Thủ đô Madrid, Tây Ban Nha, ngày 30/5/2003, khách sạn King.
" Thuê bao quý khách vừa gọi..."
" Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Dương Mỹ cười nhạt nhìn điện thoại trong tay không nói gì, nhưng nếu có người quen biết cô nhất định sẽ biết cô đang rất tức giận.
" Lăng Thiên, anh định trốn tôi đến bao giờ. Có giỏi thì đừng để tôi tìm được anh."
Reng...Reng...
Tiếng chuông điện thoại làm Dương Mỹ giật mình, cũng có chút vui sướng nhưng khi cô thấy chỉ là điện thoại của khách sạn thì nhanh chóng thất vọng. Dương Mỹ bình tĩnh nhấc máy:
" A lô."
" Cô Dương, ở đại sảnh có người tìm cô, cô có muốn tôi dẫn ông ấy lên phòng cô không?"
" Tìm tôi? Ai vậy?"
" Là Giám đốc Andy của Tập đoàn DP."
Dương Mỹ nhíu mày suy nghĩ, cô không nghĩ là bản thân lại quen biết người này, có điều, nếu đã đến tận đây tìm cô thì cô cũng không nên khiến người ta thất vọng. Dương Mỹ cười nhạt đáp: " Tốt, cô dẫn anh ta lên phòng tôi."
" Vâng, cô chờ một lát."
5 phút sau.
" Tôi quen anh sao?" Dương Mỹ nhàn nhạt hỏi người đàn ông đối diện với cô. Đó là một người Tây Ban Nha chính gốc, da ngăm đen và cao lớn, hai mắt rất sáng, mũi cao và luôn mỉm cười nhìn cô từ khi bước vào.
" Không có." Vẫn mỉm cười.
" Vậy anh quen tôi?" Tiếp tục nhẫn nại.
" Cũng không." Vẫn cười.
" Được rồi, anh không cần bày ra vẻ mặt đó với tôi, có chuyện gì mau nói đi, còn nếu không thì mời anh về cho." Dương Mỹ hết kiên nhẫn, phất phất tay cho anh ta nói.
Người đàn ông mỉm cười cho tay vào túi áo rút ra một tờ danh thiếp:
" Đây là danh thiếp của tôi."
Dương Mỹ vươn tay cầm lấy, tùy tiện xem một chút, sau đó ngửng đầu nhìn thẳng người đàn ông và không nói gì.
" Được rồi, được rồi, cô đừng nhìn tôi nữa, chẳng qua chỉ định thử xem cô là người như thế nào thôi. Đây, chúng ta vào việc chính."
Dương Mỹ cười nhạt nhưng vẫn không nói, cô nhấp một ngụm rượu nhỏ sau đó xoay tròn chiếc ly trong tay.
Người đàn ông đứng dậy vươn tay về phía cô:
" Bây giờ tôi xin tự giói thiệu, tôi là Andy, Giám đốc Tập đoàn DP."
Dương Mỹ nhìn chằm chằm anh ta nhưng cũng vươn tay nắm. Cô không đứng dậy mà chỉ tùy tiện nói: " Dương Mỹ, không nghề nghiệp."
Người đàn ông cười nhạt nhưng cũng không bắt bẻ, anh ta lấy từ trong áo ra một chiếc phong bì.
" Đây là thiệp mời đến dự buổi tiệc tối nay, hi vọng cô sẽ đến."
Dương Mỹ liếc nhìn chiếc thiệp nhưng cũng không có ý định cầm nó:
" Tại sao tôi phải đi?"
" Xin lỗi, tôi không thể nói trước cho cô, có điều, tôi tin là cô sẽ đi." Người đàn ông tự tin trả lời.
Dương Mỹ cười khinh thường, từ chối cho ý kiến.
" Câu trả lời ở ngay cạnh cô, có muốn biết hay không thì tùy thuộc vào cô thôi."
Nói rồi anh ta đứng dậy: " Cô Dương, công việc của tôi hôm nay chỉ là đến đưa cho cô chiếc thiệp này, hi vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng. Tạm biệt."
Dương Mỹ vẫn không nói gì kẻ từ khi anh ta bước ra khỏi phòng, cô lần nữa liếc nhìn chiếc thiệp vẫn để trên bàn, suy nghĩ một lát rồi quyết định vươn tay cầm lấy.
8h00 phút, khách sạn DP.
" Xin lỗi, quý khách có thiệp mời hay không?"
"..."
" Mời quý khách đi bên này."
Dương Mỹ nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, nhíu mày nghĩ xem mục đích của người đã mời cô đến tối nay, ông David Wilson, hay còn gọi là... Bố già của Tam giác quỷ. Cô không quen ông ta, công việc của hai người nói chung đều không thể bình thường đối mặt với nhau nên từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có bất cứ mối liên hệ gì với ông ta cả. Có điều, nếu đã đến rồi thì cũng nên chào hỏi một tiếng trước.
Ngay khi Dương Mỹ đang chìm đắm trong suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân đang hướng phía cô tiến lại. Dương Mỹ quay đầu lại, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên cùng mất mác nhưng rất nhanh bị cô giấu đi. Cô cười nhạt nhìn cô gái xinh đẹp lộng lẫy đang hướng thẳng phía cô tiến lại:
" Sao cô lại ở đây?"
" Xem ra bài học cho cô chưa đủ phải không...Dương Thư Nhã?"
" Cô...hừ...cô đến là để bắt tôi về sao?"
" Tôi muốn đòi lại thứ của tôi." Dương Mỹ cố không để tầm mắt bản thân tiếp tục hướng về phía người bên cạnh cô ta, nhưng ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều hướng về phia người đàn ông đó.
Dương Thư Nhã nhận thấy điều này, cô nhếch môi cười khẩy, cố ý dựa càng sát thêm vào ngực người đàn ông đứng cạnh cô.
" Thứ của cô? Ý cô là...Thiên."
Dương Mỹ không nhìn cô ta, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn về phía người kia, từ đầu đến giờ ngay cả một cái liếc mắt anh ta cũng không thèm cho cô. Ánh mắt anh ta đều đặt hết lên người người phụ nữ đang nép vào lòng anh ta. Dương Mỹ có thể thấy được cả dịu dàng và yêu thương trong đó. Đúng, là dịu dàng và yêu thương. Ánh mắt đó khiến cô vô cùng chói mắt cũng...rất đau.
" Anh không có gì để nói với tôi sao?" Dương Mỹ cố để giọng nói của mình bình tĩnh nhất khi hỏi anh ta, chỉ là lòng bàn tay bị móng tay đâm vào đau rát khiến cô biết rằng đây không phải mộng.
Lăng Thiên không nói gì, anh lạnh lùng nhìn cô một chút, sau đó tiếp tục ôm eo Dương Thư Nhã lướt qua cô.
" Ai nha...Thật ngại quá, đổ hết lên người cô rồi. Thiên, đều tại anh đi nhanh vậy làm gì, còn ôm eo người ta chặt như vậy nữa." Dương Thư Nhã nũng nịu nói với Lăng Thiên, ánh mắt khiêu khích lại nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm trên mặt của Dương Mỹ với mong muốn tìm ra chút đau khổ gì trên đó. Chỉ là khiến cô thất vọng, khuôn mặt Dương Mỹ từ đầu đến cuối đều không để lộ ra chút cảm xúc gì. Cô lạnh lùng nhìn hai người thân thiết ôm nhau, sau đó không nói gì mà quay mặt bước đi.
" Tôi cho anh cơ hội cuối cùng để giải thích. Nếu không, đừng trách tôi vô tình."
Đó là câu nói trước khi đi Dương Mỹ để lại.
Ngay sau khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa, cánh tay đang ôm eo Dương Thư Nhã cũng cứng ngắc buông ra, để mặc cô ta chật vật ngã xuống đất, cũng không thèm để ý cô ta nói gì, Lăng Thiên vội vàng chạy đuổi theo bóng dáng đã khuất kia.
----------------------------------------------------------------------------------
Quay trở lại hiện tại, ở bên ngoài quán bánh.
Dương Mỹ đứng quay lưng lại với người kia, cô khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt cô nhìn thẳng, tùy ý nói:
" Anh không nên ở đây."
Người đàn ông đứng đó, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng gầy của người phụ nữ đó, hắn muốn tiến lên đem cô ôm vào lòng, thỏa sức hít hà hương thơm thuộc về riêng cô và nói cho cô nỗi đau khổ bao nhiêu năm qua phải chịu. Nhưng, hắn không làm vậy. cũng không dám làm vậy, hai bàn tay nắm chặt, hắn sợ cô lại phũ phàng đẩy hắn ra, tựa như năm đó...
" Mỹ Mỹ..." giọng nói rõ ràng có chút run rẩy vang lên.
Dương Mỹ cười khẩy, quay lại nhìn vào mắt anh ta, cô cố ý lờ đi tia đau lòng trong mắt người đàn ông đó:
" Hãy gọi tôi Dương Mỹ, chúng ta không thân quen lắm. Anh nên về đi, sau này không cần lại tới tìm tôi."
Nói rồi, cô cũng không đợi anh ta nói thêm câu gì mà quay gót đi thẳng.
Một bàn tay nắm lấy tay cô, rất chặt, như thể sợ cô đi mất.
" Mỹ Mỹ...quay về với anh, được không?"
Dương Mỹ thấy chính mình đã mỉm cười mà tàn nhẫn gạt bàn tay đó ra, sau đó lại lạnh lùng nói:
" Không thể."
Dù đã biết trước câu trả lời nhưng khi nghe chính miệng cô nói vẫn sẽ làm Lăng Thiên cảm thấy trái tim đau đớn như bị xé rách. Bao nhiêu lời muốn nói đến cổ họng lại không thể thoát ra, phải cố gắng lắm mới nặn ra một câu hoàn chỉnh:
" Mỹ Mỹ...đừng chơi đùa nữa...anh sai rồi, chúng ta làm lại từ đầu nhé."
Dương Mỹ không để ý ánh mắt đau khổ, cầu xin của anh ta, cô cũng không còn cảm thấy đau lòng trước ánh mắt đó nữa:
" Lăng Thiên, anh có nhớ, tôi đã từng nói: Nếu anh để tôi đi hôm nay, tôi sẽ không bao giờ trở về nữa."
" Anh xin lỗi..." Ngoài xin lỗi ra anh không biết phải làm sao để bù đắp cho em nữa.
" Tôi cũng từng nói: Tình yêu mà không có niềm tin, đó chỉ là tình yêu chết. Còn anh, anh từng tin tôi sao?"
" Thật xin lỗi..."
" Khi tôi nói, anh sẽ phải hối hận về những việc anh đang làm, anh có tưởng tượng đến hôm nay chưa?" Dương Mỹ thấy chính bản thân mình thật bình tĩnh mà chất vấn anh ta, cô chỉ cảm thấy từng câu từng chữ của cô hôm nay đã không còn ảnh hưởng quá nhiều đến cô. Có lẽ, trái tim cô đã không còn biết đau là gì nữa.
" Không, anh không hề biết, bởi vì, anh có yêu qua tôi sao? Cái anh yêu đâu phải tôi, cái anh cần cũng đâu phải tôi. Anh lợi dụng tôi để trả thù ba tôi, tôi không quan tâm, vì đó là những gì anh nên được trả. Tôi cho anh cơ hội giải thích, anh phũ phàng gạt qua nó; tôi cho anh cơ hội tin tưởng tôi, anh tàn nhẫn tặng cho tôi một viên đạn; tôi cầu xin anh buông tha cho tôi, anh đã làm gì, anh còn không bằng đồ cầm thú. Bây giờ, anh lại nói muốn tôi quay trở về bên anh, anh nghĩ, có thể được sao?'
Lăng Thiên không để ý giãy giụa của cô mà ôm ghì cô vào lòng, giọng anh run run thì thầm bên tai cô:
" Mỹ Mỹ...anh sai rồi...em muốn đánh, muốn chửi gì anh cũng được. Anh biết anh đã gây cho em thật nhiều tổn thương, anh không cầu em tha thứ. Chỉ xin em cho anh một cơ hội, cho anh được đền bù cho em. Mỹ Mỹ...anh thật lòng rất yêu em, hãy tin anh...cho anh một cơ hội đi..."
Dương Mỹ thôi không giãy giụa, cô cười nhạt mặc cho anh ta ôm mình:
" Cơ hội tôi đã cho anh rất nhiều, chỉ là anh không biết quý trọng. Con người tôi anh cũng hiểu, nếu cầm lên được thì cũng bỏ xuống được; thứ tôi đã vứt bỏ, tôi sẽ không bao giờ nhặt về nữa. Tình yêu của anh, tôi không dám nhận ,cũng nhận không nổi. Giữa chúng ta đã kết thúc, đừng để tôi phải thêm khinh bỉ anh."
Dương Mỹ mạnh mẽ thoát ra khỏi vòng ôm của anh ta, cô không quay đầu lại mà đi tiếp.
Lăng Thiên vội vã muốn đuổi theo cô, bàn tay của anh vươn ra nhưng lại không dám nắm lấy tay cô, anh nói:
" Mỹ Mỹ...anh biết em còn tình cảm với anh, anh sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta cùng đợi xem, anh sẽ lại một lần nữa khiến em yêu anh."
" Tùy anh." Dương Mỹ cũng không quay đầu lại mà chỉ tùy tiền đáp một câu.
Đằng sau cô, Lăng Thiên mỉm cười nhìn theo bóng lưng của cô gái, anh tin cô còn yêu anh, cũng tin tưởng sẽ khiến cô tiếp tục yêu anh và đón nhận anh. Bao năm qua, anh không xuất hiện nhưng mọi thông tin về cô anh đều nắm hết trong lòng bàn tay. Anh biết, cô chưa lập gia đình nhưng đã có một con gái. Anh biết, đứa trẻ đó là con anh, cũng biết đứa bé sẽ là cầu nối giúp anh và cô hòa hợp.
" Mỹ Mỹ, hãy đợi anh."