Sáng sớm hôm sau, Bạch Chỉ bị tiếng chuông báo thức của Phó Tây Phán làm cho tỉnh giấc.
Cô theo thói quen vươn tay ra tắt báo thức.
Một lát sau cô mới từ trên giường ngồi dậy, chợt phát hiện đây không phải phòng mình.
Bạch Chỉ quay đầu, người trên giường cũng không thấy đâu.
Cô ngáp một cái, bước ra khỏi căn phòng: “Phó Tây Phán?”
“Tiểu Chỉ, em dậy rồi sao?”
Phó Tây Phán bưng hai cái đĩa đi ra từ trong bếp.
Bạch Chỉ nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, lại quay đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, không khỏi than thở: “Phó Tây Phán, anh dậy từ mấy giờ để chuẩn bị mấy món ăn này vậy?”
“Chắc là…Sớm hơn em tầm một tiếng.”
Rõ ràng ngày hôm qua cô và Phó Tây Phán đều thức khuya với nhau.
Hôm nay anh dậy sớm như vậy nhưng Bạch Chỉ lại chẳng hề nhìn thấy một chút mệt mỏi nào trên khuôn mặt anh cả.
Cô lười biếng duỗi eo rồi ngáp ngắn ngáp dài hỏi: “Tại sao mà anh lại không buồn ngủ được chứ?”
Phó Tây Phán cầm khăn giấy lau đi phần nước sốt dính trên đĩa: “Hẳn là vì có em bên cạnh nên anh dễ ngủ hơn.
Chắc em không biết, hôm qua là giấc ngủ đầu tiên không gặp phải ác mộng của anh trong suốt mười bốn năm qua đấy.”
Bạch Chỉ khẽ ho nhẹ, ánh mắt lảng tránh nhìn sang hướng khác.
Cô cố ý xem nhẹ “Tác dụng an thần” của mình đối với giấc ngủ của Phó Tây Phán, bình tĩnh nói: “Em nghĩ là do anh đã chủ động nói hết những chuyện trong lòng ra mà thôi.
Một khi đã bộc bạch hết những gánh nặng trong lòng, anh nhất định sẽ nhẹ nhõm hơn.”
Phó Tây Phán mấp máy môi, có vẻ muốn nói lại thôi.
Bạch Chỉ nhìn bộ dáng có chút mất mát của anh, chả hiểu sao lại nhớ đến hình ảnh lúc anh rúc trong ngực mình khóc nức nở vào tối qua.
Trong lòng cô bỗng mềm nhũn.
“Vẫn rất khổ tâm ư?”
“Ừ.”
“Vậy…Em nên làm gì để anh tốt hơn bây giờ?”
Phó Tây Phán ngẩng đầu, đôi mắt lập tức sáng lên.
Anh dùng giọng điệu có chút tủi thân cẩn thận nhẹ nhàng nói: “Em thích anh, anh sẽ càng vui vẻ.”
“Chậc.” Bạch Chỉ bĩu môi: “Phó Tây Phán, anh vậy mà lại dám trêu chọc em.”
Phó Tây Phán khẽ vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên sườn mặt cô.
Bàn tay bởi vì thường xuyên phải cầm dao phẫu thuật mà có chút thô ráp, ngón tay cái của anh khẽ vuốt ve khuôn mặt Bạch Chỉ: “Không hề trêu chọc em, những gì anh nói vô cùng nghiêm túc.
Khổ sở trong lòng là thật, mà thích em cũng là thật.
Tất cả đều giống nhau, là lời thật tâm của anh.”
Phó Tây Phán bỗng nhiên trở nên nghiêm túc rồi hỏi: “Bây giờ em có cảm thấy anh xa vời nữa không?”
Trong lòng Bạch Chỉ có chút khẩn trương.
Cô không nhịn được mà cắn môi, ánh mắt đầy bối rối không biết nên trả lời anh thế nào.
Hô hấp chợt trở nên dồn dập, mà trái tim cô cũng chẳng kiềm chế được đập nhanh hơn.
Ngón tay cái của Phó Tây Phán lại như có như không chạm qua cánh môi mềm mại của Bạch Chỉ: “Đừng cắn, nếu chẳng may bị thương thì anh sẽ đau lòng lắm đấy.”
Giọng nói dịu dàng lại ôn nhu, âm cuối còn lưu lại chút ý cười khiến Bạch Chỉ càng thêm luống cuống.
Thường ngày thì EQ của Phó Tây Phán không cao, lại hay độc miệng, khi nói mấy lời ngọt ngào như này mà mặt cũng không đỏ, tim không đập nhanh.
Nhưng lời nào anh nói ra cũng đều chạm được đến nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô.
Bạch Chỉ khẽ nuốt nước miếng, bên trong trái tim tự dưng có chút ngòn ngọt.
Tự nhiên lại cảm thấy ngày hôm nay Phó Tây Phán lại thâm tình chết đi được.
Cô kéo bàn tay của Phó Tây Phán xuống, né tránh ánh mắt anh: “Em…Em đi rửa mặt thay quần áo trước.”
Thời điểm Bạch Chỉ sắp ra khỏi phòng bếp thì nghe được âm thanh Phó Tây Phán nói vọng ra: “Tiểu Chỉ, cho dù em không thích anh nhưng cũng đừng vội vàng từ chối việc anh đối xử tốt với em được không?”
Bạch Chỉ không xoay người lại, càng không dám nhìn anh.
Cô bèn khẽ gật đầu, sau đó vội vã đi ra khỏi gian phòng chỉ có cô và Phó Tây Phán này.
**
Kết thúc đợt nghỉ phép, Phó Tây Phán trở lại làm việc với một tâm trạng đầy sức sống.
Màn hình máy tính trước cửa phòng khám vừa mới được bật lên, mấy y tá đến sớm còn đang sắp xếp lại chút đồ dùng.
Phó Tây Phán thay áo blouse trắng, nhanh chóng điều chỉnh bản thân về trạng thái làm việc.
Chiếc áo blouse trắng thẳng thớm không có lấy một nếp gấp hay vết bẩn.
Bất luận xuân hạ thu đông, cúc áo lúc nào cũng luôn được cài từ cúc đầu tiên.
Đây cũng chính là thói quen khi làm việc của Phó Tây Phán.
Anh bước từng bước vững vàng, ngẩng đầu đi về phía khoa ngoại.
Một y tá đưa đến cho Phó Tây Phán một tờ giấy: “Chào buổi sáng, bác sĩ Phó.”
“Cảm ơn.” Anh vươn tay nhận lấy tờ giấy, mỉm cười đáp lại: “Chào buổi sáng mọi người.”
Thời điểm Phó Tây Phán vừa bước vào văn phòng, mấy y tá lập tức tụ tập lại bàn luận sôi nổi.
Ai nấy đều kinh ngạc, lại cảm thấy Phó Tây Phán sau kỳ nghỉ phép có vẻ đã biến thành một người khác vậy.
Trước kia trên mặt anh gần như lúc nào cũng dán năm chữ “Người sống chớ lại gần”.
Khi bác sĩ của phòng bên lên tiếng chào hỏi vậy mà anh cũng đáp lại.
Thoạt nhìn cả người cũng ôn hòa hẳn đi.
Phó Tây Phán vừa bước vào văn phòng liền nhìn thấy hai chậu cây đặt trên bàn làm việc.
Một chậu là hoa chi quỳ thiên trúc, chậu còn lại là dạ lan.
Dưới đáy chậu còn đè lên một tờ giấy nho nhỏ.
Không cần xem kĩ, Phó Tây Phán cũng đoán được là Lưu Đình viết cho anh.
“Đây là loại hoa khi còn sống ba em thích nhất.
Bởi vì vẻ ngoài tượng trưng cho sự hồi sinh, dạ lan còn là biểu tượng của sự sinh sôi nảy nở, thong dong mà hưởng thụ hết thảy ý nghĩa của nhân sinh.
Ba em đã đến một thế giới khác, em tin rằng ông ấy sẽ sống tốt ở nơi đó.
Mà ông ấy nhất định cũng mong chúng ta được sống hạnh phúc ở thế giới này.”
Phó Tây Phán đem mảnh giấy kẹp trong cuốn notebook mà chú Lưu để lại cho anh.
Anh tưới một chút nước cho chậu dạ lan rồi đem nó đặt đến cạnh cửa sổ.
Loài hoa đẹp như vậy, không nên để anh là người duy nhất được thưởng thức vẻ đẹp của nó.
Hôm nay ngoại trừ việc Phó Tây Phán trở lại làm việc, khoa ngoại còn có một việc lớn khác.
Đó là cuối cùng Lâm Kinh Mặc cũng có thể xuất viện rồi.
Vết thương ở cánh tay anh trải qua mấy lần phẫu thuật rồi khâu lại hiện giờ cũng gần như hoàn toàn khép lại.
Thời gian tiếp theo chỉ cần tiếp tục thực hiện vật lý trị liệu là có thể dần khôi phục các chức năng cơ bản rồi chuyển sang vận động bình thường.
Giang Ly đã tới bệnh viện để làm thủ tục xuất viện cho anh ấy ngay từ sáng sớm.
Lâm Kinh Mặc đứng lên chiếc cân trong phòng khám, nhìn chằm chằm vào mấy con số không ngừng tăng lên, gương mặt càng lúc càng đen đi.
Anh nhìn mấy đồng nghiệp trong khoa, có chút oán giận nói: “Nhìn đi, đều tại mấy người đó.
Mỗi ngày đều đem tới đủ loại canh bổ rồi thực phẩm dinh dưỡng gì đó.
Giờ thì tôi mập lên thật rồi.”
Bác sĩ Tiểu Lý cầm một hộp thuốc bổ đưa tới cho anh ta: “Cái này được gọi là ‘Hạnh phúc của người mập’ đó, rất tốt cho sức khỏe.”
Chủ nhiệm Nghiêm vỗ vai anh an ủi: “Giai đoạn hồi phục bằng vật lý trị liệu tiếp theo sẽ còn tốn thêm một khoảng thời gian.
So với bây giờ sẽ càng vất vả hơn.
Nên hiện tại phát phì một chút cũng tốt.”
Phó Tây Phán đem bản phác thảo thời gian biểu của liệu trình vật lý trị liệu giao cho Lâm Kinh Mặc.
Đây cũng là bản thảo mà Diệp Chí Viễn đích thân đi thu thập từ đủ loại phương án để dành riêng cho việc điều trị của Lâm Kinh Mặc.
Anh còn mua thêm một ít thiết bị hỗ trợ nữa.
Chỉ tiếc là hiện giờ Diệp Chí Viễn đang có chút chuyện nên tạm thời không có mặt ở bệnh viện.
Phó Tây Phán cầm túi đựng đồ dùng trong tay, cẩn thận dặn dò Lâm Kinh Mặc: “Em không giống như bọn họ khiến cho anh mập lên.
Em đây cho anh Thần khí giúp anh gầy đi.”
“Lâm Kinh Mặc, về nhà nhớ phải chăm chỉ luyện tập để mau chóng quay lại làm việc.
Nhiều cuộc phẫu thuật của anh em đều phải làm thay mà tiền lương một chút cũng không tăng lên, khổ quá đi.”
Lâm Kinh Mặc cười hì hì, tùy tiện lấy từ trong túi ra một cái búa nhựa nhỏ, nâng lên hạ xuống rồi gõ nhẹ vào vai Phó Tây Phán: “Không biết trên dưới, gọi đàn anh.”
“Vâng, đàn anh…” Phó Tây Phán đặt tay lên vai anh.
“Nhớ sớm trở lại nhé.”
**
Có lẽ do mọi chuyện gần đây đều thuận lợi nên ngay cả khi trực đêm, dù Phó Tây Phán đang nhâm nhi cốc cà phê đắng nhưng cũng có thể nếm ra được chút vị ngọt.
Hình nền điện thoại của anh bây giờ cũng đổi thành ảnh chụp Bạch Chỉ, hiện tại đang được đặt trên mặt bàn.
Màn hình bỗng dưng sáng lên, là Bạch Chỉ gửi tin nhắn tới.
Tầm chiều nay, Bạch Chỉ vô tình nhìn thấy một tập tài liệu về một cuộc phẫu thuật ở khoa ngoại trên bàn trà trong phòng khách.
Khi cô lật giở vài tờ để xem liền phát hiện thời gian phẫu thuật thế mà lại là ngày mai nên liền vội vàng chụp ảnh gửi qua cho Phó Tây Phán, hỏi xem có phải anh để quên tài liệu ở nhà hay không.
Phó Tây Phán vừa click vào liền nhận ra, đây đúng thật là tài liệu chủ nhiệm Nghiêm cần dùng đến vào ngày mai.
Lâu ngày không được nghỉ phép, bỗng dưng lại được nghỉ ngơi mấy ngày khiến đầu óc anh liền trở nên ngây ngốc.
Anh nhanh chóng soạn tin nhắn trên điện thoại, vừa gõ một câu, ngay vào lúc định gửi đi thì có chút hối hận.
Phó Tây Phán do dự một lúc liền ấn phím gọi.
“Phó Tây Phán? Có chuyện gì sao?”
“Cái tập kia là tài liệu chủ nhiệm Nghiêm nhờ anh sửa lại, ngày mai ông ấy cần dùng đến.
Mà hôm nay đến lượt phiên anh trực đêm, ngày mai em đi làm có thể cầm đến cho anh được không?”
“Đương nhiên là được rồi.
Vừa nãy em mới bỏ nó vào túi.
Ngày mai có cần em tới sớm hơn một chút để đưa anh không?”
“Không cần.
Em cứ đến đúng giờ là được.
Buổi chiều mới có ca phẫu thuật, không gấp.”
“Vậy cũng được.”
Sau khi Bạch Chỉ đồng ý, chẳng hiểu sao không khí giữa hai người bỗng dưng lâm vào trạng thái yên lặng, song cũng không ai gác máy trước.
Cách một chiếc điện thoại, cả hai đều nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ của đối phương.
Một lát sau, Bạch Chỉ không nhịn được liền hỏi: “Phó Tây Phán, anh còn có chuyện gì nữa không?”
Lời nói dịu dàng, tuy cách một chiếc điện thoại nhưng tựa hồ vẫn mang theo hơi ấm, cảm giác gần như trong gang tấc.
“Cũng không có chuyện gì…Chỉ là muốn nghe giọng em.”
“Ưm,…Bạch Chỉ, anh thực sự rất thích em…”