Khả Như thẫn thờ nhìn bóng dáng Lục Tề Nam xa dần, trái tim cô đau đớn như bị bóp nghẹn lại.
Thật lòng cô không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy đâu, cô chỉ nghĩ đơn giản là lặng lẽ rời đi cùng Thiên Lam và sống một cuộc sống mới mà thôi.
Nhưng mà Lục Tề Nam lại hiểu lầm cô, nghi ngờ cô còn yêu Cố Đông.
Hắn nói với cô những lời như vậy, liệu hắn có biết rằng những lời nói đó của hắn sẽ khiến cô đau đớn không?
Vốn dĩ lúc đầu, cô và hắn đã không cùng một thế giới với nhau rồi.
Chuyện như ngày hôm nay, trong lòng cô cũng sớm nghĩ tới từ lâu rồi.
Nhưng mà cho tới bây giờ, cô lại cảm thấy lưu luyến nơi này vô cùng.
Là cô không nỡ rời xa Lục Tề Nam ư?
Hay là cô đã thật sự yêu hắn rồi?
"Mình nên làm gì đây?"
Khả Như ngồi thẫn thờ cả nửa ngày trời, khuôn mặt xinh đẹp ủ rũ, buồn rầu.
Dường như cô đang phải nhức óc suy nghĩ về chuyện này một cách nghiêm túc.
Cuối cùng cô quyết định sẽ ở lại biệt thự Lục vài ngày, gia xem xem mấy ngày nữa mọi chuyện có tốt lên không? Nếu như mọi chuyện dần trở nên phức tạp hơn thì lúc đó hẵng rời đi cũng được.
Suốt cả ngày, Lục Tề Nam không có ở nhà.
Cô cũng muốn đi tìm hắn để nói cho rõ chuyện sáng hôm nay, nhưng chỉ thấy Lục phu nhân và Tiêu Ái Như đang vui vẻ nói chuyện với nhau ở phòng khách.
Lục phu nhân vừa nhìn thấy cô đã bĩu môi và cất giọng khinh thường:
- Vẫn còn chưa chịu rời đi cơ đấy! Cái mặt cô cũng thật không mỏng mà.
Bị Lục phu nhân nói những lời ác ý, Khả Như chỉ im lặng không nói gì cả.
Cô lặng lẽ cúi đầu chào "mẹ chồng" rồi bước ra ngoài.
Từ đầu tới cuối cô không hề liếc nhìn Tiêu Ái Như lấy một lần, thế nhưng cô ta lại nhìn cô chằm chằm.
Khả Như bước ra ngoài, vốn dĩ cô định đi tìm Lục Tề Nam nhưng lại thôi, giờ này chắc Lục Tề Nam đang bận làm việc rồi.
Vì để tránh mặt Lục phu nhân và Tiêu Ái Như thì cô đã bước tới chỗ sau vườn.
Ngay trước mặt cô là hình ảnh của hai đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau, Khả Như cô trố mắt nhìn.
Bé gái kia chính là Thiên Lam của cô, thế còn bé trai kia là ai? Liệu bé trai kia có phải con của Tiêu Ái Như không?
Cô ngắm nhìn bé trai một lúc, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một thứ tình cảm lạ lẫm, mãnh liệt.
Ngay chính bản thân cô cũng không rõ đó là thứ tình cảm gì nữa.
Cô bước đến gần chỗ hai đứa trẻ đang vui đùa, cất tiếng gọi con gái cưng của mình:
- Thiên Lam !
Thiên Lam đang chơi cùng Nhất Thiên, nghe tiếng mẹ gọi thì liền quay đầu sang nhìn mẹ.
Cô bé vui vẻ chạy tới bên mẹ mình, cười toe toét khoe bạn mới:
- Mami ơi, kia là bạn mới của con đó, cậu ấy tên Tiêu Nhất Thiên.
Được Thiên Lam giới thiệu, Tiêu Nhất Thiên cũng ngoan ngoãn bước tới trước mặt Khả Như, lễ phép cúi đầu chào.
Khả Như vô thức giơ tay lên xoa đầu cậu bé:
- Nhất Thiên đáng yêu quá.
- Thằng bé thật sự rất giống Lục Tề Nam, đặc biệt là đôi mắt sắc bén kia.
Tiêu Nhất Thiên không hề tỏ ra ghét bỏ cô, ngược lại khi được cô xoa xoa đầu, thằng bé cảm thấy thích thú vô cùng.
Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Nhất Thiên cảm nhận được tình yêu thương như này.
Cảm giác này tuyệt vời như cái cảm giác được mẹ yêu thương, cưng chiều vậy.
Khả Như nhìn cậu bé trước mặt mình, trong lòng dâng lên nỗi xót xa.
Thằng bé cũng không thể không có gia đình được, nó xứng đáng được sống một cuộc sống hạnh phúc bên bố và mẹ mình.
Là hai mẹ con cô, hai mẹ con cô mới là người ngoài.
Người nên đi lúc này là hai mẹ con cô mới phải.
Thằng bé này cũng chẳng có tội tình gì, sống hai năm không có bố là quá đủ rồi.
Còn Thiên Lam cũng đã mượn bố của Nhất Thiên rồi, bây giờ cũng nên trả lại thôi.
- Cô ơi, cô đang nghĩ gì vậy?
Tiêu Nhất Thiên thấy cô xoa đầu mình hồi lâu mà không nói gì, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của cô đang rầu rĩ đầy tâm sự, Tiêu Nhất Thiên cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
Không hiểu sao khi thấy Khả Như buồn, trong lòng Tiêu Nhất Thiên cũng buồn buồn.
- Không có gì.
Vậy hai đứa chơi vui vẻ nhé, cô có việc rồi.
- Vâng ạ.
- Hai bé đồng thanh.
Cho tới khi bóng dáng Khả Như xa dần, Tiêu Ái Như mới từ đâu đó xuất hiện.
Nét mặt cô ta nãy giờ vẫn không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.
Nhất là khi cô ta thấy con trai mình chịu mở miệng nói chuyện với Khả Như chứ không phải là mình.
Và cả Thiên Lam kia nữa, nhìn cô bé và Tiêu Nhất Thiên thật sự có nét giông giống nhau.
Lại thật trùng hợp khi cả hai đứa trẻ kia đều 2 tuổi.
- Nhỡ đâu hai đứa nó là sinh đôi thì sao?
Tiêu Ái Như buột miệng nói ra một suy nghĩ điên rồ trong đầu mình.
Thật ra Tiêu Nhất Thiên chỉ là con nuôi của Tiêu Ái Như, năm đó có một người phụ nữ trung niên mang thằng bé tới và nhờ Tiêu Ái Như chăm hộ.
Lúc đầu Tiêu Ái Như không đồng ý nuôi con nuôi ở bên ngoài, vì sợ tai tiếng là chưa chồng đã có con.
Nhưng người phụ nữ trung niên đó đã đưa cho cô ta một số tiền và nói chỉ là chăm sóc hộ vài năm thôi, người đó sẽ quay lại đưa Tiêu Nhất Thiên đi khi cậu bé đủ 10 tuổi.