng vừa rồi anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.
Ý nghĩ khủng khiếp đó tựa như một con quỷ đang khống chế cơ thể anh.
Mấy ngày nay do báo đài liên tục đưa tin, cảnh tượng nhuốm máu kinh hoàng trong tiệm vàng luôn lởn vởn trong tâm trí anh.
Phó Tây Phán lắc đầu, thở dài một hơi rồi bước vào cửa tòa nhà.
Tay anh run rẩy nhập mật mã, mở khóa và bước vào.
Bạch Chỉ ngồi trên ghế sô pha, tim cô run lên khi nghe thấy tiếng mở cửa từ huyền quang.
Sống lâu như vậy, cô và chị chủ nhà chưa từng gặp mặt nhau.
Cô đặt bát cháo trên tay xuống, đứng thẳng người, mím môi, kính cẩn đứng chờ trong phòng khách.
Phó Tây Phán mở cửa, chưa kịp bước chân vào nhà đã nhìn thấy một cô gái xõa tóc đang đứng ở phòng khách, anh sợ quá vội nói: “Xin lỗi, tôi đi nhầm nhà.”
Sau đó anh đóng sầm cửa lại.
Bạch Chỉ cũng bị anh dọa cho hoảng sợ, cô căn bản không nhìn rõ người đứng ngoài cửa là ai, chỉ mơ hồ cảm thấy giọng nói đó sao lại quen thuộc quá vậy?!”
Phó Tây Phán hoang mang nhìn lên số nhà.
Đây là nhà riêng của anh mà.
Nhưng sao bên trong lại có một cô gái?
Hơn nữa còn trông rất quen?
Anh nhập lại mật mã lần nữa, mở cửa ra.
Bạch Chỉ cũng chạy lon ton vài bước ra hành lang mở cửa.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, mồm há hốc, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Hai người chỉ vào nhau, đồng thanh hét lên: “Sao anh/cô lại ở đây?!”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi biết có những chỗ chuyên môn tôi có lẽ không đúng, các bạn học ngành Y hãy nhẹ nhàng chỉ ra lỗi sai ở khu vực bình luận.
Nếu nó không ảnh hường tới nội dung của truyện, tôi sẽ cố gắng hết sức để sửa đổi.