Mặc dù Bạch Chỉ đã trở lại làm việc, bên phía bệnh viện Nam Quang cũng đứng ra giải thích tình hình cụ thể chuyện bị lộ bệnh án của Lâm Lộ, nhưng mấy tin tức xoay quanh chuyện của Lâm Lộ vẫn đứng đầu hot search như cũ.
Mà quanh đi quẩn lại, đại đa số đều là các tin tức vặt vãnh chứ không có lấy một bài báo có ý định làm sáng tỏ sự việc.
Lúc Bạch Chỉ đến bệnh viện vào buổi sáng còn vô tình nghe được hai người bệnh thì thầm to nhỏ về chuyện này.
Thời điểm cô xách túi đi qua, ánh mắt của bọn họ dừng trên người cô một lát, cũng không có ý định dừng lại mà chỉ hạ thấp âm lượng.
Những ánh nhìn không mấy thiện cảm và lời thì thầm bàn tán khiến Bạch Chỉ cứ như vậy uể oải cả ngày.
Có lẽ do kí ức bị đám phóng viên tra hỏi gay gắt lúc trước còn đọng lại nên Bạch Chỉ đi trên đường thôi cũng cảm thấy có mấy ánh mắt soi mói dừng trên người mình.
Sắp đến giờ tan tầm, trên màn hình đăng ký xuất hiện một cái tên quen thuộc.
Bạch Chỉ nhíu mày, tâm trạng có chút phức tạp.
Sau đó cô ấn nút gọi số tiếp theo.
Vì tránh gây ra họa lớn như trước, lần này Lâm Lộ trang điểm khiêm tốn hẳn lại.
Cô ta đội mũ trùm, đeo kính râm.
Trang sức trên người cũng ít đi một nửa, đến túi xách hàng hiệu mọi ngày không thể thiếu vậy mà hôm nay cũng không mang.
Lâm Lộ ngồi xuống, đối diện với Bạch Chỉ rồi tháo kính râm.
Bạch Chỉ phát hiện đôi mắt cô nàng sưng đỏ như vừa mới khóc, đuôi mắt thậm chí còn có vết bầm tím như thể vừa mới bị ai đánh.
“Bác sĩ Bạch, thật sự xin lỗi.
Tôi…”
Lâm Lộ có chút nghẹn ngào, hít sâu mấy hơi rồi giải thích: “Tôi không biết là đám phóng viên kia đã lén trộm được giấy khám bệnh của tôi, nên tôi cho rằng cô…”
Nói đoạn cô ta lại nhìn về phía Bạch Chỉ, nghiêm túc nhận sai: “Thật sự xin lỗi, bác sĩ Bạch.”
Bạch Chỉ mặt không cảm xúc gật đầu, rồi cầm lấy giấy khám bệnh của Lâm Lộ.
Mấy ngày nay, trên mặt báo đâu đâu cũng là tin tức về Lâm Lộ.
Điều này khiến cho công việc của cô bị ảnh hưởng thì thôi đi, thậm chí còn có tờ báo nói cô vì chuyện này mà bị bệnh viện đuổi việc.
Lâm Lộ thì hay rồi, cô ta chưa biết tường tận sự việc ra sao đã lập tức mang phóng viên đến công kích bệnh viện, làm Bạch Chỉ vừa tức giận, vừa ấm ức.
Song chứng kiến Lâm Lộ vì chuyện xảy ra mà phải gánh chịu hậu quả, cô cũng không đành lòng trách móc nặng nề.
Vốn dĩ chuyện gia đình của Lâm Lộ không liên quan đến Bạch Chỉ.
Điều duy nhất cô quan tâm là bệnh tình của cô ta.
Bạch Chỉ nhìn lướt qua tờ kết quả trong tay, thấy còn thiếu nội dung phần siêu âm B.
Cô đưa tờ giấy lại cho Lâm Lộ: “Đi siêu âm B trước đã.
Chuyện này chúng ta nói sau.”
Lâm Lộ gật đầu.
Khi cô ta sắp bước ra khỏi cửa phòng khám, Bạch Chỉ liền nhắc nhở: “Đeo kính vào rồi hẵn đi.”
Lâm Lộ nhìn kính râm trong tay cười khổ.
Mấy ngày hôm nay đám phóng viên đã lùng được đến tận nhà cô ta.
Hiện tại toàn thân che chắn kín mít như vậy có lẽ cũng chỉ để lừa gạt chính mình, không khác bịt tai trộm chuông là bao.
Một lúc sau Lâm Lộ cầm tờ giấy kiểm tra quay lại phòng khám.
Bạch Chỉ nhìn kết quả siêu âm, nhàn nhạt nói: “Không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Chỉ là cô cần lưu ý, phẫu thuật liên quan đến vấn đề sinh sản này thì phải có sự xác nhận của người nhà.
Làm xong phẫu thuật này dưỡng thương một chút sẽ nhanh khỏe lại.
Vậy thôi.
Lần sau lại đến.”
Khi cô vừa nhắc đến chuyện phẫu thuật, hốc mắt Lâm Lộ lại đỏ lên.
Cô ta cúi thấp đầu, một giọt nước mắt khẽ rơi, đọng lại trên mặt bàn.
Bạch Chỉ tiện tay lấy hai tờ khăn giấy nhét vào tay cô ta.
Lâm Lộ nhận lấy rồi thấp giọng nói cảm ơn.
Ngay sau đó, Lâm Lộ liền bắt lấy tay Bạch Chỉ.
Có lẽ mấy ngày nay áp lực liên tiếp ập đến, đã sớm vượt qua sức chịu đựng của cô ấy.
Lâm Lộ vừa khóc vừa kể những nỗi khổ tâm trong lòng với Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng, không có ý định ngắt lời, mà chỉ đưa thêm cho cô nàng thêm hai tờ khăn giấy nữa.
Lâm Lộ tuy rằng khóc như hoa lê đái vũ nhưng cũng không quên dùng khăn giấy che đi hơn nửa khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt của mình, tránh người khác chê cười.
Bạch Chỉ lắc đầu, cố ý mà chế nhạo cô ta một câu: “Cô nói với tôi mấy chuyện này không sợ tôi kể lại với đám nhà báo kia sao?”
Lâm Lộ sửng sốt, bộ dáng nức nở cũng ngay lập tức dừng lại.
Cô nàng mím môi, buông tay Bạch Chỉ ra, xấu hổ mà nói: “Bác sĩ Bạch, thật sự xin lỗi….Tôi không nên nghi ngờ cô.”
Bạch Chỉ thở dài, nghiêm túc nói: “Nếu cô nghi ngờ tôi thì có thể đến tìm viện trưởng khiếu nại, chứ không nên tìm đến cánh nhà báo trước rồi gây áp lực cho bệnh viện.
Chuyện liên quan đến cá nhân tôi, qua một thời gian có lẽ sẽ chẳng ai nhớ đến.
Nhưng lần này thì khác, là liên quan đến danh dự của bệnh viện, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng mỗi bác sĩ ở đây trong mắt bệnh nhân.”
“ Thật sự xin lỗi…” Lâm Lộ lại nức nở.
“Tôi phải làm thế nào thì mới có thể bù đắp cho mọi người đây?”
Bạch Chỉ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mấy ngày qua vì chuyện của cô mà video làm sáng tỏ sự việc cũng do viện trưởng chúng tôi đăng chẳng có mấy người chú ý đến.
Cô ở phương diện này hẳn là có nhiều tài nguyên, vì vậy tôi hy vọng cô có thể giống như lúc trước, cô mở họp báo rầm rộ với đám phóng viên, thì giờ đây hãy giải thích sự việc một cách rõ ràng để lấy lại danh dự cho bệnh viện.”
Lâm Lộ lập tức đồng ý: “Được, tôi đã biết.”
Bạch Chỉ gật đầu, đem phiếu kết quả đưa lại cho cô ta.
Lâm Lộ đã tự mình nhận lỗi, cho nên trong lúc chờ kết quả cuối cùng, cô nàng đặc biệt ngồi ở cửa phòng khám chờ Bạch Chỉ tan ca.
Bạch Chỉ thay áo blouse trắng, đeo túi xách từ văn phòng bước ra.
Lâm Lộ thấy cô liền lập tức thu dọn đồ đạc của mình, vội vàng đứng dậy: “Bác sĩ Bạch tan ca rồi sao? Để tôi đưa cô về nhé?”
“Không cần đâu, bệnh viện có xe đưa đón bác sĩ.”
Bị Bạch Chỉ từ chối, hốc mắt Lâm Lộ một lần nữa phiếm hồng: “Cô…Cô không thể cho tôi một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm sao?”
Bạch Chỉ thở dài một tiếng, đành lên xe của Lâm Lộ.
Lâm Lộ tuy ngoài miệng nói muốn đưa cô về nhà, nhưng khi Bạch Chỉ chưa ngồi ấm chỗ, cô nàng lại bắt đầu không ngừng khóc lóc, lại kể lể.
Bạch Chỉ đỡ trán, trên đỉnh đầu là một đám quạ đen bay qua.
Cô ngồi ở ghế phụ, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tay phải rút khăn giấy, tay trái lại cầm lấy, nhét vào tay Lâm Lộ.
Suốt đường đi Lâm Lộ không ngừng nức nở, cô không ngừng rút giấy.
Bạch Chỉ cảm thấy bản thân giống như một chiếc máy đưa giấy tự động vậy.
Đi qua một đoạn đường, Lâm Lộ bỗng dừng xe lại.
Sau đó không kiềm chế được nữa mà gục đầu vào tay lái, khóc òa lên.
Tiếng phanh gấp vang lên chói tai.
Bạch Chỉ ngồi trong xe cũng có thể đoán được mọi người xung quanh đang quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Hiện tại Lâm Lộ đang mang thai, trạng thái tinh thần không nên bất ổn như vậy.
Bạch Chỉ nâng cô từ vị trí ghế lái rồi đổi qua vị trí ghế phụ của mình.
Xong xuôi hết thảy rồi mới lái xe rời đi.
Cuối cùng vẫn là Bạch Chỉ đưa Lâm Lộ về nhà.
Giúp Lâm Lộ dừng xe lại an toàn, lại đưa cô nàng về nhà, nhưng phải tận đến khi đặt được người lên giường, Bạch Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhà Lâm Lộ là biệt thự cao cấp, vốn được trang trí vô cùng xa hoa.
Chỉ là hiện tại không có người giúp việc nên nhìn quá có chút bừa bộn lại trống vắng.
Bạch Chỉ pha một ly nước đường đỏ rồi đặt ở đầu giường.
Sau đó cô cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời đi.
Lâm Lộ bỗng nhiên bắt lấy tay cô: “Bác sĩ Bạch, ngày mai tôi có thể đến tìm cô không?”
Tay Bạch Chỉ khẽ run lên: “Ngày mai sao? Ngày mai tôi không ở phòng khám, cô còn gì muốn hỏi sao?”.
Lâm Lộ lắc đầu: “Không phải là bệnh nhân, mà là bạn bè.”
Bạch Chỉ có chút khó hiểu: “Hả?”
“Tôi không có bạn bè.
Mà cô là người duy nhất chịu cùng tôi nói chuyện, nên…”
Bạch Chỉ đem tay cô nàng đặt vào trong chăn.
Cô vén lại mép chăn cẩn thận rồi khẽ nói: “Công việc của tôi rất bận.
Nếu cô có tâm sự có thể tìm đến bác sĩ tâm lý.
Ở bệnh viện chúng tôi cũng có.”
Lâm Lộ mím môi, dùng đôi mắt đầy hy vọng mà nhìn cô: “Vậy sao…”
Khuôn mặt của Lâm Lộ vốn là hình trái xoan tiêu chuẩn.
Nước da lại trắng nõn, đôi mắt to tròn đen láy, giống như nàng búp bê barbie từ truyện tranh bước ra.
Cô nàng dùng đôi mắt long lanh đầy tội nghiệp nhìn Bạch Chỉ, trong lòng ẩn ẩn chút chờ mong.
Trái tim Bạch Chỉ lập tức mềm nhũn: “Thôi được rồi, 6 giờ tôi tan ca.
Nếu cô…”
Lâm Lộ vui vẻ gật đầu: “Được! Vậy chờ cô tan ca xong tôi liền đến.
Tuyệt đối sẽ không làm phiền cô làm việc.”
Từ nhà Lâm Lộ đi ra là một tiểu khu vô cùng lớn, Bạch Chỉ loanh quanh mãi mới tìm được lối ra.
Vừa bước chân ra khỏi tiểu khu, cô liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen, tay cầm gậy bóng chày.
Trang phục của người đàn ông này hình như cô đã từng thấy qua ở bãi đỗ xe của bệnh viện.
Là cùng một người sao?
Hay chỉ là hai người mặc đồ giống nhau?
Đang lúc Bạch Chỉ nghi hoặc thì người đàn ông liền bước nhanh hơn vài bước, tiến vào tiểu khu bên cạnh.
Cô vỗ vỗ ngực, an ủi chính mình đã lo lắng thái quá.
Chỗ Lâm Lộ sống là bên ngoài trung tâm thành phố vì vậy điểm đón xe bus không có, chỗ đánh xe cũng không tiện, Bạch Chỉ chỉ có thể đi bộ ra đường lớn.
Đoạn đường này xung quanh ngoài mấy khu biệt thự xa hoa ra đến cửa hàng cũng không có, càng vắng người qua lại.
Nhưng Bạch Chỉ lại đang nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.
Cô bước nhanh, đối phương cũng bước nhanh.
Cô đi chậm, người đó cũng đi chậm lại.
Lúc trước khi bị đám truyền thông chặn lại, cô nhớ trên tin tức có nói qua.
Có một loại fan gọi là fan cuồng, luôn truy lùng mọi sinh hoạt cá nhân của thần tượng.
Lại nghĩ đến người đàn ông kỳ lạ vừa gặp ban nãy, cô nghi ngờ có khi nào mình bị fan cuồng của Lâm Lộ theo dõi không.
Bạch Chỉ không khỏi bước chân nhanh hơn, nhanh chóng cầm điện thoại di động tìm số điện thoại của Phó Tây Phán.
Vào lúc cô đang gửi tin nhắn cho Phó Tây Phán, người nọ liền vỗ vào vai cô.
“Này!”
Bạch Chỉ sợ tới mức hét toáng lên: “Aaaa! Đừng lại đây!” Cô quay đầu, hoảng sợ mà nhìn khoảng không rộng lớn mà đen kịt phía sau.
Đối phương giống như cũng rất kinh ngạc, giơ hai tay với tư thế đầu hàng: “Sao vậy? Có chuyện gì?!”
“Cảnh sát Tịch? Sao anh lại ở đây?”
Tịch Phong chỉ về một hướng phía sau tiểu khu: “Tiểu khu bên đó bị một nhóm người đột nhập vào trộm đồ, tôi đến để điều tra vụ này.”
“Trộm, cướp đồ? Ngay lúc này sao??”
Tịch Phong cười nói: “Cô không xem tin tức sao? Là chuyện từ mấy ngày trước rồi.”
Bạch Chỉ lắc đầu.
Vì sợ hãi bình luận trên mạng mà mấy ngày nay cô đến tin tức cũng không dám xem.
Nhìn ánh mắt đượm buồn của cô, Tịch Phong cũng đoán được mấy phần.
Anh uyển chuyển hỏi: “Vậy bác sĩ Bạch làm gì ở đây vậy?”
“Tôi đưa một bệnh nhân về nhà.”
Tịch Phong khẽ cười: “Bác sĩ bây giờ còn phải phụ trách công việc này sao?”
“Bệnh trên người vốn không phải từ tâm bệnh mà ra sao? Cô ấy cảm xúc không ổn định nên tôi đến xem một chút.”
Khi Bạch Chỉ nói ra mấy câu này, giọng điệu cô nhẹ nhàng mà nghiêm túc.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, tâm của Tịch Phong rung động
“Vậy cô xem xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chỗ này lại vắng vẻ, để tôi đưa cô về nhà nhé.
Bảo vệ công dân an toàn cũng là trách nhiệm của tôi mà.”
Trên đường đi hai người không thể tránh được mà nói đến chuyện của Lâm Lộ.
Từ lúc đọc được tin tức đến giờ, Tịch Phong vẫn luôn lo lắng.
Anh biết Bạch Chỉ sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng tin tức xấu lại bay đầy trời khiến anh không thể yên tâm.
Hiện tại nhìn thấy cô có thể cùng mình cười nói vui vẻ như vậy, hẳn là không còn việc gì nghiêm trọng nữa.
của Tịch Phong cũng vì thế mà nhẹ đi phần nào.
Song hiện tại Bạch Chỉ lại luôn cảm thấy có người theo dõi mình, điều này khiến cho sự nhạy bén của cảnh sát lại trỗi dậy trong người của Tịch Phong
Khuôn mặt anh trầm hẳn xuống.
Anh nói qua một vài biện pháp xử lý tình huống khẩn cấp cho Bạch Chỉ, cuối cùng cũng không quên bổ sung một câu: “Tất nhiên nếu xảy ra chuyện khẩn cấp, cô có thể trực tiếp gọi cho tôi.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Bạch Chỉ mở cửa xe, đáp lại: “Hôm nay cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Tịch Phong gãi đầu cười, có chút không biết nói gì.
Anh vừa định mở miệng thì một âm thanh cắt ngang, làm bầu không khí giữa hai người khó khăn lắm mới nhẹ nhàng liền trở nên nghiêm túc.
Phó Tây Phán tan ca trên đường trở về nhà liền gặp hai người đang trò chuyện trước cửa tiểu khu.
Anh chưa vội lại gần hai người, mà chỉ cao giọng từ xa gọi Bạch Chỉ: “Tan ca rồi sao còn chưa về?”
Tịch Phong nhìn về phía Phó Tây Phán, gật đầu chào: “Bác sĩ Phó.”
Bạch Chỉ không nghĩ sẽ giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt mà nói: “Tình cờ gặp được cảnh sát Tịch nên anh ấy đưa tôi về nhà.”
Phó Tây Phán đương nhiên không tin lời Bạch Chỉ.
Trước khi tiến vào phòng phẫu thuật, qua lớp cửa kính ở văn phòng, anh đã nhìn thấy cô rời khỏi bệnh viện.
Bây giờ mình đã làm xong một cuộc phẫu thuật rồi trở về nhà, thế nhưng lại có thể gặp được cô ấy cũng về nhà giờ này?
Nhưng anh cũng không có ý định tiếp tục hỏi nữa.
Dù sao Bạch Chỉ cũng ở ngay cách vách, nếu muốn hỏi thì cũng chẳng thiếu cơ hội.
Tịch Phong đút tay vào túi, giả vờ hỏi bâng quơ: “Hai người ở gần nhau sao?”
Phó Tây Phán cướp lời nói: “Ừ, ngay sát vách.”
Tịch Phong nghiến răng, lại cười cười.
“Sao vậy? Cảnh sát Tịch muốn lên ngồi một chút không?”
Phó Tây Phán chỉ nói vài lời đơn giản đã khiến Bạch Chỉ kinh ngạc đến rớt hàm.
Cô có chút hoang mang nhìn về phía anh, ánh mắt đầy tràn nghi hoặc.
Nhưng Phó Tây Phán một chút cũng không để ý đến cô, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Tịch Phong.
Tịch Phong mỉm cười như cũ, đáp: “Không được rồi.
Tôi còn phải quay lại cục một chuyến.”
Nói rồi anh liền mở cửa xe bước lên, lại hạ thấp cửa kính, cùng Bạch Chỉ nói lời tạm biệt: “Bác sĩ Bạch, tôi đi trước nhé.”
“Ừ.
Hẹn gặp lại anh, cảnh sát Tịch.”
Bạch Chỉ vẫy tay chào tạm biệt Tịch Phong mãi đến khi xe anh mất hút ở cuối con đường.
Phó Tây Phán nhìn một màn này liền đi qua, ấn đầu cô, rồi xoay cả người Bạch Chỉ về phía mình: “Đừng nhìn nữa, người cũng đi rồi.
Về nhà thôi.”
“Ừm.
Phó Tây Phán, hôm nay anh tan ca thật sớm nha.”
“Đúng vậy.
Nếu không về sớm sẽ không gặp phải hai người, cũng sẽ không phá hỏng chuyện tốt của hai người, có phải không?”
“Anh nói gì vậy?”
“Không có gì.”
“Này Phó Tây Phán.
Sao lúc nào anh cũng nói chuyện kỳ lạ vậy?”
“Phó Tây Phán! Đi chậm một chút, đợi tôi với!”