Yêu Em Thật Không?


Trên sườn núi, một khu xưởng bỏ hoang thấp thoáng ánh đèn. Ngửa mặt nhìn ánh trăng xuyên lốm đốm qua mái nhà, tiếng lá cây xào xạc thỉnh thoảng xòn nghe được cả âm thanh gió hú qua vách đá. Khung cảnh có chút quỷ dị, u ám.
Bên trong căn phòng trống rỗng, ánh đèn sáng rực, hai người đàn ông lười nhác ngồi trên ghế uống rượu.
“ Phong, cậu có từng hối hận khi đi theo tôi không?” Lăng thiên khẽ mở mắt liếc người đối diện.
Vân Phong có chút ngạc nhiên nhìn anh nhưng vẫn đáp “ Lăng Thiên, cậu có bệnh à, sao tự dưng hỏi tôi câu đấy! Tôi mà hối hận thì giờ còn ngồi đây với cậu được à?”
Không có tiếng Lăng Thiên trả lời, trong phòng lại yên lặng.
“ Cậu! nếu như tôi nói kẻ thù của tôi là người cậu sung bái nhất thì cậu có còn đứng về phía tôi nữa không?” Lăng Thiên có chút chân chừ khi nói ra câu này, ánh mắt nhìn thẳng Vân Phong.
“ Thiên, cậu không cần nói gì cả, tôi đã biết hết rồi! Cậu nghĩ còn có ai có thể quan trọng hơn tình cảm giữa chúng ta? Tôi đã biết cậu 15 năm rồi, cậu còn chuyện gì có thể giấu được tôi sao! Thứ tình cảm phù phiếm đó, sùng bái sao, không bằng một góc tình bạn của chúng ta. Ngu ngốc!” Vân Phong có chút tức giận mắng.
Lăng Thiên nở nụ cười nhàn nhạt không nói gì chỉ bước qua vỗ vào vái Vân Phong. Giữa đàn ông với nhau có những chuyện không nhất thiết phải nói ra. Mỗi người tự hiểu trong lòng là được rồi!
……………………………………….
Một lát, âm thanh động cơ xe phá vỡ yên tĩnh, hai người trong phòng vẫn chưa có đứng lên.
“ Cậu chủ, người đã được mang đến, có cần đánh thức cô ta dậy không ạ?” Giọng nói to khỏe nam tính vang lên.
Lăng thiên vẫn không có ý định đứng lên, chỉ nhàn nhạt liếc mắt về phía người đàn ông vừa vào và cô gái trên lưng anh ta, lạnh lùng nói:

“ Hắt nước cho cô ta tỉnh lại.”
Một xô nước được hắt thẳng vào mặt cô gái nằm trên mặt đất khiến cô ta ho sặc sụa nhưng cũng tỉnh lại.
“ Thiên à, sao cậu không có một chút thương hoa tiếc ngọc gì hết cả vậy! Đồ máu lạnh. Chậc..chậc, đáng tiếc quá!”Vân Phong vẫn xem nãy giờ mới lên tiếng nhìn về phía cô gái đang cố ngồi dậy, ánh mắt nhưng lại không có một chút thương xót.
Cô gái hoảng sợ nhìn xung quanh, mái tóc cùng cả người ướt sũng nhưng cũng không hề làm giảm bớt vẻ đẹp của cô. Trông cô thảm hại nhưng lại gợi cho người ta cảm giác thương tiếc. Đáng tiếc là hai người đàn ông đang nhìn cô lại không mảy may rung dộng chút nào.
Đến khi nhìn đến hai người đang ngồi trên ghế liếc mắt nhìn cô tựa như đang xem kịch khiến gương mặt xinh đẹp của Dương Thư Nhã giật mình ngây ngốc hồi lâu mới cất tiếng “ Anh…anh là Lăng Thiên…Lăng tổng sao? Sao tôi lại ở đây?”
Dương Thư Nhã cố nhớ lại trước khi bị bắt. Cô nhớ mình đang đi chơi cùng bạn, rồi cô muốn vào nhà vệ sinh, sau đó hình như có người đã đánh cô, rồi cô không nhớ tiếp theo xảy ra chuyện gì. Hiện tại, có lẽ đã rõ rang mọi chuyện rồi. Cô bị bắt cóc. Chỉ là không ngờ người bắt cóc cô lại là con người kia. Điều này khiến gương mặt mờ mịt của Dương Thư Nhã bỗng trở nên lạnh lùng hơn.
“ Lăng tổng, tuy không biết tại sao anh lại bắt tôi đến đây nhưng tôi khuyên anh tốt nhất nên sớm thả tôi về. Hiện tại vẫn còn kịp, nếu anh tại đây hướng tôi nói lời xin lỗi thì tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Mong anh suy nghĩ kĩ trước khi quá muộn!”
Lăng Thiên nghe cô nói tựa như đang nghe chuyện cười, cả anh và Vân Phong cùng cười to.
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thư Nhã lúc đỏ lúc trắng thay đổi liên tục.
“ Dương tiểu thư, cô có biết mình nói chuyện buồn cười cỡ nào không? Cô nghĩ rằng tôi đã bắt cô đến đây thì sẽ dễ dàng thả cô về vậy sao? Hơn nữa, cho dù có thả thì tôi cũng sẽ có cách làm cho cô không hé răng nửa lời được!” Lăng Thiên trào phúng nhìn cô gái trên đất.
Dương Thư Nhã vuốt mái tóc rối ướt sũng ra sau đứng dậy. Cho dù hôm nay cô có chết ở đây thì cũng chết cho thật oanh liệt.
“ Hừ..Nói đi, anh cần gì? Tiền sao, hay là muốn tôi ngủ với anh! Thẳng thắn nói một câu tôi còn có thể suy nghĩ!” Dương Thư Nhã có chút không để ý hoàn cảnh hất hàm lên nói.
“ Thiên, cô ta đang mời gọi cậu kìa. Nhanh một chút đi chứ, đừng để ngwoif đẹp phải chờ.” Vân Phong rất có ý tứ quét một vòng từ trên xuống dưới trên người Dương Thư Nhã cười ngả ngớn nói.

Lăng Thiên không hề đáp lại mà chỉ dùng ánh mắt xem thường nhìn Dương Thư Nhã.
“ Cô nghĩ mình là ai? Quên thân phận của tôi rồi sao? Muốn tiền, tôi có thể cho cô còn nhiều hơn cả ba cô. Muốn sắc, ít ra cô cũng phải nhìn lại bản thân mình hiện tại một chút chứ. Với cô, tôi không hề có hứng thú.” Lăng Thiên khinh thường nói.
Dương Thư Nhã vừa tức lại vừa thẹn nhất thời không thể phản bác.
“ Lăng Thiên, anh nghĩ mình là ai? Loại người như anh tôi mới không thèm. Rốt cuộc anh bắt tôi đến đây là có mục đích gì? Thống khoái nói một câu xem nào!” Dương thư Nhã tức giận chỉ vào mặt Lăng Thiên mắng to.
Có điều ngay sau đó sắc mặt cô lại xanh mét, đau đớn nhìn ngón tay đã bị bẻ gãy.
“ A…Lăng Thiên, anh làm vậy là có ý gì? Anh…tôi muốn giết anh!” Dương Thư Nhã đau đớn hét, mồ hôi chảy ròng quanh hai má. Cô khiếp sợ nhìn người đàn ông vừa mới bẻ gãy tay cô.
“ Im mồm, cô còn nói tôi cắt lưỡi cô. Trên đời này chưa có ai dám chỉ tay vào mặt tôi. Những người đã từng như vậy thì chết rất thảm. Lần này là một ngón tay, nếu còn lần sau thì sẽ là cái mạng nhỏ của cô đấy. Đừng thách thức tôi, không tin cô cứ thử xem.” Lăng Thiên âm trầm lên tiếng, sát khí tùy ý trỗi dậy khiến gương mặt nhỏ nhắn của Dương thư Nhã tái xanh không dám nói thêm một câu nào.
Lăng thiên vừa lòng nhìn cô gái run rẩy đứng một bên tiếp tục uống rượu.
Dương thư Nhã khiếp sợ nhìn người đàn ông kia, hồi lâu mới cố nhịn đau đớn nơi ngón tay run giọng lên tiếng “ Anh…ít ra cũng phải cho tôi biết lí do bị bắt đến đây chứ?”
“ Ừm, không phải là bắt, mà là mời. Tôi muốn hợp tác với cô.” Lăng Thiên khôi phục thần sắc bình thường tựa như hành động vừa rồi không hề lien quan đến anh.
“ Hợp tác? Tôi có gì để hợp tác với anh?” Dương Thư nhã hoài nghi hỏi.

“ Có đấy. Cái tôi cần chỉ cô mới có thể cho tôi. Hơn nữa, cô cũng là người thích hợp để làm việc này nhất.” Lăng thiên mỉm cười thân thiện nói.
“ Cái anh cần là thứ gì?” Dương Thư Nhã nóng lòng muốn rời khỏi chốn địa ngục ma quỷ này. Chỉ cần tránh xa ác ma này muốn cô làm gì cô cũng có thể.
“ ha ha ha, không vội, ngồi xuống đi, có chuyện gì cũng nên từ từ bàn bạc.” Lăng Thiên mỉm cười chỉ tay vào ghế đối diện cho Dương Thư Nhã.
Dương Thư Nhã băn khoăn một lúc rồi cũng quyết định ngồi xuống.
“ Được rồi, nói đi, anh cần cái gì?”
“ Cái tôi cần là một thứ ở chỗ ba cô. Một bản danh sách có tên những người đứng sau hắc đạo mà ba cô cai quản.” lăng thiên nhấp một ngụm rượu nói.
Dương Thư Nhã giật mình đứng bật dậy “ Anh điên rồi Lăng Thiên. Làm gì có hắc bạch đạo nào ở đây? Vốn dĩ là không có anh bảo tôi lấy như thế nào?”
“ ha ha, Dương tiểu thư, cô còn tưởng những chuyện mà ba cô làm có thể che giấu mãi được sao? Không muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm! Cô tốt nhất nên thành thật với tôi, tôi không có đủ kiên nhẫn đâu.” Lăng Thien ánh mắt và giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.
Dương Thư Nhã biết là không thể giấu nhàn nhạt đáp “ Hừ..Cho dù có thì đã sao? Anh tưởng uy hiếp tôi thì tôi sẽ giúp anh sao? Có giỏi thì cứ việc giết tôi đi. Tôi có chết cũng không phản bội ba tôi.”
Lăng Thiên cười lớn nói “ hay lắm, không hổ là con gái của ông ta. Có điều, mời cô đến đây hôm nay tôi đã xác định là cô sẽ giúp tôi.”
“ Nực cười, nằm mơ giữa ban ngày.” Dương Thư Nhã nổi giận quát.
“ Có lẽ để thay đổi không khí chúng ta nên bắt đầu kể một câu chuyện xưa.”
Lăng Thiên không để ý đến cô tiếp tục nói.
Ngày ấy, có một cô bé 9 tuổi ở cô nhi viện. Trong một đêm, cô nhi viện của cô bị cháy, mọi người đều la hét, giãy dụa tìm cách ra ngoài. Cô bé chui dưới gầm bàn sợ hãi khóc. Một sơ thấy cô bé liền bế cô bỏ chạy ra ngoài nhưng cũng không may bỏ mình trong biển lửa.” Lăng Thiên cố ý ngừng lại xem xét sắc mặt tái mét của Dương thư Nhã. Hài lòng gật đầu mới nói tiếp.
“ Cô bé một mình lang thang ngoài đường, không nơi ở, không người thân. Bụng thật đói, thật rét mà không ai quan tâm cô. Ngày ngày, cô bé chui vào cống ngủ vì sợ lạnh. Đến lúc đói thì tỉnh dậy đi kiếm đồ ăn. Những hôm không có gì ăn, cô bé phải bới rác, tranh giành thức ăn với chó để không chết đói.” Lăng Thiên uống một ngụm rượu lại nói tiếp

“ Rồi một ngày, có một người đàn ông đến dẫn cô đi. Nói với cô rằng họ sẽ về nhà. Cô bé lo sợ đi theo ông ta. Cô được ăn no, được mặc ấm, cô có một mái nhà để che chở. Rồi một ngày có người dẫn cô đi xét nghiệm, người đàn ông nói cô là con của họ. Cô đã thật vui mừng!”
“ Có điều, sự thật có lẽ sẽ mãi bị giấu kín nếu ông bác sĩ làm xét nghiệm hôm đó đã chết. Đáng tiêc, người đàn ông kia vẫn còn quá nhân từ.”
Dương thư Nhã mặt trắng không còn chút máu mềm oặt ngồi trên ghế.
“ Sự thật là, cô bé không phải con gái của người đàn ông đó. Con gái thật của ông ta đã chết từ 9 năm trước. Ông ta sợ người vợ mới tỉnh lại của mình đau khổ vì mất con nên đã tìm một cô bé cùng tuổi về giả mạo.”
Dương thư Nhã đau khổ hét lên, bịt chặt tai lại “ Đừng nói nữa, tôi không tin. Gạt người, tất cả đều là gạt người. Tôi là con gái của ba mẹ tôi, là con gái cảu Dương Trí Chung. Anh không có quyền vu khống tôi.”
“ ha ha ha. Là gạt người hay không chính cô phải là người rõ hơn tôi chứ. Cô bé đó, từ sớm đã biết mình không phài con ruột của ông ta. Chỉ là sau bao năm như thế tại sao lại không thừa nhận. Là vì tiền, hay vì gì? Cô nói đi, tiểu thư Dương Thư Nhã.” Lăng Thiên không để ý nói.
“ Tại sao lại như vậy? Tại sao anh lại biết bí mật này. Tôi đã cố giấu nó suốt bao năm qua, tôi không cần tiền, cái tôi cần chỉ là một gia đình, một gia đình thôi anh có hiểu không?” Dương thư Nhã đau khổ nắm áo Lăng Thiên nói “ Tôi xin anh, đừng nói chuyện này có được không! Tôi không thể, không thể mất nó. Tôi không muốn làm cô nhi. Tôi xin anh, Lăng Thiên!”
Lăng Thiên gạt tay Dương thư Nhã nắm áo anh ra nhàn nhạt nói “ Muốn tôi không nói, có thể. Chỉ cần cô mang bản danh sách về cho tôi, tôi sẽ xem như chưa biết gì hết cả. Cô vẫn sẽ là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thiên mỹ, là con gái của Dương Trí Chung.”
Dương Thư Nhã ngồi đờ đẫn dưới đất hồi lâu mới lên tiếng “ Lăng Thiên, nếu tôi mang bản danh sách về cho anh, anh có chắc làm được những gì mình nói.”
“ tôi chưa bao giờ thất hứa.” Lăng Thiên lạnh lùng đáp.
Tựa như đã có quyết định, Dương Thư Nhã mạnh mẽ đứng dậy vươn bàn tay lành lặn về phía Lăng Thiên “ Được, tôi chấp chận đề nghị của anh, mong anh giữ lời hứa.”
Lăng Thiên mỉm cười nắm tay cô đáp “ tất nhiên rồi. Mong rằng chúng ta sẽ còn nhiều dịp hợp tác hơn nữa.”
Dương Thư Nhã không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn anh sau đó quay người ra ngoài.
Đằng sau cô, Lăng Thiên và Vân Phong nhìn nhau cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận