Ngày hôm sau...
Khả Như tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi, cả người cô không hiểu sao lại mệt tới vậy? Môi cô khô rát, nứt nẻ.
Dưới bụng truyền lên cơn đau dữ dội.
- Đau quá.
Lúc này tiếng giày cao gót vang lên ngày một gần.
Theo bản năng Khả Như hơi lùi lại vì sợ hãi.
Là Thanh Vy, cô ta bước vào phòng Khả Như, cất giọng khinh khỉnh mỉa mai.
- Khả Như, cô định làm biếng hay gì? Tới giờ rồi vẫn chưa chịu dậy sao? Bữa sáng của tôi đâu?
Thanh Vy khoanh tay nhìn Khả Như đang yếu ớt ngồi dưới sàn.
Khả Như cố gượng dậy, môi cô mấp máy:
- Tôi sẽ đi nấu liền.
Khả Như định bước đi thì Thanh Vy lại bổ sung thêm một câu nữa:
- Tôi kêu giúp việc nghỉ rồi, cô đừng hòng làm biếng.
- Vâng, tôi biết rồi.
Khả Như không còn hơi đâu mà nói thêm chữ nữa, cô chỉ muốn làm việc nhanh nhanh để được nghỉ ngơi thôi.
Mỗi sáng Cố Đông đều đi làm, còn Thanh Vy ở nhà lúc nào cũng kiếm chuyện với Khả Như.
Cô cũng đã sớm quen rồi.
" Hừ, mình phải nhanh bảo Đông ly hôn với cô ta.
Có như vậy thì vị trí Cố phu nhân sẽ thuộc về mình.
"
Khả Như loay hoay ở bếp một hồi lâu, lát sau cô bê đồ ăn sáng ra trước mặt Thanh Vy.
Thanh Vy nhìn lướt qua đĩa đồ ăn sáng, lập tức cô ta ném xuống sàn.
- Đây là đồ ăn cho người ăn sao? Vô dụng!
Mảnh vỡ sứ vỡ vụn ghim thẳng chân Khả Như, cô chỉ dám nhăn mặt chứ không dám kêu đau.
Thanh Vy quát mắng Khả Như thậm tệ, cô khẽ lùi lại khỏi đống vỡ vụn, cúi đầu xin lỗi:
- Xin lỗi, để tôi đi nấu cái khác...
- Hết hứng ăn rồi.
Đi lấy nước ấm rửa chân cho tôi.
Thanh Vy bước dậy khỏi bàn ăn, cô ta bước đến sofa và ngồi vắt chân.
Tay nhàn dỗi mà dũa móng vừa mới làm ở tiệm.
Khả Như cũng lặng lẽ bước vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm và bưng ra.
Nặng quá, bụng cô thì rất đau.
Cô đặt chậu nước ấm xuống, giơ tay lên cho hai chân Thanh Vy vào chậu.
Thanh Vy nhăn mặt, lập tức đạp đổ chậu nước khiến nước bắn tung tóe sàn.
Cả người Khả Như cũng bị ướt theo.
- A!
Khả Như cũng bị ngã xuống sàn, cô chống tay xuống trúng nơi những mảnh đĩa sứ bị vỡ vừa nãy, dưới bụng truyền lên cảm giác đau đớn.
Lúc này cô không còn cảm nhận được cánh tay của mình đang rỉ máu nữa.
Thanh Vy mặc kệ không quan tâm Khả Như thế nào, cô ả nhấc chân lên bước qua cơ thể của Khả Như.
- Nước nóng như vậy, cô định giết tôi hay gì?
- Tôi xin lỗi...tôi xin lỗi...
Khả Như một tay ôm bụng, một tay vẫn chống lên những mảnh vỡ trên sàn.
Cô tự thấy bản thân thật yếu đuối vô dụng, nhưng mà cô còn có thể làm gì để thay đổi mọi việc chứ?
Cô đã lựa chọn bên Cố Đông thì phải nhẫn nhục chịu đựng thôi...
Thanh Vy đột nhiên bước vào phòng tắm, Khả Như còn đang tò mò rốt cuộc cô ta muốn làm gì.
Chỉ thấy Thanh Vy cầm một chậu nước ra, bước chân nhanh chóng tới chỗ Khả Như cô.
Rào!
Một chậu nước nóng đổ xuống cơ thể Khả Như, cô đau đớn nhưng không thể nói nên lời.
Toàn thân cô như không còn chút sức lực nữa rồi, mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ dần...
- Cô đừng có giả vờ.
Mau đứng dậy dọn dẹp sạch sẽ cho tôi.
Còn nữa, cấm cô nói với Đông chuyện này.
Hừ!
Thanh Vy dội nước nóng lên người Khả Như xong, thỏa mãn lắm.
Cô ta vứt chậu sang một bên và bước lên tầng.
Khả Như cố gượng dậy, cô không cho phép bản thân mình gục ngã vào lúc này.
Trong bụng cô còn có một sinh linh nhỏ bé nữa, đó là đứa con đầu lòng của cô.
- Cố lên Khả Như...mày làm được mà...
Toàn thân cô run lẩy bẩy, cô đứng dậy và lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trên sàn.
Bụng cô vẫn rất đau đớn, cô không biết nên làm gì để nó ngừng đau nữa.
Hai tay cô xoa bụng:
- Con à, cố lên.
Dọn dẹp xong xuôi, Khả Như trở về phòng mình.
Cô mệt mỏi thiếp đi, toàn thân đau rát vì bị bỏng.
Có lẽ lúc này cũng chẳng có ai quan tâm đến sự tồn tại của cô đâu nhỉ.
Dù cô sống hay chết...thì trong mắt họ cũng vốn dĩ không có hình ảnh của cô.
Cô dần nhắm mắt lại, mỉm cười với bản thân mình.
Từ giờ trong bụng cô còn có một sinh linh nhỏ nữa, thế nên cô không cho phéo bản thân mình yếu đuối, gục ngã.
Mấy ngày sau...
Cuối cùng, điều mà Khả Như lo sợ cũng đã xảy ra rồi...
- Ly hôn đi, tôi hết chịu nổi cô rồi.
Cố Đông vứt xuống đất tờ giấy ly hôn đã kí sẵn và một xấp tiền mặt.
- Anh đừng bỏ em, em xin lỗi...
Khả Như quỳ xuống khóc lóc cầu xin anh.
Trong bụng cô đang mang thai đứa con của anh cơ mà.
Cố Đông nở nụ cười nhàn nhạt nhìn khuôn mặt tiều tụy của Khả Như:
- Cô vui chứ, tìm mọi cách để có được vị trí Cố phu nhân này, không phải cũng chỉ vì tiền thôi sao?
- Em không có...
- Im đi, mau cầm tiền và cút cho khuất mắt tôi.
Cố Đông hất Khả Như ra, anh lạnh nhạt bước qua cơ thể xơ xác tiều tụy của cô.
Cứ thế, bóng dáng của anh xa dần cùng với Thanh Vy.
Khả Như khóc, cô cảm thấy bản thân mình thật thê thảm mà.
Thứ mà cô trước giờ đang cố gắng là gì chứ? Cuối cùng anh cũng rời bỏ cô rồi, vậy cô cố gắng còn có tác dụng gì nữa...?
- Phải, con à ta đi thôi!
Khả Như lặng lẽ quỳ xuống sàn nhặt xấp tiền và giấy ly hôn, cô quay trở về phòng và dọn đồ đi.
Có lẽ từ giây phút này, cô đã hoàn toàn từ bỏ Cố Đông rồi.
Từ nay nếu có gặp lại nhau trên đường, thì cứ coi như là không quen biết.