Sân bay Washington, 10 giờ 25 phút…
“ Richard, tôi đã xuống máy bay, mọi sự vụ bên đấy cậu hãy xử lí cho tốt. Trong khoảng thời gian tới tôi sẽ không về, nếu có vấn đề gì hãy hỏi ý kiến của lão Bob, lão già này cũng thật cứng đầu, nếu tôi không đưa ra chút lợi ích nhỏ thì lão cũng chẳng thèm quản chuyện của Tổ chức. Hừ…đợi có cơ hội ta sẽ cho lão đẹp mặt. Được rồi, các cậu hành sự cho cẩn thận, đừng có làm mất mặt của tôi, cái gì nên làm thì làm, nên bỏ thì bỏ. Nếu không được cứ thẳng tay mà chém, nhất là mấy cái lão sống dai của Tam giác quỷ đó. Tôi không tin tiền của tôi không đè chết được mấy lão.”
Một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, tướng mạo nghiêm nghị có chút anh tuấn. Trên người tản mát hương vị đàn ông thành thục, nam tính hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt, đặc biệt là mấy cô gái trẻ.
Người này cũng không hề để ý những cái liếc mắt của các cô gái, một đường thẳng tiến ra phía cửa.
Vừa thấy ông ta, hai người đàn ông to lớn mặc toàn thân đồ đen vội vàng chạy lại:
“ Ông chủ!”
Người đàn ông gật đầu đưa hành lí ột trong hai người rồi bước lên xe. Từ đầu đến cuối ông ta chưa hề bỏ điện thoại ra khỏi tai.
“ Bob, cái lão già chết tiệt, ông còn định lải nhải với tôi cái vấn đề này đến bao giờ. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tìm cho ông một đệ tử tốt nhất, tin tôi đi, so với Du Du nó chỉ kém một chút thôi.”
Người đàn ông có chút mất kiên nhẫn đưa tay lên vuốt trán.
“ Lại gì nữa, ông cũng đừng có mà lòng tham không đáy như vậy, ông tưởng kiếm được người phù hợp với tiêu chuẩn của ông mà dễ à. Có giỏi thì ông tự đi mà tìm.” Người đàn ông lớn tiếng nói, lông mày dựng ngược, hiển nhiên là đang tức giận.
“ Được được, lần này coi như tôi sai đi, tôi sẽ tìm cho ông hai người có được hay chưa?” Người đàn ông phút chốc suy sụp, giọng nói cũng hòa hoãn hơn.
Sau khi cúp điện thoại, cũng không còn cuộc gọi nào đến nữa. Ông ta mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, một giọng nói đánh thức ông ta:
“ Ông chủ, xin lỗi vì quấy rầy ông nhưng tôi muốn hỏi bây giờ chúng ta nên về biệt thự trước hay là đến chỗ của tiểu thư.”
Người đàn ông cũng không mở mắt mà trả lời “ đến chỗ của tiểu thư đi. Nhân tiện cũng xem tình trạng Tập đoàn của nó luôn.”
“ Vâng.”
12 giờ 03 phút…Tập đoàn Thiên Mỹ.
“ Xin hỏi, ngài có hẹn trước với chủ tịch không ạ?” giọng nữ mềm maị, thanh thúy. Cô gái trẻ đứng ở quầy tiếp tân mỉm cười hỏi người đối diện. Tuy không nhìn ra thân phận của đối phương nhưng từ khí chất trên người ông ta cô cũng đoán được rằng đây chắc chắn không phải người thường. Từ ông ta, cô nhận ra được sự tự tin và trầm ổn. Cái loại phong thái này chỉ có trên người đứng ở trên đỉnh thành công mới có. Mà người này, trong số những người cô gặp còn toát lên cả khí chất bí ẩn nữa.
“ Không có.” Người đàn ông cũng mỉm cười nói với cô.
“ Vậy thì thật xin lỗi thưa ngài, tôi không thể đưa ngài lên gặp chủ tịch được.” Cô gái trẻ nói với vẻ mặt áy náy.
“ Ồ, như vậy sao! Có thể phiền cô giúp tôi gọi điện thông báo cho chủ tịch của cô một tiếng được không?” người đàn ông cũng không có vẻ nóng vội mà lịch sự hỏi lại.
Đích thực là ông cũng không có gì phải nóng vội. Nếu đã phải tìm hiểu thì hãy bắt đầu từ cái đơn giản nhất đi. Thái độ phục vụ của cô nhân viên này ông cảm thấy rất hài lòng. Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thái độ thân thiết đúng mực rất có hảo cảm đối với người tiếp xúc. Không tồi, xem ra cũng không phụ công ông bồi dưỡng.
“ Chuyện này thì có thể, xin ngài cho tôi biết tên của ngài để tôi báo với chủ tịch.” Cô gái mỉm cười nói.
“ Tên của tôi sao. Có lẽ chủ tịch của cô sẽ có ấn tượng với cái tên Trần Tại Thiên này.” Người đàn ông khẽ cười bí ẩn khi nói ra cái tên này.
“ Xin ngài đợi trong chốc lát.” Cô gái nói rồi nhấc điện thoại bấm một dãy số nội bộ.
“ Lili, có chuyện gì vậy, chẳng lẽ cô lại định gọi điện buôn chuyện với tôi trong giờ làm sao. Hôm nay thì không được rồi, tôi đang phải chuẩn bị tài liệu cho chủ tịch đi họp.” đầu dây bên kia cũng truyền đến một giọng nói nữ.
Cô gái tên Lili xấu hổ đỏ bừng cả mặt liếc mắt về phía người đàn ông, thấy ông ta vẫn mỉm cười nhìn cô khiến khuôn mặt xinh đẹp lại càng đỏ hơn.
“ Anna, không phải như vậy, lần này tôi gọi là để nhờ cô thông báo với chủ tịch một tiếng là có ngài Trần Tại Thiên muốn gặp.”
“ Không được rồi, 10 phút nữa chủ tịch có một cuộc họp cổ đông. Khi nào tan họp tôi sẽ nói với chủ tịch, nếu được cô hãy nói với người kia đợi ở phòng chờ được không?”
“ Gấp như vậy sao, thôi được, tôi sẽ nói với ngài ấy, cô nhớ phải nói với chủ tịch đó.”
“ Tất nhiên rồi, tôi cúp máy đây.”
Sau khi cúp điện thoại, cô gái nhìn người đàn ông có vẻ áy náy “ Thật xin lỗi, chủ tịch cảu chúng tôi săp có cuộc họp. Nếu ngài không bận thì có thể ngồi chờ chủ tịch một lát.”
“ Không sao đâu, tôi cũng không có việc gì, có thể đợi được.”
“ Vậy mời ngài theo tôi vào phòng chờ ngồi đợi.”
“ Vậy thật cảm ơn cô.”
“ Không có gì, đây là công việc của tôi. Ngài có muốn uống gì không?”
“ Cho tôi một tách cà phê là được rồi.”
“ Vâng, mời ngài đợi một lát.”
Một loạt các câu hỏi và trả lời khách sáo được hai người nói ra. Càng nói vẻ mỉm cười trên môi người đàn ông càng sâu. Ông ta đúng là rất hài lòng về mặt tiếp đãi của cô nhân viên này.
14 giờ 25 phút, cuộc họp kết thúc.
Dương Mỹ dưới ánh mắt kính nể của mấy lão hủ trong tập đoàn bước về văn phòng. Về dến nơi cô cũng không nghỉ mà tiếp tục vùi đầu vào công văn.
Cộc…cộc
“ Vào đi.”
“ Chủ tịch, tài liệu và trà của cô.”
“ Để đấy rồi ra ngoài đi.”
“ Chủ tịch, còn một việc tôi muốn nói.”
Dương Mỹ ngẩng đẩu nhìn cô nói “ có chuyên gì, nói đi.”
“ Lili ở đại sảnh nói có người muốn gặp cô.”
Mày liễu của Dương Mỹ khẽ nhếch có chút nhăn lại “ Không phải tôi đã nói rồi sao, nếu không có hẹn trước tôi sẽ không tiếp bất kì ai.”
“ Vâng, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm.” Anna nói rồi vội vàng muốn quay ra ngoài. Tuy làm việc lâu ngày với vị chủ tịch này nhưng cô vẫn không kìm được sự sợ hãi. Mỗi lần nói chuyên hai bàn tay cô đều ướt đãm mồ hôi.
“ Khoan đã.”
Ngay khi cô vừa định bước ra khỏi cửa liền bị gọi giật trở lại.
“ Người đó tên là gì?”
Anna vội vàng muốn nhớ lại nhưng lại nhất thời quên mất.
Dương Mỹ có chút mất kiên nhẫn nhìn cô khiến cô càng thêm hoảng sợ.
“ Hình như…hình như là Trần Tại…Tại…”
“ Trần Tại Thiên phải không?” Dương Mỹ vội vàng hỏi lại. Trong đầu cô hiên lên một người, người này rất quan trọng đối với cô.
“ Đúng vậy, chính là cái tên đó, Trần Tại Thiên…” Anna vội vàng gật đầu nhưng chưa kịp đợi cô nói xong Dương Mỹ đã như một cơn gió chạy vút qua bên người cô khiến cô đần người ra. Cô chưa bao giờ bắt gặp chủ tịch vội vàng như vậy, ngay cả khi đối mặt với cổ đông trong tập đoàn cô cũng luôn giữ ình phong thái đứng trên người khác. Phải mất một lúc cô mới hồi phục lại vội vàng đuổi theo, cô muốn xem người có thể ảnh hưởng lớn đến chủ tịch như vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Dương Mỹ vội vàng lao xuống tầng 1, cô cảm thấy sao mà thang máy này đi chậm quá vậy. Có lẽ nên cho người đến sửa chữa lại.
“ Người đấy đâu?” Dương Mỹ vội hỏi cô tiếp tân ngay khi vừa bước ra khỏi thang máy.
Bị ánh mắt của chủ tịch nhìn chằm chằm khiến cô gái nhịn không đợc sợ hãi, run tay chỉ về phía phòng chờ.
Không đợi cô nói gì, Dương Mỹ đã đi nhanh về phía phòng chờ.
Ngay khi vừa mở cửa, thân ảnh quen thuộc đập vào mắt cô khiến Dương Mỹ có chút run rẩy, khóe mắt ươn ướt.
“ Ba…”
Thanh âm của cô run rẩy. Cô không để ý đến bên cạnh có nhiều ánh mắt nhìn về phía cô mà lao vào lòng người đàn ông ôm thật chặt. Hành động của cô không những khiến mọi người xung quanh há hốc mồm mà còn khiến người đàn ông nở nụ cười khổ nhưng trong ánh mắt lại có vô hạn yêu thương.
“ Mỹ Mỹ, được rôi, lớn như vậy rồi mà vẫn còn học đòi Du Du làm nũng với ta sao!”
Người đàn ông tên Trần Tại Thiên khẽ đẩy người cô ra, vuốt nhẹ những lọn tóc của cô mỉm cười nói.
“ Ba nuôi, ai bảo con học đòi Du Du, con đang thể hiện tình cảm với người mà.” Dương Mỹ mỉm cười để mặc bàn tay ông, khóe mắt ươn ướt như nhưng không có nước mắt chảy ra. Phải nói là đã 20 năm rồi chưa từng có nước mắt chảy ra.
“ ha ha ha, con bé này, con biết bắt bẻ ta nữa. Xem ta phạt con như thế nào.”
“ Hứ, ba nuôi, nếu ba phạt con con sẽ cũng Du Du liên kết không thèm nói chuyện với ba nữa.”
“ Aizzz…người ta nói con gái lớn đều như bát nước đổ đi thật không sai. Con chưa gả ra ngoài mà đã như thế này không chừng sau này sẽ đuổi bar a ngoài đường mất.”
“ Ba à…”
“ Được rồi…con xem còn bao nhiêu người ở đây, định làm mất mặt ba thêm nữa sao?”
Dương Mỹ lúc này mới giật mình nhìn lại đằng sau, ánh mắt cô cũng lạnh dần đi, khôi phục dáng vẻ thường ngày.
“ Mọi người ra ngoài hết đi.”
Tuy rất muốn ở lại xem thêm màn kịch cha con tương phùng có một không hai của vị chủ tịch nổi tiếng lạnh lùng này nhưng mà vẫn không có một ai đủ can đảm để ở lại. Mọi người nhanh chóng đi ra, trong phòng chỉ còn lại Dương Mỹ và Trần Tại Thiên. Đây cũng không phải tên của ông ta mà chỉ là cái tên Việt mà trong lúc ngẫu hứng Dương Mỹ đã đặt cho ông. Cái tên này cũng chỉ có 3 người biết.
“ Ba, ba đến bao giờ sao không báo cho con để con ra đón.”
“ Chính vì không muốn con ra đón nên ta mới không báo. Ta muốn tạo bất ngờ cho hai đứa. Phải rồi, Du Du đâu?” Trần Tại Thiên ( từ giờ sẽ gọi như vậy) kéo Dương Mỹ đến bên ghế ngồi xuống.
“ Du Du sao. Cô ấy đi kí hợp đồng với đối tác rồi. CÓ lẽ là chiều tối mới về.”
“ Vậy à, con bé có gây ra tai họa gì không?”
Dương Mxy nhìn ba cô như cười như không “ Ba còn không hiểu Du Du sao. Cô ấy đi đến đâu mà không có rắc rối. Quan trọng là trong quyền hạn cảu con sẽ không có chuyên gì cả. Aizz…tất cả là tại ba nuông chiều Du Du quá.”
“ Con còn đổ lỗi cho ba sao, nhìn lại chính con những lúc ba muốn phạt nó con đều ngăn cản còn gì.”
Nói đến đây cả 2 cha con đều cười lên thật thoải mái.
“ Thôi thôi, để con gọi cho Du Du kêu cô ấy về sớm. Tối nay cả nhà 3 người chúng ta sẽ có một bữa cơm gia đình.”
“ Aizzz…lại phải khổ ta rồi, lần nào cũng là ta phải xuống bếp phục vụ cho 2 tiểu thư các con.” Trần Tại Thiên giả vờ cười khổ buông lời than vãn nhưng miệng lại không ngậm lại được.
“ Hì hì, ai bảo tài nấu ăn của ba còn ngon hơn cả đầu bếp Charlie nổi tiếng. Con còn nghĩ, nếu ba không phải là Bàn tay vàng thì cũng chả sợ thất nghiệp được.”
“ Cái con bé này, lại học được cảu Du Du mồm miệng nhanh nhảu rồi.”
“ Hì hì, chúng ta đi thôi ba.”
Nói rồi cả hai người cùng bước ra ngoài. Bên ngoài cũng không có ai. Dương Mỹ vẫy tay đến người bảo về gần đó nhất. Sauk hi anh ta lại gần cô đưa chìa khóa và dặn:
“ Đi lấy xe cho tôi, công việc ở đây không cần cậu làm nữa, lấy xe chở tôi về.”
Ngay khi tiếp nhận chìa khóa xe trong tay Dương Mỹ, ánh mắt anh ta khẽ lướt qua một tia sáng nhưng rất nhanh anh ta vội cúi đầu che đi.
“ Vâng, chủ tịch đợi một lát để tôi đi lấy xe.”
Ánh mắt vừa rồi của anh ta không qua được khỏi mắt Dương Mỹ. Cô khẽ nhíu mày khó hiều nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì. Có lẽ là cô quá đa nghi.
Rất nhanh, xe đã đến, Dương Mỹ và Trần Tại Thiên cùng lên xe. Hai người vẫn tiếp tục hàn huyên.
Ở ghế trước, ánh mắt người lái xe thoáng nhìn thấy cảnh này có chút áy náy xẹt qua nhưng lại bị thứ tình cảm khác đè nén.
Qua kính, Dương Mỹ thấy được cảnh này, mày liễu lại càng nhíu, nghi ngờ lại càng tăng. Từ lúc người này lên xe cô đã chú ý từng cử động của anh ta. Cô thấy người này rất quỷ dị, ngay như phút vừa rồi, chắc chắn trong nội tâm anh ta đã diễn ra đấu tranh. Chỉ la cô không hiểu việc lái xe cho cô sao lại ảnh hưởng đến tâm trí của anh ta.
“ Anh làm việc lâu chưa?” Dương Mỹ cất tiếng hỏi anh ta.
Người này giật mình, ánh mắt có chút tán loạn nhưng vội vàng trấn tĩnh bản thân “ Tôi đã làm được 3 năm rồi.”
“ Ồ, 3 năm rồi sao. Đội trưởng của anh tên gì. Tôi muốn đề cử anh làm lái xe riêng cho tôi.”
Nghe được câu hỏi của Dương Mỹ, người này tâm thần lại bắt đầu hoảng loạn “ Đội trưởng…đội trưởng của tôi tên là…là Jackie.”
Dương Mỹ chĩa súng vào đầu anh ta, lạnh như băng nói “ Nói láo, phòng bảo vệ không có đội trưởng nào tên là Jackie. Nói mau, ai sai anh tới đây.”
Người đàn ông giật mình hoảng hốt, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống nhưng anh ta vẫn cắn răng chốt cửa xe lại “ Không kịp nữa rồi, tất cả đã được an bài cả rồi. Hôm này, cả 3 chúng ta hãy cùng chết đi. Chỉ có như vậy, Nana mới có cơ hội được phẫu thuật, tính mạng mới được cứu.”
Dương Mỹ lập tức phát hiên nguy hiểm nhưng xe lúc này đang chạy trên đường cao tốc, tốc độ rất nhanh.
“ Rốt cuộc là sao, tôi có thể thấy chuyện này anh cũng không phải tình nguyện, có gì cứ nói với tôi, có lẽ tôi sẽ giúp được anh.” Trần Tại Thiên lúc này cũng biết bị vây trong nguy hiểm. Ông lợi dụng chút kiến thức về thôi mien áp dụng với anh ta.
Đáng tiếc là người này đang ở trong trang thái điên cuồng không kiểm soát được bản thân.
“ Không được, các người không giúp được tôi, chỉ có bọn họ mới có thể cứu Nana. Thật xin lỗi, coi như tôi lấy tính mạng của tôi bồi thường cho 2 người. Vì Nana, chúng ta hãy cũng chết đi thôi. Trong xe đã được đặt bom hẹn giờ rôi, còn 1 phút nữa thôi là tôi cũng được giải thoát.” Người đàn ông điên cuồng nhấn ga, trong mắt cũng không còn tia lí trí nào.
Dương Mỹ quyết đoán dứt khoát bóp cò bắn chết anh ta. Cô trèo lên ghế trước đặt chân anh ta vào phanh cho xe từ từ giảm tốc., mở chốt khóa xe.
Lúc này đồng hồ trên tay anh ta chỉ còn chưa đến 40 giây nữa.
“ Ba…lùi lại”
Dương Mỹ đạp bay cánh cửa, quấn vào người ba cô cái áo khoác của người đàn ông kia.
“ Ba, nhảy đi, xe sắp nổ rồi.”
Trần Tại Thiên khẽ do dự trong chốc lát sau đó cũng quyết định nhảy ra. Đây không là vấn đề của lòng can đảm mà là phải có niêm tin thật lớn mới dám quyết định.
Ngay khi Trần tại Thiên vừa nhảy ra, Dương Mỹ cũng không chút do dự nhảy theo.
5…4…3…2…1…
Bùm…
Chiếc xe lao đi sau đó nổ tung. Cả Dương Mỹ và Trần Tại Thiên lúc này khắp người đều toàn vết thương, quần áo cũng rách nát hết. Từ trên đầu Trần tại Thiên chảy xuống một dòng máu. Máu chảy không ngừng thấm cả chiếc áo ông đang mặc.
Dương Mỹ hoảng sợ chạy lại đỡ ông “Ba…ba cố chịu đựng, con đưa ba đi bệnh viện. Ba nhất định phải chịu đựng, chịu đựng….”
Trần Tại Thiên khó nhọc mở mắt mấp máy môi định nói nhưng không ra tiếng.
“ Ba…đừng nói gì cả, nghỉ ngơi đi, con đưa ba đi tìm bác sĩ.”
“ Mỹ….Mỹ…thay ta…chăm sóc…Du Du. Nó…nó là con ruột…của ta.”
“ Ba…ba…ba sẽ không có chuyện gì đâu. Ba phải sống để chứng kiến con và Du Du lấy chồng sinh con nữa. Ba không được rời bỏ chúng con. Du Du không có ba sẽ chết mất.”
“ Mỹ…ta…xin …lỗi. Ta …mệt mỏi.. quá. Ta…muốn ngủ.” trần Tại Thiên mệt mỏi nhắm mắt lại, thân hình mềm nhũn ngã trong lòng Dương Mỹ.
“ Không…………ba…………….” Dương Mỹ điên cuồng gọi ông, lần đầu tiên trong suốt 20 năm cô khóc. Nước mắt như vô tận rơi trên người ba cô, thân nhân duy nhất của cô.
Không ai hieur cảm giác của cô lúc này. So với vô hạn huấn luyện tàn khốc thì loại đau đớn trong lòng cô còn kinh khủng hơn. Cô thà bản thân là người chịu thương tổn chứ không muốn thân nhân bên cạnh co xảy ra chuyện gì. Cô làm tất cả, cố gắng tất cả cũng chỉ là để cso khả năng để bảo vệ những người àm mình yêu quý. Trong suốt hơn 20 năm cô sống, thứ cô trân trọng nhất, giữ gìn nhất chính là thứ tình cảm gia đình mà người này mang lại cho cô. Dương Mỹ không muốn làm cái gì Satan, làm cái gì tiểu thư hay chủ tịch cả, cái cô cần cũng giống như năm đó được sống trong sự bao bọc của cha mẹ. Ông trời cướp mất mẹ cô, cướp mất cha cô, cướp mất tuổi thơ của cô nay lại muốn cướp đi cả người thân duy nhất cảu cô. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả cảm giác đau đớn trong lòng Dương Mỹ lúc này. Là do ông trời bất công hay đây là những gì cô đáng phải chịu.