Khi Dương Mỹ tỉnh lại đã là chuyện của 3 ngày sau, cô là vì bị đói mà tỉnh. Đầu óc cô choáng váng, ong ong lên như có người ở bên tai cô lấy búa đập, đau buốt đến tận óc. Dương Mỹ biết là mình đang bị sốt cao, cánh tay bị thương của cô cũng chỉ được băng bó sơ sài, không có thuốc kháng sinh, không có băng sạch để thay, điều kiện ở đây cũng quá là kém đi. Mỗi ngày đều đặn có người đưa cơm nước cho cô nhưng thứ gọi là cơm kia cũng có thể cho người ăn sao? Thứ nhão nhoét, vàng khè đó cho chó còn chê nữa là người. Dương Mỹ miễn cưỡng uống được chút nước, bản thân cô thực sự đã đói đến choáng váng rồi. Cho dù có muốn cô chết thế nào thì cũng dứt khoát một câu đi, nếu không thực sự cô sợ mình sẽ là người đầu tiên bị chết đói trong cái nhà giam này mất.
Ngay khi Dương Mỹ đang cảm thán trong này thì ngoài kia diễn ra một cuộc đối thoại nho nhỏ.
" Cô ta thế nào rồi? Còn sống chứ?" Giọng nữ kiêu ngạo vang lên.
" Vẫn sống thưa cô. Cô ta sống dai còn hơn đỉa nữa, đã 3 ngày không ăn gì lại bị sốt à vẫn chưa chết." Người đàn ông áo đen hận hận liếc mắt về phía buồng giam bên kia nói.
Đôi lông mày xinh đẹp của cô gái nhướng lên, cô khó chịu hỏi:
" Các anh không cho cô ta ăn sao? Còn nữa, cô ta lên cơn sốt từ bao giờ, tại sao không gọi bác sĩ?"
Người kia thấy cô tức giận cũng có vẻ sợ hãi, thành thật trả lời:
" Không phải chúng tôi không cho cô ta ăn, ngày 3 bữa chúng tôi đều đưa đủ cả nhưng cô ta ngay cả đũa cũng không thèm động đến, chúng tôi cũng thực sự hết cách. Hơn nữa thưa cô, đây là phòng giam bí mật nên không thể tùy tiện mời bác sĩ đến, những bác sĩ của chúng ta thì lại không ai muốn đến khám." anh ta cũng không che giấu sự hận thù trong giọng nói, nhẹ giọng lẩm bẩm " Họ mong cô ta chết sớm còn không được chứ nói gì đến cứu."
Cô gái nhíu mày, cô liếc nhìn bát cơm vàng khè đặt ở cửa cũng đủ để hiểu. Cơm thế kia mà cô ta chịu ăn thì cô mới thấy lạ. Giữa mạng sống và sĩ diện, chắc chắn cô ta sẽ chọn...sĩ diện. Dương Thư Nhã bất giác nâng cao khóe miệng, cô quay sang người đàn ông bên cạnh nói:
" Từ ngày mai mang cơm nước và thức ăn bình thường lên. Tôi nhớ là tiêu chuẩn cho người bị giam chỗ chúng ta cũng không tệ đến thế đâu."
Người đàn ông kia khó xử, đối với một người đã giết ông chủ của mình mà lại không cho anh giết cô ta đã nể tình lắm rồi, nay lại bắt anh hầu hạ cô ta nữa, cái này e là...
" Có vấn đề gì sao?" Dương Thư Nhã thấy được sự phân vân của anh ta, cô nhếch miệng cười " Không phải anh sợ cậu chủ của anh sẽ nói gì chứ? Yên tâm, đây là lệnh do đích thân cậu chủ của anh nói, không tin anh cứ việc đi hỏi." Cô mới không tin Lăng Thiên kia sẽ nhẫn tâm để cô gái trong lòng của mình chết như vậy.
Lúc này, người đó mới vội vàng nói vâng.
Dương Thư Nhã bước qua anh ta, cô nhìn qua cửa thép thấy một cô gái đang suy yếu nằm trên giường. Phải nói là đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ta có bộ dạng như vậy, rất thú vị.
" Mở cửa ra." DTN không quay đầu nói.
Cạch...
Cửa được mở, DTN bước vào. Mùi ẩm thấp làm cô nhíu chặt mày, cô quay lại trừng mắt với người đàn ông đằng sau:
" Dọn một gian phòng sạch sẽ hơn cho cô ta đi, nhân tiện mang chút chão loãng và tìm cho tôi băng gạc mới đến đây."
Người kia chỉ chần chừ trong chốc lát rồi cũng phải quyết định đi.
DTN đến gần bên giường, nhìn Dương Mỹ sắc mặt trắng bệch dọa người vẫn rất xinh đẹp khiến cô thấy vừa ghen tị lại có chút thông cảm.
Dương Mỹ không ngủ, thực ra ngay từ khi DTN nói chuyện với người canh cửa thì cô đã dậy rồi. Tuy không nghe rõ mồn một nhưng cô đại khái cũng có thể hiểu họ nói gì. Dương Mỹ thấy ông trời cũng công bằng lắm chứ. Trước đây là cô nhìn cô ta bị hành hạ, nay đổi lại là cô ta nhìn cô bị hành hạ. Cô thực không biết nên khóc hay cười nữa.
DTN sau một hồi đánh giá cô cuối cùng cũng chịu mở miệng:
" Xem ra cô còn tồi tệ hơn tôi nhỉ? Không ngờ Dương Mỹ cô cũng có ngày hôm nay."
Tuy DTN nói những lời này nhưng ánh mắt cô lại không có khinh miệt hay vui sướng gì, trái lại, lại có chút thương xót.
Dương Mỹ cũng không tức giận vì những lời nói đó, cô thản nhiên nhếch môi nói:
" Tôi chưa chết khiến cô thất vọng lắm phải không? Không sao, lần sau cố gắng hơn chút nữa là được rồi."
DTN sắc mặt khó coi, cô ta hừ nhẹ một tiếng nói:
" Hừ...cô nghĩ là tôi làm chuyện này sao?"
" Tôi biết không phải cô làm." Dương Mỹ bình tĩnh chắc chắn nói.
DTN ngạc nhiên " Tại sao không phải tôi? Nên nhớ là cô và tôi có thù oán, tôi có thừa lí do để giết cô."
" Trước đây có lẽ là vậy, còn bây giờ cô chẳng có lí do gì mà làm vậy hết cả. Dương Trí Chung đã chết, cô hại tôi cũng không được lợi gì cho cô." Dương Mỹ thản nhiên phân tích. Ngừng một chút, Dương Mỹ cố ý quan sát sắc mặt DTN sau đó mới nói:
" Hơn nữa, từ đầu đến cuối tôi không hề thấy sự vui sướng nào trong mắt cô. Có chăng, chỉ là...thương hại mà thôi."
DTN bị đoán trúng hết suy nghĩ trong lòng nên sắc mặt cũng không dễ coi gì, cô nghiêng người đi cố ý che đi sắc mặt của mình, phải một lúc mới nói:
" Cô...cô đừng tưởng mình hiểu rõ tôi lắm. Tốt nhất là cô nên lo lắng cho bản thân mình đi, xem liệu cô có thể sống mà ra khỏi đây không. Tôi không hại cô không có nghĩa là người khác cũng không."
Dương Mỹ nhếch môi cười lạnh, những giọt mồ hồi trên trán rơi xuống mắt làm cô phải nheo mắt lại.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân lại gần, cả Dương Mỹ và DTN đều tự giác không nói tiếp nữa.
" Thưa cô, băng sạch và cháo đã mang đến. Tôi cũng đã cho người dọn dẹp một căn phòng sạch rồi." Người đàn ông vừa đi đã quay lại, trên tay cầm một bát cháo nóng bốc khói trắng nói.
DTN đón lấy bát cháo và băng từ tay anh ta, rất tự nhiên ngồi xuống giường của Dương Mỹ, không quay đầu lại dặn:
" Lát nữa gọi thêm mấy người dìu cô ta sang phòng mới, sau này ngày ba bữa mang đúng đồ ăn tiêu chuẩn đến, 2 ngày nữa tôi sẽ lại đến thay băng cho cô ta, nếu thấy có gì không đúng thì đừng nói tôi không báo trước.
" Vâng, thưa cô." Người đó chần chừ một lúc nhưng cũng đồng ý rồi ra ngoài.
Dương Mỹ nghe từ đầu đến cuối cũng không có phản ứng gì, cô chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt DTN, cô cũng không há miệng ăn thìa cháo mà DTN đã đưa đến trước mặt cô.
" Sao? Nghi ngờ có độc?" DTN khinh thường mở miệng.
" Tôi sẽ không cảm ơn cô." Dương Mỹ vươn người ngậm thìa cháo xong nói.
DTN cũng không nói tiếp mà chỉ hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn tiếp tục đút cháo cho cô.
Sau khoảng 10 phút, bát cháo rốt cục cũng hết, trên người Dương Mỹ lại thấm ra một lớp mồ hôi nhưng cô thấy cơ thể mình khá hơn rất nhiều.
DTN rút băng gạc sạch để bên cạnh ra sau đó thuần thục băng bó lại cho cô. Bởi vì vết thương đã lâu ngày chưa được thay băng nên băng gạc dính chặt vào da thịt khiến DTN tháo ra cũng hết sức khó khăn. Cô nhìn Dương Mỹ một cái, dứt khoát dùng tay kéo mạnh ra, máu chảy thấm cả mảng lớn nhưng cũng không làm Dương Mỹ nhăn mày. Mọi việc sau đó dễ dàng hơn nhiều, DTN rốt cục cũng rửa sạch và băng xong cho Dương Mỹ.
Hoàn thành xong nút thắt cuối cùng, DTN cũng không nán lại thêm nữa, cô nhìn Dương Mỹ và để lại một câu trước khi đi:
" Tự chăm sóc bản thân cho tốt."
Dương Mỹ nắm chặt bàn tay, khóe môi cô khẽ nhếch lên. Cô nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, suy nghĩ một lát sau đó quyết định đút nó vào trong người.
" Tôi sẽ không chạy trốn, nhưng phần ân tình này...đành chấp nhận vậy." Dương Mỹ thở dài nhìn theo bóng dáng của DTN lẩm bẩm nói.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Hiện tại.
" Mẹ! Ba! Hai người thật hư, ở đây còn có trẻ em dưới 18 tuổi đó, nếu muốn tình cảm làm ơn tìm một chỗ kín đáo hơn đi." Giai Giai không biết từ đâu ôm mặt chạy lại cố ý nghiêm mặt như cụ non nói.
Dương Mỹ lau vội hai mắt sau đó mỉm cười cốc yêu vào trán cô bé, mắng yêu:
" Đứa nhỏ này, xem con ăn nói có giống một đứa trẻ 8 tuổi không? Sau này không cho phép đọc truyện nữa."
Giai Giai đau khổ, cô bé nép vào lòng mẹ làm nũng:
" Mẹ yêu ơi, Giai Giai sau này không dám trêu mẹ và ba nữa. Hơn nữa, mẹ không thấy Giai Giai như vậy rất thông minh, đáng yêu sao? Đó là bởi vì Giai Giai đã sớm thấu hiểu mọi triết lí của cuộc đời này rồi. A men! Thiện tai thiện tai..."
Cả hai người lớn cùng bật cười, người đàn ông bế cô bé ngồi lên đùi mình, quyết định phải tiến hành giáo dục chính trị cho cô bé:
" Giai Giai, Đạo giáo và Phật Giáo khác nhau, cũng như nam nữ khác biệt. Con phải hiểu, một người không thể cùng là nam là nữ, cũng như không thể theo cả 2 đạo, biết không?"
Cô bé nghe vậy thực sự suy nghĩ một lát sau đó mới kiên quyết gật mạnh đầu, nói như trảm đinh chặt sắt:
" Vậy tạm thời con không thể theo Đạo gì, con vẫn còn bé chưa thể làm đàn ông hay phụ nữ gì được." cô bé với hai tay quàng lên cổ người đàn ông lắc lắc thân mình nhỏ bé làm nũng: " Ba thân yêu, mai là chủ nhật, cả nhà chúng ta có thể đi công viên chơi được không? Con muốn ăn gà rán KFC, vịt quay Bắc Kinh, cả kem sô cô la nữa."
Người đàn ông kéo 2 tay của cô bé xuống, nghiêm khắc nói:
" Giai Giai, chú đã nói con không được gọi chú là ba nữa mà. Sau này phải gọi là chú Tuấn Kiệt biết không?"
Giai Giai đánh ánh mắt cầu cứu về phía mẹ cô bé nhưng cũng không nhận được giúp đỡ. Cô bé bất đắc dĩ quay mặt lại, nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt đẹp trai rạng ngời của " ba" cô.
Sau một hồi tỉ mỉ đánh giá, cô bé lắc lắc chiếc đầu nhỏ giọng cảm thán:
" Rõ ràng là rất giống, tại sao lại không phải?"
Tuy rằng cô bé nói rất nhỏ nhưng cả Dương Mỹ và Triệu Tuấn Kiệt đều nghe rõ.
Dương Mỹ mỉm cười cúi xuống dụ dỗ hỏi nhỏ:
" Giai Giai ngoan, nói ẹ cái gì giống, cái gì không phải?"
" Các bạn đều nói, ba là người đẹp trai nhất, giỏi giang nhất, dịu dàng nhất, yêu thương mẹ và con nhất. Rõ ràng chú Tuấn Kiệt là người hợp nhất, tại sao lại không phải ạ?" Cô bé ngước đôi mắt đen ngập nước chờ mong hỏi mẹ.
Câu hỏi của bé khiến hai người lớn đều im lặng, cuối cùng TTK lại là người lên tiếng:
" Giai Giai ngoan, ba của mỗi người đều không giống nhau, con không thể áp đặt một tiêu chuẩn riêng nào để chọn ba được. Chú không phải ba con nhưng vẫn sẽ thương con, yêu con, hơn nữa còn có mẹ con, dì Nhã Nhã, chú tiểu Nam. dì Du Du và ông ngoại con nữa mà. Con xem, mọi người đều rất yêu thương con, đúng không?"
Hai mắt của cô bé hồng lên, giãy giụa từ lòng anh xuống:
" Con không cần, các bạn đều có ba, tại sao con không có? Con muốn có ba, chú không làm thì con sẽ đi tìm người khác." nói rồi ôm mặt khóc chạy đi.
" Giai Giai...Giai Giai..." Dương Mỹ đau lòng định chạy theo nhưng bị bàn tay cứng rắn ngăn lại:
" Để con bé yên tĩnh một lát, Giai Giai rất hiểu chuyện, anh nghĩ con bé sẽ sớm nghĩ thông thôi. Ngoài đó sẽ có người trông coi con bé."
Dương Mỹ níu lấy hai tay anh, run run giọng nói:
" Tại em, đều tại em không tốt, em đã không nghĩ đến suy nghĩ của con bé, em đã quên là con bé vẫn còn nhỏ, nó không chỉ cần mẹ mà còn cần cả một người ba. Tại em cả, em là một người mẹ thật xấu xa..."
TTK ôm hai vai cô, nhẹ nhàng an ủi:
" Không sao đâu, không phải lỗi của em, là anh đả kích con bé nên nó mới giận dỗi, Giai Giai sẽ không trách em đâu, con bé rất yêu thương em mà, nó sẽ hiểu cho em thôi."
Dương Mỹ không nói gì nhưng bờ vai hơi run lên của cô đã trả lời anh. TTK đau lòng ôm ghì cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô.
Lăng Thiên vốn định đi về nhưng anh lại nghĩ muốn xem nơi mà người phụ nữ của anh đã sống mấy năm nay nên quyết định đi lòng vòng xung quanh. Vốn cũng không có mục tiêu để đi nên anh đi theo phần đông mọi người đang đi trên đường, chẳng mấy chốc đã thấy trước mắt là một công viên nhỏ.
Gần cái hồ hình trăng khuyết là một nhà hàng kem nhỏ, Lăng Thiên nghĩ đến cô con gái nhỏ của anh và Dương Mỹ khiến anh khẽ mỉm cười. Anh vào quán kem và gọi ình một ly kem sô cô la, anh nhớ hồi đó Dương Mỹ thích nhất là loại kem này. Cô ấy đã từng nói rất thích cảm giác đắng đắng khi cho vào miệng của sô cô la sau đó là ngọt ngọt, đến cuối cùng đọng lại trên đầu lưỡi cũng là vị ngọt. Cũng giống như cuộc đời, như người ta thường nói thì là " qua cơn bĩ kịch đến hồi thái lai."
Trong khi Lăng Thiên đang chìm đắm trong dòng kỉ niêm thì một ánh mắt nhỏ rất sáng thu hút sự chú ý của anh. Lăng Thiên nghiêng đầu nhìn ra cửa quán, nơi đó có một thân hình nhỏ bé xinh xắn đáng yêu đang nhìn không chớp mắt vào li kem của anh. Ánh mắt đó phát sáng tựa như con hổ nhỏ nhìn thấy con mồi khiến anh bất giác mỉm cười, đưa tay vẫy cô bé lại gần.
Giai Giai rất đau lòng, mọi người không cần bé nữa cho nên bé quyết định đi ăn kem để tự chữa vết thương. Nhưng đến ngay cả ông trời bình thường đối xử với bé không tệ thì hôm nay cũng bỏ mặc bé bởi vì bé phát hiện mình không mang tiền. Giai Giai rất khổ sở, bụng bé đã réo to nãy giờ rồi nhưng bé lại không thể quay về bây giờ vì như vậy rất là mất mặt nha.
Lúc nãy đi qua quán kem quen thuộc mà mẹ và chú Tuấn Kiệt hay dẫn vào, cô bé không kìm được chân bước theo dòng người vào. Khỗ nỗi, đến cửa mới chợt nhớ ra là không mang tiền nên cô bé đành phải đứng ở cửa dùng ánh mắt để thỏa mãn cái bụng trống rỗng. Lúc này, một chú rất đẹp trai ngồi gần cửa ra sức vẫy tay với bé, cô bé nhíu mày khó hiểu sau đó tựa như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi đau lòng quay mặt đi.
Lăng Thiên bị điệu bộ như bà cụ non của cô bé làm bật cười. Rõ ràng là ánh mắt đã nói là rất muốn rất muốn ăn rồi nhưng lại vẫn cứ làm ra vẻ không cần. Anh gọi phục vụ mang tới một chiếc kem nữa rồi mới đi ra chỗ cô bé.
" Bé con, cho cháu này." Lăng Thiên đưa chiếc kem cho cô bé.
Giai Giai được dịp nhìn kĩ cái chú vừa vẫy tay với bé, nhìn gần thì càng thấy chú này cũng rất đẹp trai nha. Chỉ tiếc là vẫn kém chú Tuấn Kiệt, cũng không được dịu dàng như chú ấy.
Lăng Thiên nhìn cô bé nhỏ đang trắng trợn nhìn từ đầu đến chân anh, chốc chốc lại gật đầu, sau đó lại lắc lắc ra vẻ tiếc nuối mà khổ sở cười. Anh cốc nhẹ vào đầu cô bé mà cười mắng:
" Bé con này, sao lại không lịch sự chút nào, chú hỏi mà không trả lời sao?"
Giai Giai bị ăn đau cũng tỉnh lại, cô bé ôm trán kháng nghị:
" Đau quá, sao chú lại đánh cháu, cháu muốn kiện chú tội ngược đãi trẻ em."
Lăng Thiên bật cười: " Nhóc này, không so đo với cháu, cho cháu que kem này."
Giai Giai đảo đảo cặp mắt xinh đẹp sau đó thần bí cười với Lăng Thiên:
" Chú này, chú đã nghe nói quán kem này có ma chưa?"
Lăng Thiên bị bộ dạng như hồ ly nhỏ của bé làm thú vị, cười mà hùa theo bé đùa:
" Thật sao? Ở đây có ma sao chú không biết?"
" Thật đó, cháu kể cho chú một bí mật nhé, nghe nói nếu ai vào đây mà không gọi ít nhất 5 loại kem sẽ bị ma theo về nhà. Cháu có một bạn học lần trước vào đây ăn có 2 loại kết quả bị ma trêu cho 3 ngày không dám ra đường đó."
Lăng Thiên bị lời nói và dáng vẻ cố ý làm như thần bí kia khiến cho suýt nữa bật cười, anh cố nén lại mà nói:
" Thật vậy sao? Vậy lúc nãy chú mới gọi có 2 loại kem thôi không biết có bị ma theo về nhà không?"
Giai Giai kéo kéo áo Lăng Thiên cho anh ngồi xuống cao bằng mình sau đó mới gật gật đầu hài lòng mà vỗ vai anh nói:
" Chú à, loại chuyện như thế này thà tin là có còn hơn không. Chú không nên mang tính mạng ra đùa giỡn với quỷ thần nha."
Lăng Thiên nghe cô bé nói vậy ra chiều suy nghĩ lắm sau đó mới kiên quyết nói:
" Cháu nói đúng, loại chuyện như này thà tin là có còn hơn, xem ra chú phải quay vào trong gọi thêm 3 loại nữa ăn mới được." sau đó lại thở dài: " Nhưng mà chú không thích ăn đồ ngọt lắm, xem như có gọi ra cũng không ăn hết được. Aizz...như vậy thì lãng phí quá."
Giai Giai nghe vậy, cô bé vội vàng phụ họa theo: " Phải, phải, như vậy là quá lãng phí."
Lăng Thiên cười tươi kéo tay cô bé chỉ vào trong quán: " Hay là cháu vào ăn với chú, xem như là chú trả công cho cháu đã nhắc nhở chú đi."
Giai Giai ra chiều khó xử lắm nhưng nhìn vẻ mặt thành khẩn của Lăng Thiên đành ra vẻ miễn cưỡng theo vào. Trước khi đi còn nói: " Thôi được, coi như lần này chú may mà gặp được cháu đi." khiến Lăng Thiên không nhịn được cười to.