Yêu Em Thật Không?


Ra khỏi bệnh viện, Dương Mỹ không về nhà luôn mà đi tản bộ xung quanh. Cô cần bình ổn lại tinh thần trước khi đối diện với mọi việc tiếp theo. Không thể phủ nhận, vừa rồi là cô đang chạy trốn. Nếu thật sự ở lại thêm một phút nữa thì có lẽ cô đã nhào vào lòng ông ta rồi. Có điều, cô không thể làm như thế. Dù ông ta có là ba cô thì sao, là người sinh ra cô thì sao hay là người thân duy nhất trên đời này thì sao? Tất cả đều không còn quan trọng nữa, nếu ông ta không phải là người hại chết mẹ cô thì có lẽ… “ Không thể, ta không thể tiếp tục mềm lòng được, phải đẩy nhanh kế hoạch, đúng, là ông ta đáng chết, không nên trách tôi”
Khẽ tự nhủ với lòng mình như vậy, bước chân vẫn hướng về phía trước, trong lòng cô hồi tưởng lại những gì đã trải qua.
Trên một tòa cao ốc 11 tầng cách chỗ Dương Mỹ không xa đang có một đôi mắt lạnh như băng đang dùng ống nhòm nhìn chằm chằm một cách gắt gao vào Dương Mỹ, trên tay hắn có một khẩu súng ngắm mới tinh, trên súng lóe ra màu kim khí sáng bóng …
Nghiêm Khoáng, sát thủ!
Hai bảy tuổi, người tỉnh GX – Đông Quốc, nam, cao: 1,73m, nặng: 70kg, gia đình: không rõ.
Nghiêm Khoáng xuất đạo đã năm năm, trong giới sát thủ không có thứ hạng cao nhưng trong Đông Quốc, Nghiêm Khoáng lại có uy danh lớn. Xuất đạo năm năm chưa từng thất thủ, trong giới sát thủ Đông Quốc được mang ngoại hiệu “lãnh kinh hồn”, ý nói hắn lãnh khốc vô tình, bước tiến kinh hồn.
Nghiêm Khoáng buông ống nhòm xuống, trên miệng nổi lên tiếu ý nhàn nhạt, trong tiếu ý tràn ngập sự tự tin cường đại, căn nguyên sự tự tin của hắn đến từ khẩu súng ngắm trên tay hắn.

Bên cạnh hắn có một trợ thủ hơn năm mươi tuổi, nhìn qua là một người rất rất bình thường, thực ra người này xem như sư phụ của Nghiêm Khoáng, một sát thủ già nghèo khó bần cùng không có danh tiếng gì, lúc hắn hơn bốn mươi tuổi bị trúng gió, tuy hồi phục không khác bình thường là mấy nhưng hắn lại cũng không thể cầm súng được nữa. Nghiêm Khoáng liền trở thành tất cả hy vọng của hắn …
Năng lực của Nghiêm Khoáng đã vượt rất xa sư phụ của hắn, điều này thì không cần phải hỏi nữa.
Khiến Nghiêm Khoáng bất ngờ chính là, mục tiêu của hắn không ngờ to gan đến thế, dám 1 mình xuất hiện mà không có bảo tiêu bên cạnh. Hắn không biết là cho dù có thêm bảo tiêu thì cũng chỉ thêm vướng tay vướng chân Dương Mỹ, căn bản là không có một chút tác dụng nào cả.
Trong mắt Nghiêm Khoáng, người kia đã trở thành người chết, chưa từng có ai thoát khỏi súng của hắn dù có là con gái của ông trùm lớn nhất New Yord này.
Nghiêm Khoáng hiện tại đang chờ đợi, chờ người rời khỏi cách khu tập thể chính phủ một đoạn. Dù sao, để ục tiêu chết trong sân chính phủ thì hậu quả dẫn tới tuyệt đối nghiêm trọng hơn việc mục tiêu chết ở ngoài cả trăm lần. Làm một sát thủ xuất sắc, phải cố gắng tránh cho loại sự tình này phát sinh.
Cảm nhận được sát khí như ẩn như hiện trong không khí khiến tinh thần Dương Mỹ lâm vào trạng thái đề phòng.
Nhếch miệng cười lạnh lùng, Dương Mỹ không biết nên khen thưởng hắn hay là thương tiếc đây. Tuy nhiên, chính bản thân cô cũng không hề dám có nửa điểm khinh thường. Dù cho có là kẻ vô dụng cũng gây được uy hiếp nhất định, con kiến còn giết được voi nữa là một sát thủ. Hơn nữa xem ra sát thủ này cũng khá “ lành nghề”.
Đưa tay sờ vào bên hông, cảm giác lành lạnh khiến Dương Mỹ tự tin hơn. Vẫn là hàng lạnh này tốt.

Đưa mắt nhìn xung quanh, hiện tại cần tìm là chỗ ẩn náu thích hợp, địch trong tối, ta ngoài sáng, vẫn nên cẩn thận.
Lợi dụng hoàn cảnh cùng mọi thứ xung quanh làm vũ khí giết người là bài học cơ bản nhất của sát thủ. Hồi đó, giáo quan đã nói với cô, bất kì thứ gì xung quanh ta đều có thể dùng làm vũ khí giết người, phải biết tận dụng từng thú một. Khi một sát thủ có thể lợi dụng mọi thứ để làm vũ khí của mình thì đó mới là sát thủ đệ nhất. Nhưng trên Thế Giối này chưa hề xuất hiện bất kì sát thủ nào như vậy, không một ai dám nhận mình là sat thủ đề nhất vì sẽ tự cảm thấy mình không xứng đáng. Không một nghề nào là có người đệ nhất huống chi là sát thủ, cái nghề vốn là tính cạnh tranh rất cao.
Trong đầu tuy suy nghĩ như vậy nhưng Dương Mỹ hành động lại không hề chậm chạp. Thoắt cái, đã không còn thấy bóng dáng cô trên đường lớn.
Nghiêm Khoáng giật mình nhìn xuống dưới không tin vào mắt mình. Hắn không tin mục tiêu cứ như vậy mà biến mất, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn chăm chú theo dõi không hề bỏ qua bất cứ một hành động nào của cô. Hắn lắc đàu ảo não, có lẽ sau lần này nên đi kiểm tra mắt lại lại một lần. Một sat thủ không nên là người bị cận được.
Tuy là không tin nhưng hắn vẫn kiên trì ngồi đợi, cái quan trọng bây giờ là thử thách xem lòng kiên nhẫn của đối phương. Về vấn đề này hắn vốn dĩ rất tự tin vì một sát thủ giỏi sẽ bất chấp mọi thời gian và hoàn cảnh đợi cho bằng được con mồi. Nếu ngay cả điểm này hắn còn làm không được thì thật sự nên giải nghệ về nhà chăn gà là vừa.
Nửa tiếng sau, khi hắn đã thực sự sắp mất kiên nhẫn, hắn nghi ngờ mục tiêu đã sớm phát hiện ra hắn rồi rời đi chứ đâu ngu ngốc chờ ở chỗ này. Bât ngờ, sát khí phía sau khiến hắn giật mình quay lại. Đối mặt với hắn là khẩu súng Desert Eagle bằng bạc đang chĩa thẳng vào đầu hắn mà người cầm súng lại là chính con mồi àm hắn đang săn.
Hắn thừa nhận là mình đã thua, nếu đối phương muốn giết hắn e rằng dễ như trở bàn tay, đâu cần phản kháng làm gì. Nhắm mắt lại, hắn đang chờ đợi cái chết đến với mình. Hồi lâu vẫn không hề có tiếng súng vang lên khiến hắn nghi hoặc mở mắt ra.
Đối diện hắn, cô gái vẫn đang chĩa súng vào hắn, ánh mắt lạnh như băng nhưng đằng sau, một khẩu súng khác lại chĩa vào cô ta mà người cầm súng không ai khác chính là sư phụ hắn.

Đợi cho ngạc nhiên qua đi, hắn mới nhẹ nhạng thở dài, hướng về phía lão già nói “ Lão già, nên từ bỏ đi thôi, ông không phải đối thủ của cô ta đâu. Đừng uổng phí mạng mình vô ích, mau đi đi.”
Lão già tựa như không nghe thấy lời hắn nói, bàn tay vẫn run rẩy chĩa súng về phía Dương Mỹ.
Trong chớp mắt, khi mọi người còn chưa thấy rõ như thế nào, khẩu súng của lão gìa đã nằm trong tay Dương Mỹ còn bàn tay lão thì đã bị cô bẻ gãy. Lúc này, Dương Mỹ mới lạnh lùng lên tiếng “ ta ghét nhất là bị người khác chĩa súng vào đầu. Ngươi không thể tưởng tượng được những kẻ đã chĩa súng vào đầu ta có kết cục như thế nào đâu.”
Lão gìa lúc này bất chấp cơn đau nơi cánh tay truyền đến, vội vàng hướng về Dương Mỹ cầu xin “ Cô gái, ta cầu xin cô tha cho hắn, tất cả đều là ta hại hắn, là ta đã đưa hắn vào con đường này, đều là tại ra, cô có thể giết ta chỉ xin cô tha cho hắn một mạng. Lão già ta kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng sẽ đền đáp công ơn của cô” Vừa nói lão vừa hướng Dương Mỹ dập đầu, máu đã chảy ra một khoảng lớn, máu thịt lẫn lộn nhưng lão vẫn không hề có ý dừng lại.
“Lão búng , không việc gì, ta ngày đầu tiên làm sát thủ cũng chưa từng nghĩ sẽ được chết già,Lão bá, ta thích cảm giác được ngươi ôm ta, ta rất thích…..Lúc nhỏ, ta thích nhất là được ngươi ôm…..” Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Nghiêm Khoáng đã trở nên ôn hòa, phảng phất như hắn đã quên hết đau đớn, rong ruổi theo những ký ức tuyệt vời thời thơ ấu, hắn nhớ lại sự ấm áp khi được lão đầu ôm ấp, chơi đùa.
“Ô ô….Cha không nên để ngươi đi lên trên con đường tuyệt lộ này…..” Lão đầu chạy đến vùi đầu vào ngực Nghiêm Khoàng. Dương Mỹ cũng không hề cản lại, chỉ lạnh lùng nhìn.
“ Không, lão bá, ta biết ơn nhất chính là ông đã đưa ta gia nhập chức nghiệp sát thủ này, ta thích chức nghiệp này, ta rất thích…..” Nghiêm Khoáng dung sức ôm lấy cơ thể nhỏ gầy của lão nhân, vuốt ve tấm lưng an ủi.
“ Không. Là ta có lỗi với con. Ô…ô. Ta không nên đưa con vào con đường này. Con trai ta. Ba xin lỗi con. Tiểu thư. Xin cô. Hãy tha cho con ta,có đưọc không?”
Lão nhân đau khổ cầu xin Dương Mỹ.

“Hắn sẽ không chết!” Dương Mỹ đứng ngoài quan sát một lần, đột nhiên đi tới bên cạnh hai người một tay kéo lão nhân ra nói: “Chỉ có điều, ngươi phải chết!”
Vừa dứt lời, khẩu súng trong tay Dương Mỹ lóe lên, thanh âm nghẹn ngào của lão nhân đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn Dương Mỹ, vẻ mặt cảm kích, từ trong cổ họng nặn ra hai chữ : “Cám ơn!”
Lão nhân từ từ đổ xuống đất, không đau đớn, vẻ mặt vui mừng, phảng phất như hắn đã hoàn thành được tâm nguyện lớn nhất.
Ngay khi lão đầu vừa chết, Nghiêm Khoáng mỉm cười hướng hắn vuốt lại mắt sau đó quay sang Dương Mỹ hỏi “ Có thể cho tôi biết cô là ai được không? Tôi không tin một người có thân thủ như cô trên Thé Giới lại không nổi danh”
Dương Mỹ khe trầm tư, cũng không muốn lừa dối một người sáp chết, quan trọng là cô thực sự bị cảm động bởi tình cha con của hai người này
“ Được, ta nói cho ngươi. Cái tên Satan chắc không còn lạ chứ”
Nghiêm Khoáng khẽ sững sốt nhưng rất nhanh lại mỉm cười, hướng về phía cô nói “ Chả trách, ta có chết trên tay cô cnngx không cảm thấy hối hận nữa rồi. Được rôi, ra tay đi, lão đẫu đang đợi ta rôi, ta không muốn lão phải đợi ta nữa.”
Khẩu súng của Dương Mỹ lại lóe lên, yết hầu Nghiêm Khoáng phọt lên một cơn mưa máu, con mắt Nghiêm Khoáng trước sau vẫn nhìn Dương Mỹ, trong đôi mắt cư nhiên lộ ra một một tia cảm kích, hắn cũng liều mạng há mồm, nặn ra hai chữ : “ Cảm ơn…..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận