Phó Tây Phán trực ca đêm, sáng sớm về đến nhà rón rén mở cửa, còn tưởng rằng Bạch Chỉ không có ca trực nên giờ hẳn vẫn đang nằm nướng trên giường.
Ai ngờ vừa vào đã thấy phòng khách mở TV, Bạch Chỉ cuộn tròn trong góc sofa, tay bưng hộp kem, đôi mắt gấu trúc dán chặt vào bộ phim trên TV.
Phó Tây Phán đổi giày, đi tới ngồi bên cạnh cô, ánh mắt khẽ đảo trên người cô một hồi rồi vòng hai tay qua eo tựa đầu lên vai cô, đem một nửa trọng lượng dựa lên.
Bạch Chỉ lầm bầm, đẩy hắn: “Phó Tây Phán, anh nặng quá đi……”
“Anh mệt lắm.”
Chỉ một câu đã khiến Bạch Chỉ ngừng giãy dụa, tùy ý để anh dán trên người mình nghỉ ngơi.
Bạch Chỉ múc một muỗng kem đưa tới miệng anh: “Ăn không nè?”
Phó Tây Phán lắc đầu rồi vùi mặt vào cổ cô, đôi môi ấm áp cọ cọ, mang chút ngưa ngứa.
Anh ngẩng đầu, thổi một hơi vào tai cô: “Em cũng ăn ít thôi.”
Hai người quanh co như vậy một hồi, tinh thần Phó Tây Phán cũng dần khôi phục, ngồi thẳng dậy rồi vòng một tay qua vai kéo Bạch Chỉ dựa vào mình.
Anh cùng Bạch Chỉ xem phim, xem được một lúc, anh nhìn chằm chằm nhân vật nữ chính trong phim, hỏi: “Đó là ai thế?”
Bạch Chỉ không chớp mắt trả lời: “Giả Hồng đấy, cô ấy đang nổi lắm, từ lúc diễn nữ chính cho bộ này này.
A a a, diễn xuất tốt, dáng dấp còn xinh đẹp nữa.”
Phó Tây Phán cười nhạo một tiếng, lắc đầu.
Nhớ đến vẻ vênh váo đắc ý của minh tinh này ở bệnh viện ngày hôm qua, anh chỉ cảm thấy ghê tởm, nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo kia trên TV cũng trở nên đáng ghét.
Phó Tây Phán nhích lại gần cô, khẽ hôn lên vành tai, thả thính: “Anh lại thấy chẳng hề đẹp bằng em nha.”
Bạch Chỉ nổi cả da gà, khinh bỉ: “Bớt xạo đi.”
Phó Tây Phán ngồi thẳng người, vô cùng chân thành nói: “Thật.
Có gì đẹp đâu chứ, bộ dạng cay nghiệt đó thì có gì đáng xem.
Hơn nữa tính tình thực tế trái ngược hoàn toàn, loại người này có thể nổi trong bao lâu?”
“Hả? Làm sao anh biết tính tình cô ấy không tốt?”
“Sao lại không biết được!” Phó Tây Phán chỉ lầm bầm một câu cũng không giải thích nhiều.
Anh lấy điều khiển trên bàn tắt TV cái phụt, sau đó ôm ngang Bạch Chỉ lên.
Bạch Chỉ luống cuống ôm cổ hắn: “Phó Tây Phán, anh làm gì đó?”
“Anh trực ca đêm mệt muốn chết, còn em thì xem phim truyền hình cả đêm cũng mệt rồi, hai chúng ta cùng nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ai muốn cùng anh……”
“Vậy em giúp anh chút cũng được.”
Phó Tây Phán cúi đầu, mổ lên môi cô cái chóc, chặn tiếng lầu bầu của cô.
Chắc do có Phó Tây Phán ở bên cạnh nên Bạch Chỉ ngủ rất say, phê thẳng một lèo đến giữa trưa.
Khi cô dụi dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, Phó Tây Phán vẫn còn đang ngủ, thở đều đều bên cạnh.
Cô lặng lẽ nghiêng người sang, lấy điện thoại ra lướt mạng.
Bạch Chỉ thấy Giả Hồng lên hotsearch bèn ấn vào xem.
Không xem thì thôi, vừa coi nội dung tin tức thì thiếu chút nữa đã bay màu.
Cô dùng sức lay Phó Tây Phán bên cạnh: “Phó Tây Phán!! Anh mau dậy đi!!”
“Sao vậy?”
Hắn trở mình, cực kì không tình nguyện ngồi dậy, híp mắt nhướn người tới gần cô.
Bạch Chỉ đưa điện thoại đến trước mặt hắn: “Mau xem này.
Hotsearch Weibo của Giả Hồng.
Cô ta nói hôm qua bị thương ngoài da nên đến bệnh viện khám, nhưng lại bị bắt chờ quá lâu, nhân viên y tế còn tỏ thái độ.”
Hotsearch vẫn chễm chệ chiếm vị trí no1, dưới khu vực bình luận còn có ảnh chụp cửa văn phòng của Phó Tây Phán, phía trên rõ ràng là tên và chức vụ của anh.
Phó Tây Phán cũng không kinh ngạc, ngược lại vẫn lạnh nhạt ấn mở cái hình kia, nói: “Ấy chà.
Chụp anh trông cũng đẹp trai đấy nhỉ.”
“Phó Tây Phán!!”
Bạch Chỉ hô to một tiếng, rồi chợt nhớ tới trước đây vì chuyện của Lâm Lộ mà mình cũng bị truyền thông vây công.
Lần đó Lâm Lộ nhắm vào bệnh viện nên không dám tung ra thông tin cá nhân.
Nhưng lần này, Giả Hồng trực tiếp đăng hình của Phó Tây Phán lên, nghĩa là muốn chĩa thẳng mũi dao vào anh.
Hiện giờ cô ta đang là diễn viên rất hot mà hiện tại phim còn đang chiếu, nên khi cô ta đăng lên, chỉ ngắn ngủi mấy tiếng sau là đã đạt đến hơn trăm ngàn lượt tương tác, có không ít dân mạng cũng đã chia sẻ weibo của cô ta.
Phó Tây Phán nằm trên giường, lười biếng nói: “Muốn đăng thì cứ đăng thôi, còn có thể làm gì bây giờ.
Dù sao anh cũng không làm gì sai.”
Bạch Chỉ còn muốn nói thêm, nhưng thấy điện thoại của Phó Tây Phán chợt sáng lên, là viện trưởng Đồng gọi tới.
Bỗng cảm giác được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô lại nhắc nhở: “Phó Tây Phán!! Viện trưởng Đồng gọi cho anh kìa.”
Phó Tây Phán bật chế độ yên lặng, úp điện thoại lên bàn, nói: “Tan ca rồi, đóng cửa, không tiếp.”
Một tay hắn kéo Bạch Chỉ nhào vào trong ngực mình, vỗ về: “Chuyện đã đến thì tránh không khỏi, anh cũng chẳng làm sai, cô ta thì nổ được cái gì cơ chứ.”
Phó Tây Phán từ từ nhắm mắt lại, ngón tay vuốt ve gò má cô, thở dài: “Hôm qua anh có một ca giải phẫu đến tám giờ tối mới kết thúc, rồi còn phải còng lưng đi giúp cô ta xử lý vết thương nhỏ nhặt xong mới lết được về khu nội trú.
Nhưng sau đó lại có một bệnh nhân xuất huyết cần phải phẫu thuật nên mãi đến năm giờ sáng mới xong.
Cả ngày hôm qua đứng trong phòng phẫu thuật mười sáu tiếng, thật sự rất mệt.
Giờ muốn tạm thời cách chức hay xử lý gì thì cũng để mai rồi tính.”
Bạch Chỉ không nói gì nữa, cô ôm Phó Tây Phán, cả người nằm trong lòng anh.
**
Nhưng có vẻ như tốc độ lên men của sự việc đã vượt quá sức tưởng tượng của hai người.
Bởi vì Giả Hồng dùng marketing đào lại tin lúc Lâm Lộ chữa bệnh tại đa khoa Nam Quang.
Nhưng bọn họ cũng không đưa tin tức đầy đủ chân tướng sự việc mà chỉ gán ghép chi tiết Phó Tây Phán có thái độ ngạo mạn rồi đăng lên.
May mà trong biển chỉ trích vẫn xuất hiện vài âm thanh tích cực.
Không ít người đứng ở góc độ nhân viên y tế giải thích, do buổi tối có ít nhân viên trực nên lúc khám bệnh có chút bận rộn cũng là có thể hiểu được.
Còn có người kể lại có lần bệnh nhân quấy phá lúc khám bệnh, nhưng bác sĩ ở Nam Quang vẫn kiên nhẫn trị liệu cho người đó.
Chỉ tiếc trong những trang tin tức chính thống lại bị fan khống chế nội dung bình luận nghiêm trọng nên rất nhanh đã bị vô vàn những ý kiến trái chiều khác nhấn chìm.
Bệnh viện đa khoa Nam Quang bị dư luận bức bách phải ra một thông báo điều tra rõ sự việc.
Phó Tây Phán cũng tạm thời bị cách chức.
Giả Hồng ở phía bên kia vẫn còn đang không ngừng dẫn dắt dư luận.
Cô ta vốn muốn mượn lần vô tình bị thương này mà xào lấy cái danh ‘Diễn viên yêu nghề’ cho mình.
Chẳng ngờ được Phó Tây Phán lại không thèm phối hợp, không những từ chối yêu cầu nằm viện, thậm chí còn lạnh lùng chỉ trích thái độ của cô ta đối với trợ lý.
Nên sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua cho anh được cơ chứ.
Bạch Chỉ ngồi ở nhà, nhìn Phó Tây Phán bị ép nghỉ hai ngày mà đau lòng không thôi.
Nhưng Phó Tây Phán lại cứ vui vẻ thoải mái, làm như người bị cách chức tạm thời không phải là anh, mà người đang là trung tâm của mọi sự bàn tán cũng không phải mình nốt.
Anh nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thậm chí còn tung tăng đi mua đồ câu cá mới nữa chứ.
Phó Tây Phán lười nhác ngồi ở ngoài ban công, ngắm nhìn bộ câu cá mới, vẻ mặt thờ ơ.
Anh hỏi ngược lại: “Tại sao em cứ nhăn mặt suốt thế?”
Bạch Chỉ bĩu môi: “Anh nói xem?”
Phó Tây Phán mười phần tự tin: “Có gì đâu, không phải bệnh viện nói sẽ điều tra sao.”
“Nhưng đã hai ngày rồi đấy!”
Lần trước từ lúc Bạch Chỉ bị khiếu nại đến lúc chân tướng rõ ràng cũng chỉ tốn có một ngày.
Vậy mà lần này đã hai ngày trôi qua, bệnh viện không hề có tin tức gì, còn Giả Hồng vẫn cứ dẫn dắt dư luận, liên tiếp đăng thêm ba cái Weibo.
Phó Tây Phán cứng nhắc tảng lờ sang chuyện khác: “Ngày mai anh sẽ đi câu cá cùng với ba anh.
Đúng lúc thử bộ câu cá mới này luôn nhé.”
Bạch Chỉ vuốt mặt, cạn lời.
Phó Tây Phán ngồi xuống bên cạnh, hôn lên trán cô, vô tư nói: “Lần này anh thật sự không sao, cũng không phải là đang cố giả vờ đâu.
Từ lúc vào Nam Quang, đã rất lâu anh không có rảnh rang thoải mái như vậy rồi.
Khi mới chuẩn bị thi thăng chức đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà sau khi thăng chức thì bận bịu nào tiểu phẫu, nào giải phẫu, chạy qua chạy lại giữa phòng bệnh và phòng phẫu thuật không ngừng.”
“Lúc trước vì chuyện giải phẫu thất bại của chú Lưu mà mất hai ngày vùi mình trong thống khổ, dù chỉ nghỉ ngơi thôi cũng đã thấy rất khó chịu.”
“Nhưng lần này không giống, anh không sai, bệnh viện cũng tin tưởng anh.
Cho nên anh chỉ cần hưởng thụ mấy ngày nghỉ này là được rồi.”
Anh quay đầu nhấc cần câu lên ngắm nghía, hưng phấn nói: “Đây là lần đầu tiên anh và ba đi chơi riêng đấy, không biết có ngại không.”
“Đừng lo lắng cho anh nữa.
Em cứ thoải mái làm chuyện của em.
Còn anh thì chỉ việc nghỉ ngơi cho tốt.
Perfect.”
“Được rồi.” Nghe anh giải thích xong Bạch Chỉ cũng yên tâm hơn, cô bưng mặt anh lên, mổ nhẹ lên môi một cái: “Thấy tâm trạng anh tốt như vậy nên thưởng một cái.”
Phó Tây Phán tủi hờn nói: “Iu…… mới có chút xíu……”
Bạch Chỉ cười cười, hai tay vỏng ra sau cổ, một lần nữa hôn lên.
Dây dưa một hồi, Phó Tây Phán ôm cô thở gấp liên tục, hỏi: “Muốn ăn cái gì nào? Để lát nữa anh nấu.”