“ Mỹ…”
Cánh cửa phòng bất ngờ mở khiến mọi người trong phòng nhất loạt quay lại nhìn.
Phương Du nhìn hai người trong phòng thấy rất khó xử, những câu đến cửa miệng rồi cũng không biết nói như thế nào.
“ À…chào hai bác!” Phương Du mỉm cười gượng gạo nói, bản thân cô cũng không biết nên đi hay ở.
Lúc này, giọng nói của Dương Mỹ vang lên “ Du Du, cậu tiễn hai vị này ra ngoài hộ tớ, tớ muốn nghỉ ngơi.”
Phương Du đưa ánh mắt về phía hai người còn lại trong phòng, cô vẫn chưa nói gì.
“ Cháu gái, cháu có thể tránh mặt một chút được không? Ta có chuyện muốn nói với tiểu Mỹ! Chỉ một chút thôi, có thể chứ?” Dương Trí Chung quay sang mỉm cười nói, giọng nói cũng mang theo một chút ra lệnh. Tuy đã già nhưng dù sao cũng là cả đời đứng trên vị trí cao hơn người nên ngay cả khi thỉnh cầu cũng mang theo chút ý vị không thể từ chối.
Phương Du hết nhìn ông lại quay sang nhìn Dương Mỹ, hồi lâu mới thở dài nói:
“ À…Chuyện này…thôi được rồi, hai bác cứ nói chuyện tiếp đi nhưng nhớ là nhanh một chút, dù sao Mỹ Mỹ cũng vẫn cần nghỉ ngơi nhiểu. Cháu ra ngoài trước” Phương Du bất đắc dĩ nói rồi quay sang Dương Mỹ nhìn vào sâu mắt cô nói “ Mỹ Mỹ, xin lỗi nhưng tớ nghĩ cậu vẫn nên đối mặt với nó đi thôi đừng trốn tránh mãi nữa, mình cũng chỉ là muốn tốt cho cậu.”
Nói rồi Phương Du khép lại cánh cửa, cô cũng không có ý định đứng ngoài nghe trộm. Dù sao cũng là chuyện gia đình người ta không đến lượt người ngoài như cô xen vào. Cho dù cô có là bạn bè thân đến không thể thân hơn của Mỹ Mỹ nhưng có một số chuyện không phài cô muốn là được.
Trong phòng, Dương Mỹ sắc mặt có chút tái nhợt lạnh lùng nhìn hai người đang đứng trước mặt. Cô im lặng không nói nhưng bàn tay dưới chăn đã nắm chặt đến nỗi ngón tay trắng bệch cả rồi.
Bà Lan là người đầu tiên phá vỡ im lặng “ Tiểu Mỹ..vết thương của con tốt hơn rồi chứ? Có cần chúng ta mời về một chuyên gia trị liệu riêng cho con không?” Thanh âm cũng nồng đậm lo lắng, sự chân thực trong đó chỉ cần không phải ngu ngốc cũng đều đoán ra được.
Nhưng cho dù là như vậy thì ngay cả lông mày Dương Mỹ cũng không nhếch, cô nhàn nhạt nói “ Cảm ơn, không cần đâu. Thân thể tôi rất tốt, không nhọc hai vị quan tâm.”
“ Thực ra cũng không nên quá chủ quan, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng nhưng nếu để lại di chứng e là…” bà Lan tiếp tục khuyên nhủ nhưng chưa nói hết câu đã bị Dương Mỹ đánh gãy:
“ Tôi đã nói không cần sao bà dài dòng quá vậy!”
Bà Lan giật mình cũng không nói thêm câu nào, khuôn mặt xinh đẹp có chút khó coi nhưng không hề có vẻ gì tức giận.
Ngược lại, Dương Trí Chung từ nãy giờ vẫn không lên tiếng lúc này mới nói: “ Tiểu Mỹ, sao con có thể nói với dì như vậy! Dì đang quan tâm đến con sao con lại không hiểu chứ?”
Dương Trí Chung cũng có chút tức giận nhưng cũng không dám quá nặng lời, chỉ nhẹ giọng khiển trách.
Dương Mỹ nhếch một nụ cười nhạt châm chọc nói “ Thực xin lỗi…tôi chính là cố tình không hiểu, hơn nữa cũng sẽ không thể nói được một câu nào tốt hơn. Nếu hai vị không thích tôi cũng không giữ lại, cửa ở đằng kia, không tiễn!”
Hai người nhất thời sắc mặt khó coi đến cực điểm, ý tứ trong lời nói của Dương Mỹ không phải bọn họ không hiểu, e là người chậm hiểu nhất cũng nghe ra ý châm chọc trong đó.
Dương Trí Chung càng cảm thấy mình làm người rất thất bại đặc biệt là làm cha. Cuộc đời này e là đến cuối đời ông cũng không thể nhận về đứa con gái này.
“ Aizzz…Tiểu Mỹ…thôi..bỏ đi. Con cũng cứng đầu như ta hồi trẻ vậy.” Dương Trí Chung thở dài cảm thán một câu.
Dương Mỹ không nói gì chỉ hừ lạnh một tiếng, ngay cả mắt cũng không thèm liếc ông ta.
“ Tiểu Mỹ, chuyện lần này con có đoán được là do ai làm không?” Lúc nói câu này vẻ mặt của Dương Trí Chung rất nghiêm túc, trong giọng nói còn ẩn ẩn sát khí.
Nói đùa, vụ nổ này không những làm mất đi 40% lực lương nòng cốt của bang phái mà còn suýt nữa hại chết đứa con gái bảo bối của ông và cả lão Thành nữa. Dương Trí Chung thề phải tìm ra tên khốn khiếp nào đã làm sau đó cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết. Tuy nói ông đã rút lui nhưng cũng không phải tùy ý để chó khinh được. Thế lực ông nắm giữ không phải ai cũng có thể hình dung ra, cho dù sức tưởng tượng của hắn có mạnh cỡ nào thì e là cũng không thể đoán hết được sâu xa bên trong. Cả đời ông có thể nói là không việc gì không làm, giết người, lừa tiền, buôn lậu ngay cả gian thương cũng làm mấy chục năm rồi, các mối quan hệ của ông không cần nói cũng biết là rộng thế nào!
Dương Mỹ cũng bất giác nhíu mày. Không phải cô chưa từng nghi ngờ qua ai, thực ra ngay khi bị mưu hại cô đã có một danh sách những kẻ tình nghi trong đầu nhưng rất nhanh sau đó đều bị cô gạt bỏ. Nếu là trước kia với thân phận đó thì cũng không có gì lạ nhưng thân phận bây giờ của cô cũng chỉ có 4 người biết. Hơn nữa 4 người này cô lại hoàn toàn tin tưởng không hề bán đứng cô. Cô thực không nghĩ ra là ai có cái bản lình đó. Ngay cả ngày trước khi còn là Satan, người biết cô là nữ cũng không nhiều, biết được cũng chủ yếu là đoán mò. Những người gặp qua cô có người nào còn sống đâu, Dương Mỹ chưa bao giờ làm việc cẩu thả, công việc của cô luôn luôn sạch sẽ gọn gàng chứ không bao giờ ướt át, bẩn thỉu cả.
Cho dù là Dương Mỹ cũng trăm triệu lần không ngờ thân phận cùa cô sớm đã bị người ta biết được, hơn nữa kẻ này thủ đoạn tàn nhẫn chi có hơn chứ không có kém hơn cô.
“ Chuyện này…tôi cũng không nghĩ ra là ai! Có điều, tôi sẽ tự có cách giải quyết của tôi, không cần ông bận tâm.” Dương Mỹ nhíu mày hồi lâu mới nói.
“ Tiểu Mỹ, con phải biết chuyện này không chỉ liên quan đến một mình con mà còn là vấn đề của tổ chức. Ta phải tìm ra tên đó và kẻ đứng đằng sau hắn. Tuy rằng ta không còn là thành viên của tổ chức nhưng đó cũng có tâm huyết cả đời của ta trong đó. Kẻ nào muốn phá hủy nó phải bước qua xác cảu ta trước..”
Dương Trí Chung đã rất lâu rồi mới thể hiện ra uy thái của một kẻ đứng đầu trước mặt Dương Mỹ. Điều này khiến Dương Mỹ cũng bất giác nhìn ông ta thật sâu, trong mắt cũng không biết là suy nghĩ gì.
“ Tùy ông thôi, muốn quản cũng được nhưng đến lúc tôi tìm ra kẻ dó thì chính tay tôi sẽ xử lí hắn trước.”
“ ừm…chuyện này cũng không có gì, chỉ cần biết được sau lưng hắn là ai hoặc tổ chức nào là được. Được rồi, không nói chuyện này nữa, vết thương của con chưa lành hay là nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa rồi hãy xuất viện. Chuyện của Tập Đoàn cứ giao cho tiểu Nhã quản lí. Dù năng lực của nó không tốt nhưng cũng coi như là cơ hội học tập.”
Dương trí Chung biết được ý định xuất viện của Dương Mỹ khi nói chuyện với viện trưởng. Mấy ngày qua ngày nào Dương Mỹ cũng đề cập đến vấn đề này với ông ta. Nếu không phải Phương Du cứng rắn ép cô ở lại thì cái bệnh viện nho bé này cũng đâu thể giữ chân được cô.
Nói đến chuyện này khuôn mặt lạnh lùng của Dương Mỹ hiện lên một chút tức giận “ Sức khỏe của tôi tôi là người rõ nhất, chuyện ra viện tôi tự có quyết định. Tập Đoàn tôi sẽ không giao vào tay ai, không phải tôi sợ cô ta cướp của tôi vì cô ta vốn không có cái bản lĩnh đó. Tôi chỉ không muốn Tập Đoàn trượt dốc vì cô ta. Lần trước ông an bài cô ta một chức vị ăn không ngồi rồi, vô dụng trong tập đoàn tôi sở dĩ không nói là còn có chút nể mặt ông. Đừng có để đồ vô dụng đó làm tôi tức giận thêm nữa. Tập Đoàn không phải nơi từ thiện, nếu mỗi người đều như cô ta thì Tập Đoàn sớm muốn cũng sụp đổ. Ông cũng đã từng quản lí nó không phải ông không hiểu.”
Khuôn mặt Dương Trí Chung cũng có một chút tức giận “ Cho dù Thư Nhã có như thế nào nhưng đó cũng là chị con. Đã là chị em thì phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Sao có thể vì một người vô dụng mà vứt bỏ người đó. Tập Đoàn sau này cũng sẽ có một phần là của Thư Nhã, con bồi dưỡng nó sau này cũng sẽ giúp ích cho Tập Đoàn, củng cố địa vị của con.”
“ Hừ, có phải chị em hay không trong lòng ông phải rõ hơn tôi. Sau này Tập Đoàn cũng không có một phần nào của cô ta. Nếu cô ta có năng lực thì hãy bắt đầu bằng chính khả năng của mình, nếu quả thực cô ta làm được tôi cũng không để ý đến thân phận là gì mà trọng dụng cô ta.” Dương Mỹ khinh thường nói, khi nói còn như vô ý liếc mắt về phía bà Lan.
Dương Trí Chung giật mình nhìn cô, trong mắt có cả nghi vấn và đau xót
“ Ta biết đối với con Tập Đoàn mới là quan trọng nhất, bất kì thứ gì ảnh hưởng đến lợi ích của Tập Đoàn con đều không do dự dẹp bỏ nó. Đối với một thương nhân thì đó là chuyện tốt nhưng đổi lại con không cảm thấy làm vậy là quá vô tình hay sao?”
“ “Thương trường như chiến trường” không có chỗ cho kẻ có lòng dạ đàn bà có chỗ đứng. Ông không bán người ta thì chính là người ta bán ông, không giết nó từ trong trứng chẳng lẽ lại đợi nó trưởng thành mới giết sao? Xin lỗi, tôi không có cái tác phong làm việc đấy. Uổng phí cho ông sống ở cái xã hội ăn thịt người này lâu như vậy mà không hiểu được đạo lí đơn giản này.”
Dương trí Chung bất lức nói “ Không phải ta không hiểu mà là ta đã quá hiểu rồi nên mới khuyên con như vậy. Mặc kệ con đấu tranh bao lâu, nỗ lực đến thế nào thì đó chằng qua cũng chỉ là vàng bạc ngoài thân, cái quan trọng là tình thân thì con lại mất đi. Ta vốn dĩ hiểu hơn nữa cũng rất hối hận rồi cho nên mới khuyên con như vậy, ta cũng không muốn con mắc sai lầm giống ta.”
Nói đến đây, Dương Trí Chung thương tiếc nhìn về phái bà Lan, trong ánh mắt nhu tình khó giấu, hối hận cũng rất nhiều. Mặc kệ thế nào thì đời này ông nợ bà cũng quá nhiều rồi, e là cả đời trả cũng không đủ. Kiếp sau, nếu quả that có kiếp sau ông cũng muốn dùng cả đời để bù đắp cho bà.
“ Tình thân…ha ha ha…ông có can đảm nói đến hai chữ này trước mặt tôi sao? Ông vốn dĩ không xứng có nó vì chính ông…chính ông đã bóp chết nó...bóp chết trái tim của một người phụ nữ hết mực yêu ông, cũng là…bóp chết trái tim của tôi. Hiện tại, ông dám nói đến nó trước mặt tôi! Tôi nói cho ông biết, từ sau ngày đó con người tôi đã không còn cái gọi là trái tim, là tình thân nữa rồi. Cái tôi có bây giờ chỉ còn hận thù và đau khổ mà thôi. Nếu được, tôi sẵn sàng bán linh hồn tôi cho quỹ dữ cũng muốn ông mãi mãi không được hạnh phúc. Ha ha ha…” Dương Mỹ có chút điên cuồng nói, giọng cuồng tiếu khiến người khác rùng mình. Ánh mắt cô vằn lên tia máu đáng sợ, khi nói gần như là rít qua kẽ răng.
Dương Trí Chung bất giác lùi về phía sau, bà Lan sắc mặt trắng bệch không ngừng lắc đầu.
“ Không…không…con đừng nói thế, đừng nguyền rủa ba con, nếu có trách cũng trách ta đi. Đừng nguyền rủa ba con, đừng nguyền rủa…” bà Lan yếu ớt đến bên giường nắm tay Dương Mỹ thì thào nghẹn ngào nói, hai mắt hai dòng nước mắt thi nhau chảy xuống, cả người đều run rẩy.
Dương Mỹ hất tay bà ra lạnh lùng nói “ Đừng có đụng bàn tay bẩn thỉu của bà vào tôi, chính vì hồ li tinh như bà ông ta mới phản bội mẹ con tôi. Đừng chơi trò đáng thương trước mặt tôi, tất cả đều vô ích thôi. Không riêng gì ông ta mà ngay cả bà cũng đừng hòng thoát được.”
Bà Lan không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa mà không nói câu gì.
Dương Trí Chung đến bên giường dìu bà dậy, đứng lui về sau. Bà Lan gục đầu vào vai ông càng khóc lớn hơn.
Dương Mỹ thấy tình cảnh vậy cũng chỉ lạnh lùng cười giễu cợt.
“ Aizz…vẫn biết con cố chấp nhưng không ngờ lại đến mức độ này. Thôi, nếu đã vậy thì ta cũng không còn gì để nói nữa. Ta đi đây!” Dương trí Chung đau buồn nói sau đó ôm theo bà lan quay người ra cửa.
“ Khoan đã…” Giọng nói của Dương Mỹ bất chợt vang lên.
Dương Trí Chung cũng không có quay đầu lại mà chỉ đứng quay lưng về phía cô. Có lẽ ông không muốn tiếp tục hi vọng để rồi lại quá thất vọng nữa.
“ Chuyện năm đó…hình như tôi đã quên điều gì phải không? Sao tôi cảm thấy nó rất quan trọng với tôi.” Dương Mỹ ngập ngừng nói, câu nói khiến Dương Trí Chung giật mình quay người lại, bà Lan cũng không còn khóc nữa.
“ Con nói…chuyện năm đó…ý của con…là chuyện nào?” Dương Trí Chung lắp bắp hồi lâu mới nặn ra được một câu hoàn chình.
Nhưng vấn đề là ngay cả Dương Mỹ cũng không biết là chuyện gì. Cô chỉ có cảm giác rằng bản thân đã quên một cái gì đó rất quan trọng nhưng lại không thể nghĩ được ra nó là gi! Nhất là sau khi gặp được Lăng Thiên và nghe những câu nói của anh ta cảm giác trong cô càng mãnh liệt.
“ Tôi…tôi cũng không biết được nữa. Tôi có cảm giác nó rất quen nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu. Phải rôi, kí ức của tôi…kí ức trước năm 5 tuổi tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. Điều này…có liên quan đến nó phải không?” Dương Mỹ ôm lấy đầu mình thì thào nói.
Câu nói khiến cả người Dương Trí Chung bất giác mềm nhũn, hai chân suýt không chống đỡ được, nếu không phai có bà Lan có lẽ ông đã ngã khuỵu ở đây. Vẫn biết không nên quá hi vọng nhưng hết lần này đến lần khác đều không khống chế được bàn thân mình muốn thử.
“ Là chuyện này sao! Thực ra cũng không có gì cả. Chỉ là năm con 5 tuổi thì bị sốt ột lần suýt nữa đã mất mạng. Tuy rằng đã cứu được nhưng kí ức trước đó con lại quên hết chỉ nhớ một số thứ rất quan trọng như chúng ta và những người thân nhất với con, ngoài ra đều đã quên. Ta và mẹ con cũng không muốn con bị bóng ma tâm lí nên quyết định không nói cho con hơn nữa chuyện này chúng ta cũng không nghĩ rằng nó quan trọng với con nhiều lắm.” Dương Trí Chung có chút vô lực nói.
Dương Mỹ như bừng tỉnh nhíu mày nói “ Nếu đã như vậy, tôi hiện tại rất muốn biết năm đó tôi đã trải qua những gì, quen biết những ai. Ông…có thể hay không…giúp tôi?”
“ Tất nhiên là được, năm đó mẹ con có viết nhật kí ghi lại quá trình trưởng thành của con, còn có cả băng ghi hình và rất nhiều ảnh chụp nữa. Ta nghĩ như vậy chắc cũng giúp con nhớ ra chút gì. Nếu vẫn không được ta có thể kể lại cho con. Chuyện hồi bé của con ta vẫn còn nhớ rất rõ.” Dương Trí Chung mỉm cười nói, ánh mắt cũng xa xăm lắm!
Dương Mỹ cũng vậy, cô bất giác nhớ lại khoảng thời gian những năm đó nhưng rất nhanh cô đã nhanh chóng rũ nó ra khỏi đầu “ Được. Ông hãy gửi tất cả chúng cho tôi.”
“ Ngày mai ta sẽ cho người mang đến cho con.”
“ Cảm ơn!” Dương Mỹ hơi ngượng ngịu khi nói ra hai chữ này nhưng rốt cuộc vẫn nói được.
“ Không có gì. Chúng ta về trước. Con nghỉ ngơi đi!” Dương trí Chung cười nhẹ rồi ôm theo bà Lan ra ngoài.