Yêu Em Thật Không?


Núi Rainier, Thành phố T a, tiểu bang Washington.
Mưa phùn nhẹ, không khí có chút lạnh. Đường lên núi bị sương mù dày đặc bao phủ nên đi lại rất khó khăn.
Một chiếc Audi R8 dẫn đầu đoàn xe đi trước, đằng sau một hàng những siêu xe nối tiếp nhau lên đỉnh núi.
Nguyên Thành bước xuống xe đầu tiên, hốc mắt có chút đỏ nhìn về phía xa xa. Thân hình già nua của lão run rẩy nhẹ, bàn tay nắm chặt cây gậy trong tay. Không ai tiến lên phiền lão, mọi người đều im lặng đứng phía sau.
Có lẽ không ai hiểu rõ cảm giác trong lòng lão bây giờ nhưng đối với tình cảm chân thành của lão lại hết sức cảm động.
15 năm qua, mỗi năm cứ đến ngày này cho dù lão có bị bệnh đến liệt giường hay trời mưa bão thế nào thì lão vẫn đều đặn đến, khóc rồi đi!
Aizz..thực ra, mỗi người chứng kiến cảnh này đều có chút ghen tị đối với người đang nằm dưới đất kia. Làm cái nghề như bọn họ sớm đã không còn xem tình cảm là thứ trọng yếu nữa rồi. Bởi lẽ, tình cảm chỉ trở thành vật cản trên con đường sau này của họ. Đối với họ,trên đời này không còn ai có thể tin tưởng ngoại trừ bản thân.
Con người đang yên ổn an nghỉ kia, khi còn sống đã oanh liệt như thế nào, đáng sợ như thế nào mà đến khi chết vẫn lặng lẽ nằm đó thôi sao? Dưới một nắm đất kia, có thể là anh hùng cũng có thể là tiểu nhân. Trăm vạn năm trước, họ có lẽ là đấng cứu thế nhưng mà trăm vạn năm sau chẳng phải vẫn phải nằm dưới đất để người ta dẫm đạp lên thôi sao? Haizz..nhân sinh một đời tựa như một giấc mộng, đến khi tỉnh mộng thì cũng là lúc chúng ta tạm biệt thế giới này!...
Báo ca à báo ca, cuộc đời anh có được một anh em như vậy thì coi như sống một đời không uổng rồi!

“ Huynh đệ, cậu…aizzz, một năm rồi, lão già ta lại đến thăm cậu đây!” giọng nói của ông có chút nghẹn ngào, vành mắt cũng đã đỏ lên.
“ Thời gian quả không bỏ qua cho người nào, cậu xem, tôi cũng đã hơn 60 tuổi rồi, cũng sắp gần đất xa trời rồi. Nếu quả thật có kiếp sau, tôi cũng muốn tiếp tục được làm huynh đệ của cậu.?” Lão ngập ngừng nói, giọng nói xa xăm, tưởng niệm.
“ từ năm 10 tuổi tôi gặp cậu, chúng ta cùng nhau lăn lộn giang hồ, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Từ một thằng chuyên thu tiền bảo kê cho đén khi có chút thành tựu được làm đại ca nho nhỏ, chúng ta vẫn luôn kề vai sát cánh bên nhau. Aizz, nhớ lại những năm tháng đó thật khiến cho lòng người ta sục sôi lên. Hồi đó, cậu luôn luôn là người bảo vệ tôi, chăm sóc cho tôi. Đối với tôi, cậu không chỉ là một người bạn mà còn là một người anh cả của tôi…." Nói đến đây hốc mắt già nua nhịn không được chảy ra một hàng rồi lại một hàng nước mắt, thân hình lại càng run rẩy dữ dội tưởng như sắp không chống đỡ được.
Mọi người phía sau đều bị cảm động làm đỏ hai vành mắt, không ai nói câu gì nhưng ánh mắt cũng xa xăm hồi tưởng lại quá khứ của mình.
Tiếng bước chân làm một số người chú ý, có người quay lại, phát hiện có người đang tiến đến gần thì khẩn trương phục hồi tinh thần.
“ Đứng lại, nơi này hôm nay giới nghiêm, cô không được phép tiến vào. Mời cô xuống núi.”
Không có tiếng trả lời, cô gái tiếp tực đi về phía trước.
“ không được đi tiếp, nếu không chúng tôi sẽ sử dụng vũ lực.” Thanh âm cũng đã đề cao hơn mấy phần thu hút sự chú ý của mọi người.
Sắc mặt mỗi người đều rất kém, họ theo dõi từng hành động của cô gái, phát hiện cô không để ý đến lời uy hiếp thì ánh mắt càng lạnh hơn.
Hơn trăm người đồng loạt rút súng hướng về phía cô, một giọng nói lành lạnh vang lên “ Lần cuối, yêu cầu cô đứng lại.”
Vẫn không có tiếng trả lời.
“ Bắt cô ta lại.”
Hai người tiến đến gần cô vung tay định bắt bất ngờ bật ngửa ra sau. Không ai thấy cô ta đã làm gì, chỉ thấy một thân ảnh nhoáng lên sau đó hai người kia bị đánh bật trở lại.
“ Tránh ra, đừng cản đường tôi.” Cô gái lành lạnh nói.
Bùm….
Tiếng súng nổ khiến người giật mình, mọi người bất giác quay lại nhìn người nổ súng. Mà ngay cả hắn cũng giật mình không kém, ngơ ngác nhìn khẩu súng trong tay rồi lại nhìn đến người con gái vừa rồi.
Cô ta không hề bị làm sao, mảy may góc áo cũng không bị. Tất cả đều bị làm cho khiếp sợ, đờ đẫn đứng nhìn. Cô ta, cô ta rốt cuộc là người hay quái vật, cư nhiên có thể trốn thoat được súng đạn!
“ Có chuyện gì vậy? Không biết hôm nay không được nổ súng sao?” Thanh âm uy nghiêm lên tiếng chứa đựng sự tức giận.

Nguyên Thành từ hàng người đi ra, lão rất tức giận. Hôm nay là ngày giỗ cảu huynh đệ lão nên lão đã dặc biệt nghiêm lệnh không được nổ súng tránh quấy rầy an nghỉ của hắn. Mấy người này thực sự là chán sống rồi.
“ Chú Thành!” Cô gái mở miệng gọi.
“ A, tiểu thư.”Nguyên Thành lúc này mới chú ý đến người đang bị chĩa súng vào vào đầu, ngạc nhiên nói.
“ Cháu đến thăm chú Báo.” Dương Mỹ đi thẳng đến chỗ Nguyên Thành, bỏ qua vẻ mặt khiếp sợ của mọi người nói.
“ À, vậy sao, tiến lên đi, ta cũng vừa mới tới được một lát thôi!”nói rồi lão nắm tay cô đi về phía trước.
Cách đó không xa.
Một người nắm trong tay ống nhòm quan sát từng hành động của bên kia.
Phát hiện người đến là cô, hắn tức giận ném ống nhòm xuống đất **** một câu sau đó chạy đi.
“ Thiên, cậu đi đâu. Sắp đến lúc rồi.” Vân Phong chạy đến nắm tay lăng Thiên kéo lại không cho anh đi.
“ Bỏ tay ra, tôi đi bắt con nhóc kia lại.” Lăng Thiên gằn từng tiếng nói.
Vân Phong khiếp sợ nhìn anh “ Cậu điên rồi sao? Bom đã được hẹn giờ, cậu đi khác nào tìm chết.”
“ Tôi không quan tâm, cứ tiếp tục kế hoạch, tôi sẽ trở về trước khi nó nổ.”

Lăng Thiên giằng tay ra khỏi Vân Phong nhưng không được, anh tức giận quay lại giáng một cú đấm vào mặt anh ta khiến Vân Phong ngã ra đất. Sau đó mới vội vàng chạy đi.
10 phút… 15 phút… 20 phút…
Vẫn chưa thấy Lăng Thiên quay trở lại. Vân Phong lo lắng đến mức đi đi lại lại, nhiều lần muốn chạy đi kiếm tên khốn kia. Nhưng vì không thể bỏ mặc mọi chuyện ở đây nên chỉ có thể ở lại.
“ 5 phút nữa thôi, Lăng Thiên, tên khốn nhà cậu rốt cuộc đang ở chỗ nào, mau trở về nhanh lên. Cậu là tên ********, ôn dịch, cậu mà có chuyện thì tôi sẽ không tha cho cậu.” Vân Phong ngơ ngác lẩm bẩm nói.
Cuối cùng….
Oành…Bùm…
Tiếng nổ dữ dôi kéo anh trở lại, cả ngọn núi phút chốc bị san bằng gần một nửa, đất đá bay tứ tung, khói ngập trời. Đừng nói đến người, ngay cả thần tiên cũng khó mà sống sót sau vụ nổ đó.
“ Lăng Thiên, cậu ********, dám không trở về, tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”
Vân Phong suy sụp ngồi bệt xuống đất, khóe mắt chảy ra dòng lệ. Ai bảo con trai không khóc, con trai chỉ khóc khi đã quá đau lòng mà thôi…
“ Mau…mau, còn đứng đó làm gì, tìm người cho tôi. Sống phải thấy người, chết…phải thấy xác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận