Buổi trưa Bạch Chỉ mang bữa cơm tình yêu mà Giang Ly nhờ đến khoa ngoại.
Bởi vì các cuộc phẫu thuật mà thời gian nghỉ ngơi của khoa ngoại luôn luôn không được đúng giờ.
Lâm Kinh Mặc ung dung tháo găng tay ra, thấm mồ hôi ướt đẫm trên tay, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật vừa cử động các khớp khuỷu tay, liếc mắt nhìn về phía phòng làm việc thì thấy Bạch Chỉ đang đứng chờ ở cửa.
Anh đi nhanh vài bước: “Tiểu Chỉ, sao em lại tới đây?”
“Làm chân sai vặt thôi”.
Bạch Chỉ giơ hộp cơm trên tay lên: “Chị Giang Ly nói ở trường còn có việc nên đi trước, nhờ em đưa hộp cơm tới cho anh.”
Lâm Kinh Mặc cười mở cửa phòng khám ra, mời cô vào.
“Sao rồi? Đến bệnh viện lớn này đã quen chưa?”
“Vẫn chưa quen”.
Bạch Chỉ tiện tay lấy cái ghế ra ngồi xuống trước mặt anh: “Lúc đầu thì chỉ là ăn cẩu lương trên bảng tin, bây giờ dù không lên mạng cũng chạy không thoát, quá thảm…”
“Haha, lần sau anh sẽ nhắc A Ly chú ý một chút.
Nghe nói em đang tìm phòng, có cần anh giúp em hỏi một chút không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Em tìm được rồi, trưa nay đi xem phòng, bạn chủ thuê chính là một chị gái nhỏ dễ thương”.
Nói xong, vẻ mặt cô trở nên nghiêm nghị, do dự nói: “Nhưng…đàn anh có thể tìm giúp em người này không?”
Vốn dĩ Bạch Chỉ không muốn có chút quan hệ nào với cái tên Phó đại cuồng kia.
Nhưng mà phòng ngoại trú nhiều việc, chủ nhiệm Trân yêu cầu cô tự thảo luận mọi chuyện về việc đi tọa đàm với anh ấy đi.
Lâm Kinh Mặc cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.
“Thì… là một người bác sĩ họ Phó, có lẽ là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện.”
“Họ Phó? Phó trong phó thác hay Phó trong thái phó? Trong khoa của anh có hai người họ Phó, chưa kể đến khoa thần kinh, khoa tim…”
Bạch Chỉ ôm má, nhìn lên trời thở dài: “Aiza, cũng không phải là họ phổ biến, sao lại nhiều như vậy chứ….”
Trong khi miệng vẫn còn đang lẩm bẩm oán giận chuyện ngày hôm qua, đột nhiên lại bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang.
Người ngoài cửa có vẻ như rất vội, Lâm Kinh Mặc chưa kịp nói “Mời vào” thì người ấy đã mở cửa bước vào.
Anh ấy cầm một tờ đơn cúi đầu bước vào phòng: “Đàn anh, bệnh nhân giường số ba hôm nay xuất viện…”
Vừa dứt lời, Bạch Chỉ quay đầu lại vừa đúng lúc anh nâng mắt lên nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều kinh ngạc.
Họ như hẹn trước với nhau, chỉ vào đối phương, đồng thời mở miệng:
“Phó đại cuồng?”
“Sao chổi?”
Nói xong câu đó, giây tiếp theo hai người lại nói: “Sao anh/cô lại ở đây?”
Phó Tây Phán chỉ bảng tên trước ngực: “Tôi là bác sĩ ngoại khoa.”
“Anh, anh, anh là bác sĩ ngoại khoa?!” Bạch Chỉ sợ tới mức nói lắp, cô đột nhiên nhớ hôm qua chị Giang Ly giới thiệu với cô bác sĩ Phó.
Cô nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá người trước mắt, quả thực có chút nhan sắc, không lẽ chị Giang Ly nói là anh đấy chứ?
Cô vừa nghĩ tới điều này, không khỏi rùng mình một cái, tự dọa bản thân toát mồ hôi lạnh.
Thật may là hôm qua mình đã từ chối nhanh chóng, nếu đồng ý thì thật đáng sợ.
Nam nhân ngoài gương mặt đẹp trai ra mà không làm được gì thì cũng chỉ là đồ vô dụng.
Trong mắt Bạch Chỉ, Phó Tây Phán chính là một người như thế.
Lâm Kinh Mặc cười nhạt: “Xem ra em đã tìm thấy người muốn tìm rồi.”
“Tìm tôi?” Phó Tây Phán ngạc nhiên.
Anh nhíu mày, nhớ tới hai năm trước Bạch Chỉ xem anh như một tên ngốc, dùng rượu vẽ một đóa hoa lên mặt anh.
Phó Tây Phán bĩu môi, vẻ mặt của anh lập tức trở nên nghiêm túc, anh cầm tập đơn để sau lưng, thẳng sống lưng.
Anh vừa muốn mở miệng, Bạch Chỉ đã đoán được lời anh muốn nói.
Để tránh bị xấu hổ, cô giành nói trước:
“Không phải tôi muốn tìm anh, là không thể không tìm anh.
Về buổi tuyên truyền, chúng ta cùng đi hay là thay phiên nhau đi?”
Hai người lại trăm miệng một lời lần nữa: “Thay phiên.”
Qua phần tranh luận của hai người, Lâm Kinh Mặc đại khái hiểu được vì sao Bạch Chỉ lại tìm mình.
Anh lôi lịch trình ra khỏi bàn làm việc: “Chủ nhiệm của chúng ta có một ca phẫu thuật ngày hôm kia mà giờ vẫn đang nằm viện.
Tôi phụ trách toàn bộ công việc của chủ nhiệm.
Để tôi giúp cậu sắp xếp lịch trình nhé.”
Phó Tây Phán đi nhanh ba bước, đẩy lịch trình xuống bằng một tay và nói nhẹ: “Không cần.
Thứ hai và thứ tư tôi có lịch khám bệnh, thứ sáu thì đến đại học y dược, ngoại trừ ba ngày đó còn lại đều có thể điều chỉnh, còn cô?”
Bạch Chỉ khoanh tay trước ngực, không nhanh không chậm nói: “À, tôi phải xem lịch trình như thế nào đã.
Tôi nghe theo sự sắp xếp của khoa.”
Đặc biệt là câu cuối cùng, cô còn cố tình cao giọng.
Bởi vì đây là lời mà hôm qua Phó Tây Phán đứng trước văn phòng viện trưởng nói.
Bây giờ cô dùng y nguyên lời đó nói lại với anh.
Phó Tây Phán nhíu mày, anh biết đây là Bạch Chỉ cố ý.
Không có cách nào khác, anh chỉ có thể hạ giọng, thu hồi sự kiêu ngạo của bản thân, từ áo Blouse trắng lấy di động ra, mở danh bạ: “Ừm, vậy cô sắp xếp ổn thỏa rồi nói cho tôi, rồi chúng ta cùng liên hệ với phía trường học bên kia.”
“Hầy……” Bạch Chỉ dùng một tay đè di động của cậu lại, vội vàng xua tay: “Đừng.
Phương thức liên lạc của anh tôi không cần.
Thời gian nghỉ ngơi trưa mai đến khoa tìm tôi.”
Bạch Chỉ chỉ bảng tên trước ngực của mình nói: “Tôi ở khoa phụ khoa”.
Nói xong không để cho anh có cơ hội trả lời, xoay người rời khỏi khòng khám bệnh của khoa ngoại.
Đây là lần đầu tiên bị người khác cự tuyệt, Phó Tây Phán sững sờ ngay tại chỗ, anh xấu hổ cất di động, trong mắt thoáng thiếu kiên nhẫn.
Lâm Kinh Mặc vỗ vỗ bờ vai anh, an ủi nói: “Công việc không phân biệt lớn nhỏ, việc giảng dạy ở trường cũng rất quan trọng.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.
Cậu phải hợp tác với em ấy.”
Phó Tây Phán nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm, em biết rồi.”
Bạch Chỉ đã trả đũa thành công, nở nụ cười thỏa mãn bước ra khỏi phòng khám, nhảy từng bước dọc theo hành lang trở về.
Cô chợt thấy hối hận vì lẽ ra nên ở trong phòng khám một lúc, nhìn kỹ bộ dạng vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng của anh.
“Ting…” một tiếng, di động của cô rung nhẹ.
Cô bấm vào màn hình thì thấy là do chị chủ nhà gửi .
“Công việc của tôi rất bận, có lẽ không có thời gian để đón em, mật mã khóa là 349474824, em đến xem phòng lúc nào cũng được.”
Hả? Chị ấy lại có thể trực tiếp gửi mật khẩu cho mình? Sự tin tưởng này làm Bạch Chỉ trở tay không kịp.
Cô đáp lại: “Mật khẩu sao? Chị không sợ em là người xấu à?”
Đối phương cũng trả lời rất đơn giản: “Y học không dành cho người xấu.”
Câu nói này khiến cho đôi mắt của cô cảm thấy âm ấm.
Trong trường cô được nghe giáo viên nói quá nhiều về trường hợp tranh chấp giữa bác sĩ – bệnh nhân, và cô cũng đã chứng kiến nhiều trường hợp như vậy trong quá trình thực tập.
Mọi người đều có kỳ vọng cao vào bác sĩ, nhưng y học là môn khoa học uyên thâm.
Khoa học mang tính chuyên môn cao và không chắc chắn, thế nên khi tỷ lệ thất bại trong ca mổ càng cao thì người nhà bệnh nhân thường không hiểu chuyện.
Họ chọn cách đe dọa bác sĩ.
Chỉ mấy chữ đơn giản như vậy, trong mắt Bạch Chỉ lập tức lóe sáng, từng chữ từng chữ hiện lên trong đầu.
Lần đầu tiên Bạch Chỉ cảm nhận cái thân phận này mang tới cho cô cảm giác vô cùng hào quang và mạnh mẽ.
Sự tín nhiệm này chỉ có một nguyên nhân đó là cô là bác sĩ không hơn không kém.
****
Buổi chiều sau khi tan làm, Bạch Chỉ cầm lấy tờ quảng cáo và lần theo địa chỉ trên đó, tìm thấy một khu chung cư ở gần chỗ chợ trung tâm.
Ngay lối vào khu chung cư có hai siêu thị lớn nằm bên trái.
Điều hấp dẫn Bạch Chỉ nhất là trạm xe đưa đón nhân viên của Bệnh viện Đa khoa Nam Quang chỉ cách tiểu khu này tầm chục mét, rất thuận tiện cho việc đi làm.
Cô tìm tới căn nhà cho thuê, bấm chuông cửa nhiều lần nhưng không có ai trả lời.
Bạch Chỉ liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Sau khi tan làm cô liền tới đây, bây giờ cũng không còn sớm, cô tìm đến nơi này cũng tốn chút thời gian, nhưng bên kia vẫn chưa xong việc, xem ra công việc của chị ấy rất bận rộn.
Bạch Chỉ bấm theo mật mã mà bên kia đưa.
Hóa ra là một ngôi nhà lớn có ba phòng ngủ!
Căn nhà này vượt xa trí tưởng tượng của Bạch Chỉ!
Mặc dù không có ai, nhưng trước khi vào, Bạch Chỉ vẫn hô lên một tiếng: “Tôi vào đây.”
Có lẽ chủ nhân của ngôi nhà đã đoán trước rằng mình sẽ về muộn nên đã để sẵn đôi dép cho khách ở hành lang.
Bạch Chỉ đi dép, đóng cửa rồi bước vào phòng.
Trước khi tới, Bạch Chỉ còn đang lo lắng không biết nói chuyện gì với đối phương, lần này thì tốt rồi, chỉ có mình cô trong căn nhà.
Vì không có ai ở đó nên cô phải đặt món quà lưu niệm trong phòng khách.
Vừa đặt đồ xuống, Bạch Chỉ liền phát hiện trên bàn vẫn còn một tờ giấy.
Viết rằng–
‘Nên dọn tủ lạnh kịp thời.
Vui lòng kiểm tra hạn sử dụng thực phẩm mỗi tuần một lần và dán nhãn cho những món sắp hết hạn.’
Bạch Chỉ nhíu mày, bước tới mở cửa tủ lạnh.
Trong tủ lạnh có rất ít đồ, trên cánh cửa chỉ đặt hai hộp trứng, dưới đáy còn có vài chai sữa tươi.
Đúng như những gì ghi trên tờ giấy nhớ, hộp trứng được dán ngày mua, chai sữa ngoài cùng cũng được dán thông báo sắp hết hạn sử dụng.
Bạch Chỉ đóng tủ lạnh, nhìn thấy một tờ giấy ghi chú khác ở phía bên kia của tủ:
‘Bát đĩa trong tủ có thể dùng chung, nhưng nếu muốn dùng thìa, đũa thì hãy tự mua.
Khi đặt lại phải xếp chồng lên nhau theo thứ tự từ nhỏ đến lớn.’
Những ghi chú như thế này có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong nhà.
Thậm chí, mỗi lọ hoa trên ban công còn được dán bảng hướng dẫn trồng trọt, ghi chi tiết khoảng thời gian tưới nước của từng chậu.
Bạch Chỉ nhìn thấy hai chiếc bể nuôi cá vàng được trưng bày trong phòng khách.
Khi cô đến gần, cô nhận ra rằng không có cá vàng trong hai bể cá, mà là một vài con tảo lục chlorella.
Cô tò mò cầm hai bình chlorella lên ngắm nghía một lúc rồi lại nhìn trang trí trong nhà.
Mặc dù màu sắc trong phòng nhẹ nhàng, trang nhã nhưng lại thể hiện sự rập khuôn.
Bởi vì khi Bạch Chỉ bước đến phòng làm việc, cô thấy sách trên kệ không chỉ được chia thành từng loại, mà còn được sắp xếp ngăn nắp theo thứ tự từ lớn nhất đến nhỏ nhất.
Những chi tiết như vậy có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong nhà.
Nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ thấy chủ nhà phiền phức quá, nhưng Bạch Chỉ lại rất thích.
Đặc biệt là bộ bàn ăn màu trắng sạch sẽ khi bước vào cửa đã được lau sạch không tì vết, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Ba mẹ cô đều là bác sĩ, bản thân cô lại học ở trường Y tám năm, khó trách sẽ có thiện cảm.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho chủ nhà: “Em đồng ý thuê nhà, cần ký hợp đồng không?”
Mãi đến chín giờ tối hôm đó, chủ nhà mới nhắn lại: “Không cần đâu.
Chỉ cần chuyển khoản cho tôi hàng tháng là được rồi.
Giá thuê sẽ bắt đầu từ tháng sau.”
“Được.”
Bạch Chỉ nằm trên giường, vui vẻ cầm điện thoại di động.
Cô không ngờ lần đầu tiên thuê nhà lại gặp phải một căn nhà hợp ý mình như vậy, bên kia lại là một cô gái ăn nói khéo léo nữa.
Bạch Chí đang cầm di động lẩm bẩm một mình: “Một cô gái ăn nói khéo léo như vậy hẳn là rất xinh đẹp!”
Ở phía bên kia, Phó Tây Phán đang ngồi vào bàn ăn với một cái đĩa, trên tay là một tờ giấy ghi chú.
Đĩa trước mặt chính là chiếc bánh gato mà vị khách thuê nhà kia để lại.
Thật tình cờ đó là hương vị matcha mà anh ấy thích.
Hương trà thoang thoảng pha chút đắng trung hòa lấy vị ngọt của kem.
Phông chữ trên tờ giấy ghi chú béo tròn, còn có cả một cái đầu hoạt hình giống như hình đại diện Wechat của Phó Tây Phán, nhưng cô ấy đã vẽ thêm phiên bản Q.
“Tôi sẽ sử dụng và dọn dẹp nhà cửa thật gọn gàng.”
Không hiểu sao Phó Tây Phán nhìn vào câu nói đó và ảnh đại diện hoạt hình, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao cậu ta lại nói như vậy?
Trước khi kịp suy nghĩ, anh đã quay đầu lại và liếc nhìn vào bên trong phòng.
Phó Tây Phán ngạc nhiên khi thấy tờ báo để trên bàn buổi sáng do đã quá muộn để cầm theo đã được người thuê trọ chiều hôm nay tự mình thu dọn và cất vào ngăn kéo theo ngày tháng.
Hai cây sắt ngoài ban công lá còn xanh, còn vương chút sương như vừa được ai đó lau chùi cẩn thận.
Nhìn thấy vài chi tiết này, Phó Tây Phán mỉm cười.
Đúng như anh dự đoán, kiểu người giống anh không phải là ít.