Choang…
Chiếc bình hoa đắt tiền bay theo quỹ đạo khó thấy đập thẳng vào cánh cửa. Cô gái vừa bước vào bị dọa cho sợ xanh mặt không dám bước tiếp.
“ Cút…Cút ra ngoài cho tôi. Ai cho cô vào hả? Cút cho tôi.” Âm thanh nổi giận của cô gái vang lên, ánh mắt tóe lửa, trong tay vẫn không quên tiếp tục lấy đồ đạc ném.
Cô gái sợ hãi bước ra ngoài, mắt long lanh chực khóc. Cô không để ý va vào người đang đứng trước cửa, ngước mắt lên khiến cô càng sợ hãi
“ Lão gia…”
“ Không sao. Tiểu Nhã làm sao vậy?” Dương Trí Chung nhíu mày nghe âm thanh đập phá trong phòng cất tiếng hỏi.
“ Tôi không biết thưa lão gia. Tiểu thư cô ấy vừa về đến nhà đã rất tức giận mang hết đồ đạc trong phòng ra đập.” Cô gái lo sợ lên tiếng.
Dương Trí Chung nhíu mày đáp “ Tôi biết rồi, cô xuống nhà trước đi. Còn nữa, mang hết cốc chén trong nhà ra cho nó đập. Đập hết được lại càng tốt.”
Nói rồi ông cũng không ở lại mà thở dài bước về phòng.
…………………………………….
2 tiếng trước.
“ A lô.” Giọng nói trầm đục vì rượu vang lên.
“ Tôi thuộc Hắc Quả Phụ!” bên kia cũng là giọng nam trầm không mang theo bất kì cảm xúc nào.
Dương Thư Nhã giật mình, men rượu cũng bay hơn nửa.
“ Là anh. Có chuyện gì sao?” Dương thư Nhã lo sợ lên tiếng. Cô còn chưa quên Triệu Chí Bình hôm đó đã nói gì với cô hôm đó “ Tốt nhất lúc nói chuyện với bọn họ nên khiêm tốn và thành thật một chút. Bọn họ nếu không vừa lòng có thể giết chính khách hàng rồi hoàn trả lại tiền đấy.”
“ Khách hàng số 613, chúng tôi đã hoàn trả tiền vào tài khoản cho cô. Nhiệm vụ lần này đã được hủy bỏ.Vì chúng tôi hủy hợp đồng trước cho nên lần sau nếu cô có nhiệm vụ gì thì cô sẽ được giảm 10%.” Vẫn giọng nam không có chút cảm xúc nào nhàn nhạt nói.
Dương Thư Nhã giật mình rồi tức giận nói vào điện thoại “Anh nói cái gì? Nhiệm vụ bị hủy bỏ? Sao có thể thế được, chẳng phải các người đã hứa sẽ giết cô ta rồi sao? Tôi không chấp nhận, không thể hủy bỏ.”
“ Khách hàng, cô nên nhớ mình đang nói chuyện với ai. Lần này bỏ qua, nếu còn tiếp tục thì mục tiêu tiếp theo sẽ là cô.” Giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.
Dương Thư Nhã mặc dù tưc giận nhưng cũng hết sức sợ hãi “ Các người sao có thể như vậy được, chúng ta đã thành giao rồi, tiền tôi cũng đã gửi qua cho các người. Không thể nói hủy là hủy.”
“ 5 triệu đô chúng tôi đã gửi trả lại cho cô. Trong khi giao dịch chúng tôi cũng không có nói là nhất định sẽ hoàn thành. Còn nữa, cô nên nhớ là chúng tôi làm nghề gì, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Chào!” Giọng nam kia mang theo chút chế giễu nói.
“ Khoan đã, ít ra cũng nên cho tôi biết tại sao lại hủy?” Dương Thư Nhã vội vàng lên tiếng trước khi đối phương tắt máy.
“ Vấn đề này không nằm trong quyền hạn được giải thích của tôi. Có điều, thật lòng khuyên cô nên từ bỏ ý định thuê sát thủ khác đi. Sẽ không ai dám nhận đâu.” Đối phương trào phúng nói với cô rồi cúp máy.
Dương Thư Nhã ngơ ngẩn nhìn vào điện thoại, ánh mắt trống rỗng, vô hồn lẩm bẩm một mình nói. “ Dương Mỹ, tại sao cô không chết? tại sao mọi người ai cũng bảo vệ cô, chú ý đến cô. Cô có biết tôi thống khổ thế nào không! Tôi thực ra không hề ghét cô, tôi chỉ là ghen tị với cô. Cô xinh đẹp, thông mình hơn tôi; ba mẹ cũng rất yêu cô, tự hào về cô. Tôi luôn cố gắng để đuổi kịp cô nhưng tại sao dù nỗ lực như thé nào tôi cũng không được mọi người công nhận. Tôi thực muốn từ bỏ nhưng tôi lại không cam lòng. Nếu cô, nếu chúng ta không phải cùng chung một ba thì tốt biết mấy.” một hàng nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thư Nhã.
“ Tôi xin lỗi, đời này tôi và cô có lẽ đã định là kẻ thù của nhau. Bây giờ tôi muốn rút chân ra cũng không được nữa rồi. Cô hận chúng tôi vì đã hại chết mẹ của cô, tôi cũng hận cô đã cướp đi hết thảy những thứ nên thuộc về tôi. Nếu cô chết, ba sẽ chú ý đến tôi, mẹ sẽ yêu thương một mình tôi. Dương mỹ, cô sẽ không hiểu cảm giác của một cô nhi bị vứt bỏ đâu. Tôi thực sự sợ những ngày đó lắm, thực sự rất sợ! Tôi sợ một lần nữa bị bỏ rơi, tôi sẽ cảm thấy rất cô đơn, rất lạnh, lạnh thấu tận tim của tôi. Cảm giác có gia đình rất tuyệt, rất ấm áp. Cái tôi cần chỉ là một gia đình trọn vẹn. Nếu tôi chưa bao giờ có được thì có lẽ sẽ không sợ hãi mất đi như bây giờ. Tôi xin lỗi, gia đình này, chỉ có thể thuộc về một mình tôi. Cho nên, thực xin lỗi Dương Mỹ, cô phải chết. Cô chết rồi, thực sẽ tốt biết mấy!”
Dương thư Nhã đờ đẫn hơn ngồi một mình trong phòng ngây ngốc nói. Vũng bùn này, cô đã lún quá sâu, muốn rút chân cũng không thể nữa rồi.
Tội nghiệt!!!!