“ Cẩn thận….!” thanh âm tràn đầy lo lắng cùng ánh mắt kiên quyết kia lại vừa hiện lên trong mơ của Dương Mỹ. Cô nhíu mày, cố lắc mạnh đầu để xua đi những phần kí ức không nên có đó nhưng lại càng khiến nó hiện rõ hơn.
Đã 3 ngày kể từ khi hai người được cứu, Dương Mỹ cũng không biết người đàn ông kia đã khỏe chưa! Nhiều lúc cô đã suýt không kiềm chế được hỏi một y tá chăm sóc. Điều này khiến tâm trí luôn ổn định của Dương Mỹ lần đầu tiên có cảm giác đau đầu.
Ngày đó, khi hai người bị rơi xuống vách núi, Dương Mỹ vốn có khả năng tự bảo vệ bản thân mình, ít ra cũng sẽ không bị thương đến nỗi mất mạng. Có điều, ngay khi hai người vừa rơi xuống, một vòng tay rắn chắc, ấm áp đã ôm chặt lấy cô khiến Dương Mỹ có ý nghĩ vùng ra cũng không có cách. Mà chính người đó lại dùng bản thân hắn làm chỗ dựa cho cô, che chắn cho cô mấy lần thoát hiểm. Cho nên, hai người cùng nhau rơi xuống nhưng hắn lại bị thương đến nỗi gần như mất cái mạng nhỏ còn cô thì chỉ bị thương nhẹ.
Dương Mỹ cũng không biết làm sao để đối mặt với người đó cho nên khi hắn tỉnh lại cô chỉ còn cách cố tỏ ra lạnh lùng, xa cách để che giấu nội tâm lần đầu gợn sóng của mình. Dương Mỹ chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, cũng chưa bao giờ để ai phải bảo vệ cô. Ngay cả khi bị Giáo quan phạt chạy 10 vòng quanh đảo hay đứng dưới mưa tập giữa trời đông cũng chưa hề thấy cô biến sắc. Từ trước đến nay, cô luôn là người đi bảo vệ hoặc giết người khác chứ chưa bao giờ giao tính mạng của mình cho bất kì ai. Lần này, có thể nói là Lăng Thiên đã hai lần cứu cô, điều này khiến trong nội tâm của Dương Mỹ thật không biết làm sao mới tốt!
Khi hai người nói chuyện, nhiều lúc không biết là vô tình hay cố ý, những câu nói của hắn tựa như hai người đã quen biết từ trước, thậm chí còn rất thân thuộc. Mỗi khi sát khí trong cô vừa vùng dậy thì lại bị ánh mắt đau lòng của hắn làm dịu đi. Dương Mỹ cũng không biết bản thân đã mấy lần có ý nghĩ sát nhân trong đầu nhưng rốt cuộc là cô cũng đã không làm được điều đó.
Dương Mỹ từng nghĩ cảm giác của bản thân là sai lầm vì từ lần đầu tiên hai người gặp mặt cô đã cảm thấy hắn thật quen thuộc, cũng không khiến cô ghét bỏ như với nhiều người đàn ông khác.
Càng nghĩ, Dương Mỹ lại phát giác ra bản thân lại có chút đau hai bên Thái Dương. Ngay lúc này tiếng mở cửa kéo dòng suy nghĩ của cô lại
“ Mỹ Mỹ, cậu dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa!” thanh âm tràn đầy lo lắng của Phương Du vang lên, cô bước nhanh về phía giường của Dương Mỹ kiểm tra.
Dương Mỹ mỉm cười nhìn cô “ Mình không sao, khỏe rồi mà! Cậu có thể đi làm thủ tục xuất viện…”
“ Không thể. Cậu ngoan ngoãn nằm nghỉ thêm vài ngày nữa, đến bao giờ bác sĩ đồng ý thì mới được về.” Chưa kịp đợi Dương Mỹ nói hết Phương Du đã kiên quyết gạt bỏ.
Câu nói vô tình của Phương Du khiến Dương Mỹ nhăn mặt thật sâu, cố làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu để được đồng tình. Nhưng mà lần này trời lại phụ lòng người, so về mặt này quả thực Dương Mỹ còn kém xa Phương Du nhiều nhiều lắm!...
“ Được rồi, không cho phép cậu theo mình dây dưa chuyện này nữa, ý mình đã quyết, cho dù cậu có dùng 90 con trâu cũng không thay đổi được gì đâu.”
Phương Du thật khảng khái chặt đứt mọi hi vọng của Dương Mỹ nhưng khi nhìn đến vẻ mặt méo hẳn đi của cô lại không đành lòng “ Aizz…thôi được rồi, chỉ cần cậu hứa nằm thêm một ngày nữa thì ngày mai mình sẽ cho cậu xuất viện.”
Câu nói nhất thời nhận được sự đồng tình của Dương Mỹ. Ít ra thì một ngày vẫn còn tốt hơn là nằm đây một tuần.
“ À, phải rồi, mình đem chuyện của cậu nói cho ba nuôi, ông ấy nói mấy ngày nữa sẽ đến thăm cậu.”
“ Phương Du, sao cậu có thể đem chuyện này nói cho ba nuôi. Ông ấy già rồi, mấy chuyện này đối với thân thể ông ấy cũng không tốt.” Dương Mỹ nhíu mày nói cũng không gọi cô là Du Du như mọi ngày hiển nhiên là đã có chút tức giận.
“ Cậu còn trách mình được sao? Mấy ngày trước cậu mất tích, ba nuôi gọi cho cậu mãi không được nên mới phải gọi ình. Cậu cũng biết tính ba nuôi rồi, nếu không có câu trả lời thuyết phục thì đừng mong ông ấy bỏ qua.” Phương Du cũng bất mãn lên tiếng.
“ Là vậy sao! Cho mình xin lỗi. ba nuôi có nói bao giờ sẽ đến không?”
Dương Mỹ cũng nhận ra bản thân có chút qua đáng đành phải ngượng ngùng nói lời xin lỗi.
“ Không có nhưng chắc là trước khi máy bay cất cánh thì sẽ gọi cho chúng ta thôi.” Phương Du cũng không phải người chấp nhất nên khi có được lời xin lỗi cũng thoải mái bỏ qua “ À, phải rồi, mấy hôm trước để cậu nghỉ ngơi nên mình không hỏi, hôm nay nhân lúc này cũng hỏi luôn. Mình nghe nói khi cứu cậu còn có một người nữa phải không? Hình như hắn còn bị thương rất nặng đến bây giờ vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Hai người cũng coi như là có duyên, gặp nạn không chết, mình nghĩ cậu cũng nên đi xem hắn một chút.”
Câu nói của Phương Du khiến gian phòng độ nhiên im lặng, mãi cho đến khi cô định lên tiếng gọi Dương Mỹ thì mới có tiếng đáp lại “ không cần đâu, nếu hắn vẫn chưa chết thì cũng không cần đi thăm nữa.”
“ Sao có thể thế được, dù sao hai người cũng…” Phương Du không cho là đúng nói.
“ Mình mệt mỏi rồi, muốn ngủ một lúc, cậu ra ngoài trước đi.” Dương Mỹ đánh gãy lời nói của cô.
Phương Du khó hiểu nhìn cô nhưng vẫn theo lời cô đứng dậy ra ngoài.
“ À, suýt nữa đã quên, Dương trí Chung và bà Lan cũng vừa mới đến đây nhưng lúc đó cậu đang ngủ nên mình đã bảo họ về trước rồi.” Trước khi bước ra khỏi cửa Phương Du bất chợt vỗ mạnh vào đầu quay lại nói.
“ Mình biết rồi.” Dương Mỹ nhàn nhạt nói.
“ Aizzz..thôi cậu ngủ đi, mình đi đây.” Phương Du biết trong lòng Dương Mỹ bây giờ tâm trạng cũng không được tốt lắm nên chỉ đành thở dài bước ra ngoài.
……………………….
Ở một nơi khác cũng trong bệnh viện.
“ Bác sĩ, tấm phim này là….” Thanh âm run run nói.
“ Như anh thấy, tình trạng của bệnh nhân rất có thể sẽ bị liệt.” Giọng nói già nua bình thản đáp, ông ta sớm đã chai lì đối với phản ứng tương tự của người nhà bệnh nhân.
“ Vô dụng. Tôi cần các người làm gì? Nếu không thể chữa khỏi cho bạn tôi thì cái mạng nhỏ của ông cũng coi như xong đi.” Vân Phong trầm giọng quát, sát khí tùy ý trỗi dậy khiến gương mặt già nua phút chốc rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
“ Xin lỗi, bệnh viện của tôi thật sự đã hết cách. Coi như anh giết tôi cũng không thay đổi được gì. Theo trình độ của nước Mỹ hiện nay nhiều nhất chỉ có thể khồi phục 80% chức năng của cánh tay đó. Nếu anh không tin có thể tìm ngài Geogre, ông ấy là chuyên gia giỏi nhất về lình vực này.” Tuy sợ hãi nhưng vì trách nhiệm bác sĩ cũng không cho phép mình được nói dối bệnh nhân.
“ Hừ. 80%? Ông có biết hắn là ai không hả? Cái tôi muốn không chỉ là như thế, tôi muốn 90 thậm chí là 100%. Tôi không quản các người dùng biện pháp gì, cũng không quản bỏ ra bao nhiêu, chỉ cần có thể chữa khỏi cho hắn.” vân Phong mắt vằn đỏ rít qua kẽ răng. BÀn tay đặt dưới gầm bàn đã nắm chặt đến khớp xương kêu răng rắc. Nếu không phải cố giữ bình tĩnh có lẽ anh đã nhảy chồm về phái bác sĩ già giết chết ông ta.
“ Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức.”
“ Tôi không cần lời hứa suông, tôi cần là kết quả. Nếu các người không làm hắn bình phục hẳn tôi sẽ thiêu trụi cái bệnh viện này.”
“ Về chuyện ngài Geogre, ông ấy không ở trong nước mà đang tham dự hội nghị y học ở Anh, chúng tôi không thể mời ngài ấy về trong thời gian này!” Bác sĩ John ngập ngừng nói.
Vân phong nhíu mày “ Ông không cần lo lắng chuyện này. Ngày mai tôi sẽ cho người mời ông ta về. Các người phối hợp với hắn chữa thật tốt cho bạn tôi.”
“ Thật tốt quá, thành tựu của ngài Geogre trong lĩnh vực này đã được cả Thế giới công nhận. Có ông ấy ở đây thì ca phẫu thuật có lẽ sẽ thành công.”
Nghe được lời đảm bảo của Vân Phong, bác sĩ John bỗng thở phào một hơi. Tuy rằng trong nước lẫn trên Thế giới danh tiếng của ông ta trong lĩnh vực y cũng không nhỏ nhưng đối với ca phẫu thuật kia ông lại không nắm chắc có thể chữa khỏi hoàn toàn. Có lẽ, ngài Geogre còn có khả năng.
Vân Phong cũng không hoàn toàn hài lòng về câu trả lời của ông ta nhưng sự tình gấp gáp anh cũng không có nhiều thời gian nói chỉ đành ra ngoài ban công gọi một cuộc điện thoại quốc tế. Sau khi nhận được lời đảm bảo của đối phương mới hoàn toàn thở phào một hơi.