“Anh phải xui xẻo thêm chút nữa, em mới thấy vui đúng không?”
***
“Tôi về nhà rồi!” Hồ Bất Động tiện tay đóng cửa lại, lao như bay vào nhà, muốn thay hết đống đồ ướt sũng, đang phát từng đợt khí lạnh trên người ra, cô giẫm chân trái lên chân phải để cởi giày, rồi run rẩy khoanh tay ôm trước ngực, đi chân trần vào phòng khách, đang định bay thẳng vào phòng tắm để ngâm mình trong nước lạnh, chợt nghe tiếng Hạ Phạn Đoàn.
“Chị Hồ, chị về rồi ạ?” Thằn
g nhóc thò đầu khỏi sô pha, nhìn bộ dạng ướt sũng như chuột lột của cô, nó cứ ngóng mãi phía sau cô. “Sao chỉ có mình chị? Bố em đâu rồi?”
Cô đang đà chạy vào phòng tắm nghe vậy liền đứng khựng lại. “Hả? Ai cơ?”
“Bố em?”
“Bố em chẳng phải đang làm việc sao?” Tai của cô vẫn vang lên tiếng đập cửa đánh rầm sáng nay, đập mạnh đến nỗi mấy mảng xi măng trên tường văng hẳn ra ngoài, bay đến đầu lên mũi cô.
“Hôm nay ông ấy về nhà từ rất sớm, lúc em đi học về, đã thấy ông ngồi trên sô pha ngủ gật, còn phát ra không khí áp bức khắp toàn thân, khiến em không dám nói chuyện với ông ấy”.
“Ngủ gật mà còn phát ra không khí áp bức, khổ cho em rồi! Phạn Đoàn, em nhất quyết đừng thừa hưởng gene đó của bố mình, áp bức tâm lý quá mức rất dễ biến thành méo mó”. Cô sợ hãi phát run lên, may mà lúc mình về nhà, không bị khí chất áp bức cao độ của sư thúc ngấm đến. “Có phải là anh ấy lại nhận được điện thoại rồi đi làm việc không?”
“Không phải đâu, hình như tiếng mưa bên ngoài ồn quá khiến ông ấy tỉnh giấc, ông đứng dậy, cầm ô bỏ ra ngoài”.
“Cầm... ô đi ra ngoài rồi?” Cô quay đầu nhìn chiếc thùng đựng ô trong góc nhà, hình như không thiếu chiếc ô nào, ngoại trừ một chiếc... đó là chiếc ô giấy cũ rích đã ngả vàng. “Bao nhiêu ô anh ấy không cầm sao lại rút đúng chiếc ô giấy đó? Anh ấy thích tỏ ra siêu nhiên thoát tục đến vậy sao? Khốn kiếp!
“Vậy sao chị lại thích học kiểu nói chuyện của anh xem tạp chí khiêu dâm kia đến vậy?”
“Này... đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng bây giờ là... bố em cầm chiếc ô giấy đó đi đâu rồi? Tại sao anh ấy lại không an phận như thế, đã mù đường thì phải ngoan ngoãn ở nhà chứ”.
“Chị cảm thấy chị có tư cách nói bố em những lời này sao?” Phạn Đoàn chống tay lên cằm, thò mặt qua thành ghế sô pha nhìn cô.
“Sao chị lại không có tư cách? Chị...”
“Chị cởi chiếc áo khoác chướng mắt không biết do người đàn ông dịu dàng, quan tâm nào khoác cho chị xuống trước đi rồi nói chuyện tiếp”.
“...” Cô ngẩn ra một lát, lúc này mới để ý khi mình xuống xe, đã vội vã khoác cả chiếc áo khoác ngoài màu xám, bằng chứng vững chắc như núi này mà chạy vào nhà.
Nhất thời không có tư cách lớn tiếng, cô ấm ức run rẩy khóe miệng, rồi đứng sang một bên.
“Kiếp đào hoa ơi là kiếp đào hoa! Quả nhiên vẫn là không thể chạy thoát được”. Phạn Đoàn ra vẻ bi tráng lắc đầu, lườm Bất Động đang giống đứa trẻ biết mình sai nên cúi đầu nhận lỗi. “Này, chị còn đứng ngây ra đó nữa à? Chị thực sự không biết sao? Bố ra ngoài để đón kẻ không có lương tâm là chị về nhà đó!”.
“Hả?!”
“Còn đứng đấy nữa!”
“Ừ, ừ, ừ, chị đi đây!” Cô quay người, lập tức xông ra cửa, cuống quýt xỏ giày, chực chạy ra ngoài trời.
“Này!” Phạn Đoàn vội kéo cô lại.
“Làm gì vậy?” Cô quay đầu nhìn thằng nhóc đang nắm lấy áo mình.
“Nếu chị nhất định phải mặc cái áo khoác này đi tìm bố em thì em khuyên chị nên mua bảo hiểm trước đã. Bởi vì, em nghĩ những gì đang chờ đón chị sau đây thực sự là thảm kịch đó
“...” Cô nhìn chiếc áo vẫn khoác trên người mình, tay phải cởi nó ra, khom người xuống. “Coi như chị nợ em một lần, giúp chị giữ bí mật, em muốn cái gì chị đều đồng ý hết”.
“Vâng! Chị sợ em tiết lộ với bố em chuyện không đúng đắn chị làm sau lưng ông ấy, cho nên muốn hối lộ em sao?”
“Em đừng nói khó nghe như vậy được không?”
“Được!” Phạn Đoàn đón lấy cái áo khoác ướt sũng. “Nhớ nhé, chị nợ em một lần nhưng không có lần sau đâu nhé!”
“Chị biết rồi mà!” Nghe hai người họ nói chuyện thật khó mà phân biệt ai là trẻ em, ai là người lớn. Cô bỏ chiếc áo ướt sũng cho Phạn Đoàn, chạy hộc tốc xuống nhà, không ngần ngại lao vào màn mưa.
Cô thực sự còn ngốc ngếch hơn cả anh chàng khờ luôn mong mình gặp xui xẻo kia, trời đang mưa như trút nước mà cô chạy ra ngoài tìm người, còn bỏ lại chiếc áo khoác vừa dày vừa ấm kia ở nhà, đến ô cũng quên mang, cứ đi như vậy trong màn mưa mà hoàn toàn không biết mình nên đi đâu tìm anh. Nhìn những giọt nước mưa bắn tung tóe dưới chân, đầu óc cô vang lên những tiếng ong ong không dứt, đáng lẽ lúc này cô nên được ngâm mình trong làn nước ấm dễ chịu ở phòng tắm, chứ không phải đáng thương tắm trong làn mưa lạnh giá này; cô nên được hưởng thụ kiếp đào hoa, chứ không phải hớt hải chứng minh mình thực sự không làm gì có lỗi với anh; cô nên ngồi xuống mà suy nghĩ cái vận số xui xẻo của mình tại sao không ứng nghiệm trên người anh, chứ không phải lo lắng chiếc ô giấy đó không thể ngăn mưa chắn gió, làm ướt làn da hồng hào của anh.
Cô thích anh, nếu không tại sao mỗi lần về nhà mà không thấy anh đâu, cô lại lo lắng cuống quýt chạy đi tìm, lúc ấy cô mới ý thức được mình quan tâm anh đến thế nào. Cô thích anh như vậy nhưng tại sao anh không gặp xui xẻo?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
“Bì bõm, bì bõm!”, tiếng bước chân vội vã truyền vào tai, Hạ Thiên Lưu hơi nghiêng chiếc ô cầm trong tay, rồi từ từ quay người lại phía sau.
Khung cảnh đầy tâm trạng lọt vào mắt Hồ Bất Động, anh một tay buông thõng, tay còn lại chống lên chiếc ô giấy hơi nghiêng nghiêng theo động tác xoay người của anh. Anh nhìn thẳng vào cô, vẻ thản nhiên, lông mày cũng chẳng buồn động đậy, nhìn cô đang thở hồng hộc, chầm chậm tiến lại gần mình.
“Anh đi đón em sao?” Câu hỏi của cô lách qua màn mưa xuyên đến trước mặt anh.
“Ừ!” Anh không giải thích gì nhiều, rất tự nhiên thừa nhận.
“Làm gì có ai đến đón bạn gái như anh chứ”. Cô phàn nàn.
“Sao?” Anh không hiểu liền nhướn mày lên.
“Người đến đón thì toàn thân không dính một giọt nước mưa, trong khi người được đón thì ướt như chuột lột! Anh có biết anh đã đi sai phương hướng rồi không? Anh định đi đâu đây? Nếu còn tiếp tục đi về phía trước, thì sẽ gặp ngõ cụt đấy, anh đập vào tường rồi định tiếp tục đi, hay là quay lại tìm đường khác?” Cô hết nhìn anh lại ngó chiếc ô trong tay anh, vô duyên vô cớ nổi đóa lên với anh. Nhưng anh dửng dưng như không có chuyện gì, như thể chỉ tiện đường đến đón cô, chứ không phải sợ cô bị mưa ướt, sợ cô bị lạnh, càng không phải quan tâm đến cô. Cho nên, khi thấy cô đến tìm mình, nét mặt anh vẫn không có chút nào biến đổi, cũng không lập tức kéo cô vào trong chiếc ô của mình. “Anh muốn chạy ra ngoài tìm em gì chứ? Anh không thấy như thế rất phiền phức sao? Chẳng lẽ em không biết tự về nhà mình? Trước đây không có anh, không có ai mang ô đến đón em, em vẫn đi đến nơi về đến chốn. Anh chỉ cần ở nhà ngoan ngoãn đợi em quay về là em hạnh phúc lắm rồi, không cần gây thêm phiền phức cho em vậy đâu!”
Đầu óc cô đang rối tung lên vì hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp kéo đến. Ý tốt của người khác, thời tiết tồi tệ, cả số mệnh xui xẻo của mình nữa, cô đều không có cách nào cự tuyệt. Anh đừng khiến cảm giác tội lỗi trong cô tăng lên nữa được không? Bởi vậy, tất cả đều là lỗi của anh.
“...” Anh cúi nhìn đôi giày cô xỏ ngược đã biến thành thuyền nước, cảm thấy hơi buồn cười nhưng lại mắm chặt môi lại.
“Cho dù anh muốn ra ngoài đón em, lẽ nào không biết gọi cho em một cuộc điện thoại báo trước sao?”
“Em chưa cho anh!”
“Ngay đến mình ở đâu mà cũng không biết... Em... em chưa từng cho anh?”
“
“Em chưa từng cho anh... số điện thoại của em?” Cô hơi sững lại chớp mắt, cô lại chưa từng cho anh số điện thoại của mình sao?
Anh dửng dưng nhìn đi chỗ khác, có vẻ như không muốn lôi thôi chuyện này nữa, rồi nhét chiếc ô trong tay mình vào lòng bàn tay cứ ngây ra tại chỗ của cô, tóc mái mềm mại đã bị nước mưa phủ lên một lớp bàng bạc.
Lúc chiếc ô được nhét vào tay, cô sực tỉnh muốn cự tuyệt. “Em đã ướt sũng hết rồi, cầm ô làm gì nữa, anh tự mình...”
“Chỉ cần anh không chạy lung tung, em sẽ không ghét anh phiền phức nữa, đúng không?” Anh bỗng tiếp lời câu nói hoàn toàn vô trách nhiệm vừa rồi của cô, kéo lại sự chú ý của cô.
Cô ghét mối quan hệ phiền phức giữa cô và anh cho nên muốn trốn tránh, trước mặt bố cô, trước mặt bà chủ, hay trước mặt bất cứ người nào cũng thế.
Thế là, ngay cả việc anh đến đưa ô cho cô cũng thành phiền phức.
“...” Một câu nói chọc trúng vấn đề, thậm chí còn nặng hơn so với chiếc áo khoác của Huỳnh Nhất Nhị, ép cô đến mức cô không dám ngẩng đầu lên nữa.
“Có phải chỉ có thuận theo ý em, em mới đồng ý tiếp tục ở bên anh?” Anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đợi cô quay sang nhìn anh một cái, sau đó vô tư cười đùa, trêu ghẹo anh vài câu, cuối cùng muốn anh tiếp tục đợi lần đùa tiếp theo của cô.
“...”
“Anh phải xui xẻo thêm chút nữa, em mới thấy vui đúng không?”
“Em... em cho anh số điện thoại của em, số của em là...” Cô gượng gạo chuyển chủ đề.
“Anh không muốn!” Cho anh số điện thoại rồi chắc cô sẽ càng ghét anh phiền phức?
“Số điện thoại của em là...”
“Anh không cần!” Anh không bảo đảm liệu mình có ngày càng phiền phức không, phiền phức theo cách mà cô nói.
“Số điện thoại của em là...”
“...”
Lần này anh không trả lời nữa, chỉ đáp lại cô bằng tiếng bước chân bỏ đi.
Cô khịt mũi, kìm nén nỗi chua xót trong lòng, rồi vội vã đuổi theo nắm lấy tay áo anh. Anh phũ phàng gạt ra, dường như nói với cô, mối quan hệ giữa họ sẽ không làm phiền cô nữa cho nên cô tránh xa anh một chút thì hơn.
Cô cố gắng không bật khóc, vẫn cố gắng kiên trì nói nốt câu còn dang dở. “Anh không cho em chạm vào anh cũng được... nhưng anh đi nhầm đường rồi! Bên đó không phải đường về nhà đâu!” Cô lo lắng đến mức nói năng cũng không được rõ ràng nữa.
“...” Đúng rồi! Thật xin lỗi, lại làm phiền cô rồi.
Lần sau sẽ không như vậy nữa. Lần sau, anh sẽ không vì kiếp đào hoa của cô mà cảm thấy khắp người bứt rứt, khó chịu, anh sẽ yên trí ở nhà đợi cô phạm xong kiếp đào hoa đó rồi quay về bên anh. Lần sau, anh sẽ không miễn cưỡng rũ bỏ giấc ngủ trên ghế sô pha êm ái để bất chấp trời mưa, nhất quyết ra ngoài mang ô cho cô. Lần sau, anh cũng không đợi đến lúc bản thân phát hiện không tìm được đường mới chợt nhận ra, lại để cô chạy đôn đáo khắp nơi tìm mình.
Lần sau càng không có chuyện, nhìn thấy cô đi ngược giày, quên cầm ô, hớt hải chạy đi tìm mà trái tim anh đột nhiên ấm áp, quên mất mình đang làm phiền cô.