Câu nói vu vơ chuẩn đoán linh tinh của Quách Dương Thần khiến cho Lục Tề Nam lòng như lửa đốt.
Quách Dương Thần vừa nói là bản xét nghiệm DNA của Thiên Lam cũng cùng huyết thống với hắn ư? Hắn không nghe nhầm vậy? Thiên Lam lại là con ruột của Khả Như, điều này hắn dám chắc chắn.
Nhưng...Thiên Lam sao có thể là con ruột của hắn được chứ? Điều này càng nghĩ càng khó tin, thật sự không logic một chút nào cả.
Mà khoan đã, không lẽ...không lẽ Khả Như có liên quan tới người phụ nữ vào đêm 2 năm trước tại bar ư?
Đầu óc Lục Tề Nam hỗn loạn vô cùng, nửa tin nửa ngờ.
Hắn rất muốn tin rằng đây sẽ là sự thật, nhưng lại sợ càng điều tra rõ lại càng nhận ra rằng điều đó không phải sự thật.
Bản kết quả xét nghiệm DNA của Thiên Lam, nhỡ đâu chỉ là một sai sót nào đó thì sao?
Bây giờ hắn vẫn chưa chắc lắm.
- Tiếp tục phái người đi tìm Thiên Lam, tiện thể tìm đồ dùng cá nhân của con bé, mang đi xét nghiệm lại DNA cho tôi.
- Tuân lệnh thiếu gia.
Tắt điện thoại, Lục Tề Nam trầm ngâm suy nghĩ một lát, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy trí óc mình rối bời tới vậy, câu nói của Quách Dương Thần cứ văng vẳng bên tai hắn: "Có lẽ mẫu tóc đó là của Thiên Lam tiểu thư chăng?" Thiên Lam cùng huyết thống với hắn ư? Liệu có phải không đây?
Và cả Khả Như nữa, rốt cuộc cô là ai.
Càng suy nghĩ Lục Tề Nam càng thấy nhức đầu.
Hắn cảm giác như mình đã quên đi phần kí ức nào đó, dù có cố nhớ cũng không tài nào nhớ nổi.
Một lát sau, Lục Tề Nam mới bước vào phòng bệnh của Khả Như.
Thấy cô không có ở trong phòng, ban đầu hắn chỉ nghĩ là cô đi vệ sinh mà thôi.
Hắn liền ngồi xuống ghế, mở laptop ra và làm việc, chờ cô về rồi hỏi cô chuyện đó xem sao? Nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng cô đâu, hắn lại liếc nhìn đồng hồ.
Đã hơn 8h tối rồi, cô đi đâu được chứ?
Hắn lại nhìn xuống bàn, chợt phát hiện ra chìa khóa xe của mình không còn ở đó nữa.
Khi nãy lúc đi nghe điện thoại, rõ ràng hắn đã đặt chìa khóa ở đó mà.
Lại nhớ đến vẻ mặt hốt hoảng của cô khi nhận được cuộc gọi kia, trong lòng Lục Tề Nam dâng lên nỗi bất an.
Hắn dám chắc là cô đã lái xe của mình và rời khỏi bệnh viện này rồi.
- Chết tiệt!
Hắn buột miệng chửi thề và mở Google Map ra, cũng may xe riêng của hắn đã được gắn định vị.
Hắn bình tĩnh quan sát xe của mình đang di chuyển trên bản đồ, sao cô càng ngày càng đi xa tới vậy chứ?
Lục Tề Nam cuống cuồng gấp laptop lại, chạy xuống bãi đỗ xe.
Vừa đi hắn vừa rút điện thoại ra gọi tiếp:
- Là tôi đây, lập tức phái người đi theo chiếc xe của tôi.
- Rõ thưa thiếu gia.
....
Thiên Lam ăn no nê rồi, con bé cùng Lâm Thanh Vy bước ra khỏi nhà hàng sang trọng.
Lâm Thanh Vy nhìn đồng hồ, rồi nhếch môi cười khinh bỉ:
- Chắc giờ này cô ta bị đám côn đồ đó chơi chết rồi cũng nên.
"Khả Như ơi là Khả Như, nếu muốn trách thì hãy trách Cố Đông đi.
Còn con gái mày, tao không muốn trả lại nữa đâu."
Lâm Thanh Vy đang suy nghĩ thì giọng nói ngây thơ của Thiên Lam vang lên:
- Cô ơi, chơi chết gì ạ?
Thanh Vy giật mình rồi cúi đầu xuống nhìn Thiên Lam:
- Không có gì, chỉ là một con chó đáng chết mà thôi.
Bây giờ mình về nhà nha.
Thanh Vy cất lời ngon ngọt dụ dỗ trẻ con.
Thiên Lam mới đầu còn thích thú, nhưng giờ con bé lại xị mặt ra:
- Nhưng con muốn về với mẹ cơ.
- Nhưng mà mẹ con gửi con ở nhà cô đêm nay rồi.
Với lại giờ con về nhà, mẹ con có quan tâm tới con đâu mà.
Nhớ lại hồi chiều, Khả Như cùng tất cả mọi người nhà họ Lục ai ai cũng lo lắng cho an nguy của thằng bé kia mà lãng quên đi Thiên Lam, Lâm Thanh Vy liền mang chuyện đó ra để đánh vào tâm lí của trẻ nhỏ.
Quả nhiên Thiên Lam cụp mi mắt xuống, con bé tủi thân vô cùng, rơm rớm nước mắt:
- Vậy là mẹ không thương con nữa sao?
- Đúng vậy, mẹ con chỉ thương con trai mà thôi.
Nếu không tại sao mẹ lại bỏ mặc con một mình đứng bơ vơ chứ?
Lâm Thanh Vy cảm thấy mình đã thành công rồi, liền thừa cơ hội mà nói tiếp.
Thiên Lam cúi đầu xuống khóc, cô bé đáng yêu như vậy lúc khóc khiến ai nhìn vào cũng đau lòng.