- Lục Tề Nam, hay...mình ly hôn đi.
Ấp úng mãi, Khả Như cuối cùng mới cố nói được ra câu này.
Nhưng khi câu nói vừa dứt, nước mắt cô lại ứ ra, lăn dài trên hai gò má xinh đẹp của cô.
Cô lấy tay gạt nước mắt đi, rồi bình tĩnh nói lại thêm một lần nữa:
- Dù sao ban đầu chúng ta cũng chỉ là một cuộc giao dịch.
Em...em không muốn trả thù gì nữa, em chỉ muốn cùng con gái rời đi và sống một cuộc sống bình dị mà thôi.
Vậy nên...chúng ta hãy ly hôn đi.
Lục Tề Nam nãy giờ đứng bất động khi nghe cô nói hai từ "ly hôn".
Không, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc ly hôn cô.
Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng cái lý do trả thù vớ vẩn đó để ép cô đồng ý gả.
Chỉ là...chỉ là hắn muốn cô ở bên cạnh mình mà thôi.
Lục Tề Nam chạy và tới ghì chặt đôi mai mỏng manh của cô, ép cô phải nhìn đối diện vào mắt mình:
- Em...em đang nói cái gì vậy chứ? Anh sẽ không bao giờ kí đơn ly hôn đâu.
- Nhưng mà em mệt rồi.
- Khả Như à, mọi chuyện mới chỉ mới bắt đầu thôi mà, xin em đừng bỏ cuộc sớm như vậy.
Chưa bao giờ Lục Tề Nam cảm thấy sợ hãi như vậy, hắn ra sức thuyết phục cô hãy nghĩ tích cực lên.
Nhưng cô vừa khóc vừa lắc đầu:
- Chính là vừa mới bắt đầu nên em mới muốn rút lui sớm đó.
Lục Tề Nam, anh có bao giờ nghĩ tới Thiên Lam của em cũng sẽ buồn, cũng sẽ ấm ức, cũng sẽ tủi thân không? Hay là lúc đầu cưới em, anh chỉ là chơi đùa em thôi?
Khả Như nghiêm túc nói, cô muốn chính bản thân nghe được câu trả lời từ Lục Tề Nam, để cô có thể được dứt khoát hơn trong việc quyết định lựa chọn của riêng mình.
Cô biết ngay bây giờ bỏ cuộc là bản thân mình hèn nhát, là bản thân mình ích kỉ.
Nhưng mà cứ kéo dài như vậy, sẽ chỉ càng thêm đau khổ cho cả hai bên mà thôi.
Thà rằng bây giờ cứ dứt khoát, không còn vướng bận gì thêm nữa để sau này đỡ phải đau khổ, hối hận.
Nghe cô nói vậy, Lục Tề Nam lần đầu tiên có cảm giác bàng hoàng vô cùng.
Rồi hắn lại vô thức lắc đầu, hai tay dùng thêm lực mà ghì chặt lấy vai cô:
- Không đâu, anh sẽ thật sự yêu thương hai mẹ con em mà.
Anh hứa sẽ không để hai mẹ con em phải chịu tổn thương hay ấm ức gì đâu.
Anh hứa.
Cô cố đẩy hắn ra:
- Thế còn con anh thì sao? Người phụ nữ kia thì sao? Em thật sự xin lỗi, em không thể rộng lượng tới vậy được.
Em không muốn chia sẻ anh với bất cứ ai khác cả.
Càng nói cô lại càng ấm ức mà khóc to hơn, nghẹn ngào.
Lục Tề Nam lập tức ôm cô vào lòng, an ủi:
- Không đâu, nếu như thằng bé thật sự là con anh, anh sẽ chỉ cho mình thằng bé ở lại thôi.
Còn người phụ nữ kia, em đừng lo lắng gì nữa.
Câu trả lời này càng khiến cô càng hoảng sợ, bàng hoàng hơn nữa.
Hắn còn có thể nhẫn tâm với con trai ruột của mình như vậy ư, liệu hắn có thật sự sẽ đối tốt với Thiên Lam nhà cô không chứ? Trong lòng cô dâng lên cảm giác nghi hoặc, ngờ vực.
Lỡ như có một ngày nào đó, hắn cũng sẽ chán cô rồi tìm mọi cách để loại bỏ cô đi thì sao đây?
Lục Tề Nam biết cô đang lo lắng cái gì, hắn liền ôm cô chặt hơn, sợ rằng buông cô ra thì hắn sẽ mất cô:
- Khả Như, em không tin tưởng anh tới vậy sao? Anh không đáng để em tin tưởng hay sao?
Trong lòng Lục Tề Nam cũng rất buồn bực, vì cho tới giờ phút này rồi, cô vẫn còn nghi ngờ hắn, không tin tưởng hắn.
Hắn phải làm sao đây, phải làm sao để cô chịu tin tưởng hắn đây chứ?
Khả Như vội vã lắc đầu, không phải cô không hoàn toàn tin tưởng vào Lục Tề Nam, mà chỉ là cô hoảng sợ.
Cô luôn cảm thấy tự ti về bản thân mình vô cùng, cô tự cảm thấy bản thân mình không thể bằng với Tiêu Ái Như được...
- Không phải như vậy mà...
- Không phải như vậy, thế là như nào? Hay là bây giờ, em vẫn nhớ về chồng cũ hả?
Lần đầu tiên trong đời, Lục Tề Nam mất bình tĩnh như này.
Khả Như cũng sợ rằng Lục Tề Nam sẽ hiểu lầm ý của mình, vội vã giài thích:
- Em thật sự không còn chút tình cảm nào với Cố Đông nữa.
Tại sao anh lúc nào cũng khăng khăng là em còn yêu anh ta cơ chứ? Rốt cuộc anh coi em là gì?
Khả Như và Lục Tề Nam càng nói, dường như cả hai cảm thẩy mọi chuyện càng trở nên mâu thuẫn, phức tạp hơn.
Tất cả chỉ vì cô và hắn không tin tưởng nhau, nên dễ dàng hiểu lầm nhau.
Nhưng lúc này cả hai chỉ im lặng, không ai nói thêm gì với nhau nữa.
Tại sao mọi chuyện càng trở nên tồi tệ như vậy chứ?
Lục Tề Nam dần buông tay mình khỏi cơ thể cô ra, rồi hạ giọng nói:
- Khả Như, em mở miệng ra thì nói là anh không tin tưởng em, nhưng em xem bản thân mình thì sao? Có lúc nào em chịu tin ở anh, chịu đặt anh vào trong lòng không? Bây giờ nổi chút sóng gió mà em đã muốn bỏ cuộc.
Thật sự trong lòng em, anh không quan trọng một tí nào sao?
Không hiểu sao nghe Lục Tề Nam nói vậy, trái tim cô đau đớn vô cùng, giống như là có hàng nghìn mũi tên sắc nhọn xuyên thẳng vào tim mình vậy.
Tại sao càng giải thích lại càng gây hiểu lầm đến vậy chứ:
- Không phải như vậy mà, em thật sự...thật sự...
- Được rồi, em cứ suy nghĩ của em đi.
Anh cũng cần thời gian và nghiêm túc suy nghĩ về quan hệ của hai ta.